Bỏ đi những lần “chạm trúng môi” trong mấy trường hợp trước, thì đây thật sự là nụ hôn đầu của hai người họ.
Nếu Diệp Luân còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ cảm thán rằng: Bé sói con hung dữ quá.
Vì biểu hiện của Kình Phong quả thật cứ như một con sói vậy, còn là con sói đã bị bỏ đói bỏ khát lâu lắm rồi. Anh cắn môi cậu vừa mạnh vừa hung dữ, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh chóng lan rộng, Diệp Luân mơ màng nghĩ: Hình như bị cắn trầy rồi.
Hôn thì còn được, chứ trầy da chảy máu thì cậu không muốn đâu. Diệp Luân vươn tay ngăn lại l*иg ngực của Kình Phong, muốn đẩy anh ra một chút.
Nhưng sao cậu đẩy nổi chứ.
Và dường như Kình Phong cũng chẳng tôn trọng ý kiến của đối phương, anh đã lỡ rồi thì phải lưu manh cho trót, đâu có việc dừng lại giữa chừng.
Cánh tay đặt trên eo Diệp Luân càng siết chặt hơn, toàn thân cũng đè lên người cậu, vây chặt Tiểu Diệp Tử vào tường không cho động đậy, khiến cậu chỉ có thể phát ra vài giọng mũi:
“Ưm… nhẹ chút…”
Kình Phong tạm rời đi, nhìn ánh mắt mơ màng của cậu, bèn thơm nhẹ lên chóp mũi tròn: “Ngoan, gọi anh nào.”
Thấy môi hơi đau, Diệp Luân bất giác liếʍ nó, hoàn toàn không nghĩ đến việc bên trên còn vươn nước bọt của Kình Phong. Cậu liếʍ một cách tự nhiên, nhưng trong mắt sinh viên Thể thao, hành động này mang đậm tính ám chỉ.
Màu mắt Kình Phong trở nên thẳm hơn, rồi anh lại nghe thấy cậu chàng trong lòng mình đỏ mặt, dịu ngoan gọi:”Anh… anh Phong…”
Cậu còn chưa gọi xong, Kình Phong đã không nhịn nổi nữa. Nhân lúc cậu đang hé môi, anh cúi đầu hôn một lần nữa, lần nữa càng quá đáng hơn, ngay cả đầu lưỡi cũng vói vào.
Anh không có kinh nghiệm mà toàn dựa vào bản năng của mình để xâm chiếm cậu, cảm thấy bên trong trơn trượt, triền miên đến mức khiến người khác đắm chìm. Và có cảm giác thỏa mãn cùng cực dâng lên trong khoang ngực, chẳng mấy chốc đã lan tràn khắp toàn thân ra tứ chi, khiến máu trong người anh đều trở nên sục sôi.
Còn Tiểu Diệp Tử lớn thế rồi nhưng chưa hôn nút lưỡi bao giờ, bấy giờ chẳng còn biết phản ứng gì khác, chỉ cảm thấy ngượng ngùng và hồi hộp không nói nên lời.
Máu cậu như dồn thẳng lên đầu, hai má nóng bừng cảm nhận Kình Phong đang mυ'ŧ đầu lưỡi mình, còn nghe thấy chuỗi tiếng mập mờ phát ra bởi nước bọt trong lúc lưỡi hai người đang quấn lấy nhau.
Kình Phong thì đang đắm chìm rất sâu, hoàn toàn không có ý dừng lại. Anh đã chờ rất lâu, cũng đã nhịn rất lâu, hiếm có lần được làm theo ý mình như thế, vả lại còn đang ở độ tuổi phơi phới thế này, đâu thể dễ dàng kiềm chế được chứ.
Đương lúc triền miên, tay của anh đã bất giác sờ đến qυầи ɭóŧ của Diệp Luân, sau đó bao phủ lên cánh mông tròn vểnh ra sức bóp nắn, nếu không vì giật mình bởi tiếng động đột ngột vang lên, thì cả bản thân Kình Phong cũng không biết mình sẽ làm đến bước nào.
Có lẽ sẽ bất cẩn ăn luôn.
Đại ca ngủ ở giường trên của Chu Dật chợt chậm rãi ngồi dậy, gãi bụng rồi nấc cục một cái, sau đó mới rề rà vịn cầu thang trèo xuống, trông có vẻ vẫn chưa hết say.
Ban nãy bị giật mình, bấy giờ Kình Phong đã tỉnh táo hoàn toàn. Nhiệt độ toàn thân bỗng chốc bay biến sạch, mọi xúc động gì đều chẳng còn, chỉ vươn lại một chút lưu luyến và tội lỗi.
Anh chầm chậm dời khỏi môi Diệp Luân nhưng không lùi ngay về sau, mà thuận thế ôm Tiểu Diệp Tử nằm xuống.
Lúc này, nếu có phản ứng gì lớn quá sẽ gây chú ý, cứ im lặng khẽ khàng mới là lựa chọn đúng đắn.
Và quả nhiên Phương Vĩ đang mắc vệ sinh cũng chẳng nhìn sang bên cạnh, cậu ta vội vã chạy ngang qua, sau một chuỗi tiếng xè xè thì lại nhanh nhẹn chạy về. Giữa đường thấy cái đèn ngủ còn sáng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lúc đi ngang tắt xong thì mò mẫm lên giường, chớp mắt đã không còn tiếng động gì nữa.
Kình Phong nằm thêm một lúc, sau khi hai mắt đã thích ứng với bóng tối, anh loáng thoáng trông thấy Tiểu Diệp Tử bấy giờ đã hít thở đều đặn, dựa vào anh ngủ thϊếp đi.
Nhóc hư vô tâm.
Kình Phong vừa giận vừa buồn cười, bèn vươn tay véo mông cậu, đổi lại vài tiếng nỉ non bất mãn.
Anh cũng rất khó hình dung được tâm trạng mình lúc này: vừa thấy đủ lại như chưa đủ; lẽ ra phải hạnh phúc, nhưng cũng hơi chột dạ bởi trạng thái của Diệp Luân.
Kình Phong cũng hối hận về hành động “lợi dụng” đêm nay của mình, đồng thời cảm thấy may mắn khi mình đã quả quyết mặc kệ tất cả, không thì anh chẳng biết mình có còn cơ hội nào tương tự nữa hay không.
Thôi vậy, xem như tự tìm cho mình một hồi ức đẹp.
Kình Phong nghĩ một cách phiền muộn.
Nhưng sau này tốt nhất đừng diễn vở kịch chỉ có một nhân vật như thế nữa, quá trình nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bao nhiêu, thì sau khi hạ màn sẽ lạnh lẽo và cô đơn bấy nhiêu.
“Quên đêm nay đi thôi.” Kình Phong cố nhịn cơn cương đau phía dưới của mình, há mồm ngậm đuôi tóc mềm mại của Diệp Luân, thỏ thẻ những lời dịu dàng bên tai cậu: “Mơ đẹp nhé, bé cưng ngủ ngon.”
Quả nhiên Tiểu Diệp Tử ngủ rất ngon.
Hôm sau là thứ Bảy, lần đầu tiên chưa đến tám giờ Diệp Luân đã thức dậy đi vệ sinh, sau đó bò về giường ngủ tiếp.
Đến khi tỉnh hẳn thì đã hơn mười giờ.
Nhóm ba người heo rừng vẫn chưa có động tác gì, cậu cũng lười động đậy, chỉ ngửa đầu ngơ ngác nhìn đỉnh giường.
Phần giường bên cạnh đã lạnh rồi, nếu nhớ không nhầm, hồi tám giờ mấy Kình Phong đã không còn trên giường nữa.
Đồng hồ sinh học quả là đáng sợ, Diệp Luân lớn tiếng hét to, gần như không cho rằng anh đang hoảng hốt. Còn ký ức về chuyện sau khi về ký túc xá hôm qua đã không còn rõ rệt nữa.
Rõ ràng trước đó nhớ rõ mà…
Diệp Luân không hiểu lắm, chắc vì uống nhiều quá nhỉ? Nên trong đầu chỉ đọng lại từng hình ảnh vụn vặt.
Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy mình đã quên đi một việc rất quan trọng, rất ý nghĩa, nhưng gõ nát óc cũng chẳng nhớ ra được hình ảnh cụ thể nào.
Chỉ còn dư âm lại chút cảm giác và nguồn gốc, có liên quan đến bạn cùng phòng cao to siêu đẹp trai của cậu.
Diệp Luân không ngốc, ngược lại cậu rất tinh ý. Cậu cũng biết thi thoảng Kình Phong sẽ đề phòng và né tránh mình, trước đây không cảm nhận được, nhưng sau buổi tối hôm qua, cậu bất chợt có đáp án: Chắc tên đó đang ngượng?
Diệp Luân híp mắt, cảm thấy có thể lắm.
Nhưng tự dưng đi ngượng ngùng làm gì? Chẳng lẽ vì mình đẹp quá à?
Đẹp cũng không đến mức phản ứng mạnh vậy chứ, trong trường có biết bao nhiêu nam nữ xinh đẹp… chẳng lẽ mình mới là loại hình mà cậu ấy thích nhất?
Nên không đủ sức kháng cự, vừa chạm đã nổ?
Càng nghĩ càng thấy có lý.
…
Tốt lắm, chỉ trong một thoáng suy tư, Tiểu Diệp Tử đã cực kỳ gần với sự thật.
Chẳng mấy chốc cậu đã nhớ đến các loại thái độ trước đây của Kình Phong, từ việc né tránh mất tự nhiên cho đến cái nhìn chăm chú mà không tự nhận thức được, rồi sự dung túng vô điều kiện cho đến những “dạy dỗ” trông có vẻ hung hãn nhưng thật ra lại cực dịu dàng, tất cả đều tiết lộ một điều rằng thái độ của đối phương với cậu khác biệt với mọi người, cứ như một người chủ cực tốt tính đối xử với bé mèo thích quậy phá nhà mình, cưng chiều, yêu thương, và cũng bất đắc dĩ.
Diệp Luân vô thức vỗ đầu, chợt bật cười.
Cậu không biết chàng trai khác sẽ có phản ứng gì trong tình huống tương tự, có lẽ sẽ tức giận, ngạc nhiên, phản cảm, thậm chí kháng cự, tất cả đều có nhỉ.
Cậu liếʍ đôi môi khô, cảm thấy thật ra nơi sâu thẳm trong nội tâm mình lại hơi vui.
Vui, và loáng thoáng một ít đắc ý.
Đắc ý đến mức muốn chủ động đi quyến rũ đối phương, nhìn xem Kình Phong sẽ biểu lộ vẻ mặt lạnh nhạt gì, nhưng cơ thể lại thành thật không nghe lời chủ nó.
Cảm thấy sẽ vui lắm. Diệp Luân phấn khởi lại hoang mang: Nhưng cụ thể phải làm sao, trên mạng có giáo trình dạy quyến rũ đàn ông không nhỉ?
Mạng mẽo bây giờ phát triển như thế, chỉ cần nhập từ khóa thì thứ quái lạ gì cũng có.
Diệp Luân tra tìm thì thấy “hướng dẫn quyến rũ đàn ông” nhảy ra đầy màn hình như ý muốn, nhấp mở xem kỹ mới biết không có nhiều giá trị tham khảo, chẳng cái nào dùng được cả.
Ví dụ như cư dân mạng khai thật rằng:
Bọn này xấu như vậy, thông thường đều dùng thuốc cho nhanh.
Diệp Luân tức thì bị chọc cười.
Phía dưới còn có chị gái nói thẳng:
Hỡi các bạn ở đây, không phải tôi nói điêu đâu, nhưng 36E của tôi mà bị thả ra thì các bạn đều trở thành rác rưởi.
“Ha ha ha…” Lần này bé thỏ Diệp cười đến mức suýt lăn xuống giường.
Nhưng nụ cười này đã hoàn toàn xua đi men say trong cậu.
Tất nhiên cậu sẽ không ngốc đến mức muốn cho Kình Phong thấy “16cm” của mình, dùng thuốc, làm nũng, vờ ngoan ngoãn dễ thương cậu cũng chẳng làm được, điều duy nhất khá hợp lý có lẽ chỉ mỗi mục “tăng tiếp xúc cơ thể một cách thích hợp”.
Nhưng cụ thể phải dùng kỹ xảo gì thì cậu không nghiên cứu kỹ thêm. Một là không cần thiết, hai là cuối cùng nhóm ba người heo rừng đã động đậy, đúng lúc cậu cũng thấy đói, định kéo Chu Dật cùng đi ăn bữa sáng gộp chung với bữa trưa, mấy chuyện còn lại cứ chờ gặp Kình Phong rồi phát huy tùy tình hình vậy!
Ăn cơm xong, Tiểu Diệp Tử về nhà thăm gia đình theo thường lệ. Thời tiết trở lạnh, thành phố ven biển không có hệ thống sưởi hơi, lần này cậu về cũng là định mang thêm một ít quần áo mùa đông như áo lông, áo khoác dày và tất dày…
Còn Kình Phong thì cả hai ngày cuối tuần đều không gặp cậu, anh thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh đó cũng có đôi chút tiếc nuối và bất an. Chủ yếu là do anh không chắc Diệp Luân có ấn tượng gì về nụ hôn ấy hay không.
Nhưng nghe Chu Dật kể lại thì dường như đối phương không có biểu hiện khác thường.
Kình Phong yên tâm không cả nghĩ nữa, và tất nhiên cũng chẳng đoán được rằng sáng hôm ấy trong phòng tắm, Diệp Luân đã soi gương nhìn rất lâu, cảm thấy môi mình kỳ lạ thế nào ấy, liếʍ vào còn hơi đau nữa.
…
Chớp mắt lại bắt đầu một tuần mới.
Thanh niên mà, chẳng để chuyện gì trong lòng, có thể khi ấy sẽ cảm thấy trời sắp sập mất, nhưng ngủ một giấc thức dậy thì lại là một ngày mới. Kình Phong và Diệp Luân đều xem như thần kinh thô về phương diện này, nên tiếp xúc với nhau vẫn xem như hòa hợp tự nhiên.
Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là, hình như cậu chủ Diệp cứ nhìn anh với ánh mắt muốn nói lại thôi rồi rục rịch muốn thử, khiến Kình Phong cứ như bị kim đâm vào lưng suốt cả ngày, cảm thấy phía trước có cái hố to đang chờ mình, nghĩ ngợi một lúc thì càng không thoải mái lắm.
Có lẽ do biểu hiện của anh thất thường quá nên cả bạn bè trong lớp cũng thấy lạ, còn tưởng anh chịu áp lực học hành và thi cử quá lớn nên phiền muộn mất ngủ, bèn bàn bạc với nhau nghĩ cách giải tỏa áp lực.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng được biện pháp nào tốt, không thì cứ như cũ thôi: Bài bạc lành mạnh!