*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang3S
_______
Trên ngọn nói, những con chim đang hót líu lo, xung quanh được bao quanh bởi những cây ngô đồng* cao lớn, thân cây màu trắng giống như vũ nữ, khi gió thổi qua, có một cảm giác xinh đẹp đến mê hoặc, có một con bọ hung sừng chữ Y nằm im trên thân cây, mọi cảnh vật xung quanh dường như đang ngủ.
(*cây ngô đồng)
Bên hồ có sóng nước lăn tăn, một chiếc xe dừng lại, một hàng cây cối rậm rạp trải dài ở phía bên kia đường, trên mặt đường còn có thể nhìn thấy dấu vết của chiếc xe mới đi qua.
Tạ Đạo Niên cởi dây an toàn ra, l*иg ngực của anh hơi phập phồng, hôm nay, lúc đầu anh có mặc một cái áo khoác màu đen, nhưng giờ nó đã bị ném ở ghế sau.
Một cái áo sơ mi trắng đơn giản cùng một chiếc quần dài màu đen, là trang phục anh thường xuyên mặc nhất. Lúc đầu chiếc quần còn bằng phẳng, bây giờ nó đã nhô lên cao, khóa quần bị kéo xuống, Lục Yên đưa ngón của mình vào bên trong vuốt ve, các ngón tay của cô vẫn dán băng urgo, nên cảm giác vuốt ve thô ráp hơn ngày thường.
Hai người không nhìn nhau nhưng vẫn có thể biết được cảm nhận của đối phương, bàn tay Lục Yên vẫn đang làm loạn, đang câu dẫn anh, còn anh thi vẫn im lặng không cử động, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Một con chim sẻ đậu lên mui xe, nghiêng đầu sững sờ nhìn hai người một lúc, sau đó bay đi.
Bàn tay đang cầm vô lăng của anh xiết chặt lại.
Trong xe vẫn đang bật điều hòa, nhưng cơ thể anh lại đổ mồ hôi rất nhiều.
Lục Yên tới gần anh, thổi một đợt khí vào tai anh.
"Cứng quá!"
Anh đúng là rất cứng a!
Dáng vẻ kiềm chế, và ánh mắt khắc chế của anh......
gậy th*t ở trong quần đang vùng lên, nó muốn chui ra ngoài, nó muốn được giải phóng bản thân.
Tạ Đạo Niên với tay cởϊ qυầи áo của cô ra.
Lục Yên rút tay ra, ngăn anh lại, "Chúng ta ra ngoài đi."
Ở ngoài trời, có thể nhìn thấy rõ hơn.
Anh nhìn sâu vào ánh mắt của cô, với tay mở cửa xe.
Sau khi hai người xuống xe, Tạ Đạo Niên bị cô ép vào cửa xe, rồi cởϊ qυầи anh xuống, Lục Yên quỳ gối xuống đất, nhìn cây gậy th*t màu đỏ tím to lớn đang ngẩng cao đầu, bên dưới là bụi cỏ đen rậm rạp, đỉnh qυყ đầυ đang rỉ nước, thân gậy vẫn còn đang run rẩy.
Lục Yên đưa tay lên chạm vào nó, nó liền gật đầu với cô.
"Tiểu Trường Canh có vẻ đậm màu, và lớn hơn a."
Anh nâng cầm cô lên, nói, "Em chạm vào nó đi."
Lục Yên vuốt ve cậu em trai của anh, lên lên xuống xuống, bộ dạng vô cùng chăm chú, giống như đang làm tác phẩm tốt nghiệp, "Tiểu Trường Canh rất háo chiến a."
Nói xong liền ngậm nó vào miệng, Tạ Đạo Niên rên lên một tiếng thỏa mãn, tay nắm chặt vào gương chiếu hậu, ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có người hay không.
Trời đất chứng kiến, mọi thứ xung quanh đều rất im lặng, chỉ có tiếng cô đang ngậm mυ'ŧ vang lên.
A.... ưʍ... ưʍ.....
Đầu của Lục Yên di chuyển qua lại, nhích xuống dưới liếʍ hai túi ngọc của anh, mυ'ŧ mạnh một cái, xong lại nhả ra, liếʍ dọc lên trên, ngậm lêи đỉиɦ qυყ đầυ, lại mυ'ŧ mạnh một cái.
"Ưʍ..." Tay của Tạ Đạo Niên run lên một cái, tim đập ngày càng nhanh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cảnh vật xung quanh nhìn rất rõ ràng, dáng vẻ của cô nhìn cũng rất rõ ràng, đôi môi hồng hào đang ngậm một cây gậy th*t màu đỏ tím, thỉnh thoảng còn nháy mắt với anh, hai gò má đang phồng lên, mũi thở ra từng đợt khí, lúc nhẹ lúc nặng, lúc ngậm vào thì nhẹ, còn lúc nhả ra thì hơi thở vô cùng nặng nề.
Bộ ngực sữa đầy đặn ma sát vào chân của anh, hai bàn tay vừa gấp gáp vừa tham lam ma sát vào giữa bắp đùi của anh, ở nơi ít người qua lại, vuốt ve âu yếm người em trai của anh, lá gan đúng là rất lớn, lớn đến mức hút cả linh hồn của anh đi.
Cái mông của anh căng cứng, kɧoáı ©ảʍ ập đến, nơi yếu ớt nhất bị cô ngậm vào, trên trán Tạ Đạo Niên nổi lên đầy gân xanh, nhăn mày lại, đôi môi đang hé mở rên lên từng tiếng thoải mãn.
Ngực anh ướt đẫm mồ hôi, phập phồng lên xuống vô cùng mãnh liệt, cơ bụng cũng liên tục co rút.
Ngay từ đầu đã cố gắng kiềm chế không rên thành tiếng, nhưng bây giờ có vẻ là không kiềm chế được nữa rồi.
Cô ngậm vào rồi lại nhả ra, dường như gậy th*t của anh bị cô coi thành kẹo cao su, thổi một cái thì phồng to lên, đè nó lại thì nó liền vỡ tan.
Cô vuốt ve cậu em trai của anh, vẻ mặt nghiêm túc, "Thật sự là muốn ngậm tiểu Trường Canh, không bao giờ nhả ra."
"Tiểu Yên, em.... "
"Cứng quá... ~ " cô ra sức hút, mái tóc nhẹ nhàng lay động, dáng vẻ nhìn vừa phóng đãng vừa xinh đẹp động lòng người.
Lục Yên cầm hai túi ngọc nặng trình trịch lên, vuốt ve, tốc độ ra liếʍ mυ'ŧ ngày càng nhanh, Tạ Đạo Niên run rẩy nói, "Đừng!"
Đã muộn, Lục Yên cảm nhận được cây gậy th*t trong miệng mình đang nhảy lên, run rẩy.....
Trong chớp mắt*!
(*Trong chớp mắt: từ gốc là - (hán việt) điện quang hỏa thạch: đề cập đến tốc độ nhanh chóng của sét đánh, và tốc độ di chuyển cực nhanh của thiên thạch, tóm lại nó có ý nghĩa là rất nhanh.)
Miệng cô tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, chảy ra khỏi khóe miệng, rơi xuống bộ đồ cử nhân.
Đây giống như mặt hồ đang yên ả, nhưng ở bên dưới hồ thì sóng đang cuộn trào mãnh liệt.
Chờ cho trận kɧoáı ©ảʍ qua đi, Tạ Đạo Niên kéo quần lên, ngồi xổm xuống lau đi lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên khóe miệng của cô, thở dốc và hỏi cô, "Ở đây hay là trong xe?"
"Ở đây."
Sơn thủy hữu tình, có mây có chim có hoa, đúng là rất thích hợp.
Lục Yên cởi lớp áo choàng cử nhân ra, rồi lại cởϊ qυầи xuống, áp người xuống mui xe, mở rộng hai chân ra.
Tạ Đạo Niên tách hai cánh hoa bên dưới của cô ra, nhìn vào cửa vào, bên trong tầng tầng lớp lớp thịt đỏ, nước chảy róc rách, lan tràn ra tận bên ngoài.
Vỗ mạnh một cái vào mông của cô, trong nháy mắt mông cô hiện lên dấu vết năm ngón tay, Lục Yên rên lên một tiếng dâʍ đãиɠ, cái mông lại càng nhích lên cao hơn.
"Trường Canh, vào đi, nhanh lên...."
Tạ Đạo Niên cầm lấy cây gậy th*t của mình để trước cửa vào của cô, cọ cọ mấy cái, sau đó mới từ từ chen vào trong.
"Ưʍ....." Cô kéo tay anh, tay anh đang cầm gậy th*t, bị cô kéo về phía trước, tiến vào ngày càng sâu.
Thật to, thật trướng.
"Mới vào thôi mà đã kẹp chặt như vậy rồi." Anh ôm lấy cô, bắt đầu di chuyển.
Lục Yên cởϊ áσ trong, kéo áσ ɭóŧ xuống, bộ ngực liền nẩy lên mấy cái, lòng bàn chân của hai người giẫm lên sỏi đá, phát lên tiếng theo từng động tác đâm vào rút ra.
A..... Ưʍ.......
Cô đung đưa theo nhịp của anh, mái tóc dường như cũng đung đưa theo nhịp của hai người.
Tạ Đạo Niên nhìn mái tóc cô đang đung đưa, trong đầu ngập tràn những suy nghĩ xa vời.
Cô ấy sắp bước chân vào xã hội, sẽ phải đối mặt với nhiều loại cám dỗ, và các thể loại đàn ông khác nhau.
Cô tin tưởng anh, anh cũng rất tin tưởng cô.
Nhưng cũng có lo lắng.
Anh ngậm lấy vành tai của cô, hỏi cô, "Về sau em đi làm rồi, mấy lần một tuần?"
"Chỉ cần anh muốn, bao nhiêu lần cũng được."
Cho không ở cùng một thành phố, nhưng cũng chỉ cần một tiếng đi tàu điện ngầm là đến được với nhau.
Chỉ cần mua được vé, dù ngàn dặm xa xôi cũng đi được.
Bức tường bên trong huyệt non xiết chặt lại, gậy th*t của anh vẫn đang chăm chỉ ra ra vào vào, như đâm vào trái tim đang rạo rực của Lục Yên, cô nói tiếp, "Có lẽ, khi ra khỏi chiếc xe rồi, thì bên ngoài đều có thể biến thành chiến trường... "
Thật là dâʍ đãиɠ, nói ra hết những lời anh muốn nói.
Anh xoay mặt cô lại hôn xuống môi cô, nhấc một chân cô lên cao, bên dưới vẫn tiếp tục đâm vào rồi lại rút ra, hỏi cô, "Sao em lại có thể dâʍ đãиɠ như vậy?"
Lục Yên đưa tay xuống mò tìm hai túi ngọc của anh, sau đó vuốt ve chúng, "Em là người phụ nữ dâʍ đãиɠ của Trường Canh mà."
Anh yên lặng nhìn khuôn mặt chìm đắm trong men tình của cô, trong lòng tràn đầy cảm xúc, thưởng thức một cách tỉ mỉ, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
"Vậy em có đi nhìn người đàn không khác không?"
Anh mà cũng có lúc như này a?
"Trường Canh tốt như vậy, làm sao em có thể đi nhìn người khác được chứ." Cô vuốt ve gương mặt của anh, hôn lên đôi mắt anh, "Trường Canh là người đàn ông của em, là người đàn ông duy nhất của cuộc đời em."
Có một viên đá rơi xuống mặt hồ, bọt nước bắn lên tung tóe.
Những giọt nước đó dường như đang bắn lên người anh.
Tạ Đạo Niên xoay người cô lại, đổi sang tư thế hai người đứng quay mặt vào nhau, sau đó tiếp tục công việc đâm vào rút ra, anh hôn cô, "Ừm."
"Trường Canh, anh có... yêu... em... hay không?"
Tạ Đạo Niên nâng mông của cô lên, gậy th*t không ngừng đâm mạnh vào huyệt non, khi rút ra có cả một lượng nhỏ bọt trắng theo ra, nhìn vô cùng da^ʍ mỹ.
"Yêu."
Anh rất ít khi nói lời yêu, nhưng mọi hành động lại đều thể hiện ra rằng rất yêu cô.
Người đàn ông của cô, cô yêu anh rất nhiều.
Lục Yên nở nụ cười, úp mặt vào ngực anh, "Ưʍ... em... cũng vậy... "
Cơ thể đang liên tục đung đưa, bộ ngực cũng đung đưa, cái mông cũng đung đưa, hai người va chạm vào nhau liên hồi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Cả người anh đổ đầy mồ hôi, một tay anh giữ cô thật chặt, tay chân của Lục Yên đều quấn hết lên người anh, vẻ mặt rất thư thái khi được anh "yêu", trong người cảm giác ngày càng khó chịu, cảm giác chưa đủ, dường như phải có một dòng dịch nóng phủ lên thì mới cái xua tan đi được cái cảm giác trống rỗng này.
Anh nhìn cô không chớp mắt, "Thật là muốn làm em ở mọi nơi mọi lúc."
"Em đồng ý cho anh làm em cả đời, cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa..... "
Nói xong, hai người không kìm lòng được trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.
Anh đè cô xuống mui xe, liên tục đâm mạnh xuống, bồm bộp bồm bộp, dường như anh dùng sức quá mạnh nên âm thanh của chiếc xe cũng vang lên theo từng nhịp ra vào của anh, nhưng Lục Yên lại rất thích cảm giác anh dùng sức khiến cô đau đớn như này, sự đau đớn khi làʍ t̠ìиɦ, khiến cô cảm nhận được tình yêu anh dành cho mình.
"A.... ưʍ.... Trường Canh thật là lợi hại...... huyệt non sắp bị anh.... A..... "
Ngón tay của anh đè xuống hạt châu của cô, "Vậy đâm cho nó hỏng luôn."
"Được... A....... gậy th*t của Trường Canh thật lớn.... "
Hai mắt của Tạ Đạo Niên mở to ra, tiếp tục đè lên người cô, hai chân của Lục Yên bị anh cầm ép lên cao, anh đâm cô, tiếng dây lưng kim loại va chạm vào mui xe, vang lên từng tiếng leng keng leng keng, Lục Yên mở rộng hai bắp đùi ra, cây gậy th*t to lớn đang ra ra vào vào huyệt non, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, da đầu cô bắt đầu cảm thấy tê dại, cô hét lên một tiếng, hai bức tường bên trong huyệt non xiết chặt lại, Tạ Đạo Niên cúi đầu cắn xuống vành tai của cô, sau đó đột nhiên rút ra, bắn lên bụng cô.
Cây ngô đồng, chim đà điểu, mặt trời, hồ điệp, ong mật, cả người cô run rẩy, mắt dường như nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Tạ Đạo Niên ngã xuống người cô, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, mái tóc trên đầu cũng đã ướt sũng, quần thì cởi xuống đến mắt cá chân, thân dưới của hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quấn lấy nhau không một kẽ hở, hơi thở dồn dập.
Chỉ một chút nữa thôi là đã thấy thiên đường.......
Nằm úp xuống người cô một lúc lâu, anh đứng dậy khỏi người cô, kéo quần lên, đi vào xe lấy khăn giấy, lau đi lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bụng cô, sau đó mặc quần áo lên giúp cô, ôm cô xuống mui xe, Lục Yên đi lên xe, bước chân vẫn còn run rẩy, cô ngồi xuống vị trí phó lái, tóc tai rối bời, cả người tỏa ra mùi hương của đàn ông.
Hương vị của anh hòa cùng hương vị của cô, anh rất thích hương vị đó của cô.
Tạ Đạo Niên bật điều hòa trong xe lên, lau bớt mồ hôi cho cô, lau xong hỏi cô, "Bao giờ bắt đầu đi làm?"
"Ngày kia."
Tạ Đạo Niên chỉnh sửa lại mái tóc giúp cô, "Làm việc cho chăm chỉ, mà kiếm tiền."
Lục yên bĩu môi, "Mức lương khởi đầu của em không cao được như anh."
"Tiền lương của anh cũng không cao hơn em được bao nhiêu."
Lục Yên đến gần anh, cười như kẻ trộm, "Đủ để nuôi vợ chứ?"
Tạ Đạo Niên bị cô nhìn nên có chút ngượng ngùng, anh véo mũi cô một cái, "Đủ."
Lục Yên lấy tay che lại mũi, ngồi đó cười như một cô ngốc.
Vẻ mặt Tạ Đạo Niên rất nghiêm túc xoay mặt cô lại, "Trong lúc làm việc gặp chuyện không vui phải nói, không hiểu chỗ nào cũng phải nói, vui vẻ cũng phải nói, buổi tối gọi điện thoại cho anh phải nói....... "
Thấy anh lải nhải như vậy, Lục Yên ôm lấy anh, "Biết rồi!"
Tạ Đạo Niên dừng lại một lúc, lại nói, "Nếu có ai theo đuổi em, em phải nói cho anh biết."
"Anh yên tâm đi, anh không đến thì em cũng tự mình đuổi hắn đi." Lục Yên leo lên người anh, hôn anh, "Trên đời này có hàng nghìn người tốt hơn anh, nhưng Lục Yên em đây chỉ yêu có một người là Tạ Đạo Niên thôi."
Có lẽ có nhiều người tốt hơn anh, nhưng em gặp anh trước, và em cũng yêu anh, nên những người khác cũng chỉ là phù du.
Anh chớp chớp mắt, sờ lên khuôn mặt của cô, "Tiểu Yên.... "
"Vâng ạ?"
"Không có gì." Anh không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, chỉ nói với cô một câu, "Anh cảm thấy rất vui."
"Vui là được rồi." Tay của cô từ l*иg ngực của anh trượt xuống đũng quần, luồn vào trong, cầm lấy cây gậy th*t đang ngủ say, "Vật này cũng là của em, anh giữ gìn nó cho tốt, không là em sẽ chặt đứt nó đó."
Anh nở nụ cười, gật đầu, "Được."
Đều là của em hết, người khác muốn cướp cũng không cướp được.
"Chúng ta ở lại đây một lúc đi, phong cảnh ở đây khá đẹp."
"Được."
Tình cảm một khi đã sâu sắc, thì sẽ tế thủy trường lưu*
(*tế thủy trường lưu = dòng nước dài: là thành ngữ Trung Quốc, Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
........