Ông lão dẫn đầu mặc áo thời Đường, râu tóc bạc phơ, minh mẫn quắc thước, khuôn mặt ông lão sáng bừng, cả người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở tiên phong đạo cốt.
Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Người đàn ông này mặc áo choàng trắng, đeo chiếc kính gọng đen, khí chất rất nho nhã, vừa nãy chính là ông ta ở cửa cười hỏi Khương Ngọc Đình, hiển nhiên ông ta chính là bố của Khương Ngọc Đình.
"Bố, sao bố lại đến rồi?", Khương Ngọc Đình vui mừng bước lên trước một bước.
"Gọi bố cái gì? Không có quy tắc gì cả, gọi giám đốc!", Người đàn ông nho nhã đanh mặt lườm Khương Ngọc Đình.
"Ờm, Giám đốc Khương", Khương Ngọc Đình thè lưỡi, dáng vẻ khá là đáng yêu.
Người đàn ông nho nhã lắc đầu, cười khà khà, lại chuyển mắt sang ông lão tiên phong đạo cốt bên cạnh: "Ông Tôn, khiến ông chê cười rồi, đây là đứa con gái không ra hồn của tôi...".
"Ông Tôn?!", giọng Khương Ngọc Đình bỗng nhiên the thé, ngay sau đó, trong đôi mắt đẹp của cô lại ngập tràn không thể tin nổi, chuyển ánh mắt sang ông lão tiên phong đạo cốt, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Ông... ông là ông Tôn?".
Ông lão tiên phong đạo cốt cười khà khà, khẽ gật đầu.
Khương Ngọc Đình kinh ngạc bụm miệng, nhưng sự kinh ngạc lại truyền từ mắt ra, ông Tôn thế mà lại là ông Tôn.
Thế mà bố lại mời ông Tôn đến thật!
Sao ông ấy làm được?
Ông Tôn là Quốc Y đó, dù là những lãnh đạo lớn trong tỉnh muốn mời ông Tôn thì cũng phải xếp hàng trước nửa năm.
"Ông Tôn, chào... chào ông, cháu... cháu là Khương Ngọc Đình", vì quá xúc động, Khương Ngọc Đình lúc này nói chuyện hơi lắp bắp.
"Cô nhóc, chào cháu", trên mặt ông Tôn nở nụ cười hòa ái, hỏi: "Tình hình bệnh nhân giờ thế nào?".
"Bệnh nhân?", Khương Ngọc Đình hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra, ông Tôn thế mà lại đến vì Hoàng Lão Tam!
Hoàng Lão Tam rốt cuộc có lai lịch gì? Thế mà lại mời được ông Tôn?
Sau khi hít sâu một hơi, Khương Ngọc Đình cố dằn sự ngờ vực trong lòng xuống nói: "Ông Tôn, tình hình hiện tại của bệnh nhân không lạc quan, mười hôm trước hỏa độc đã lan khắp cơ thể, hai hôm nay, hỏa độc đã có xu hướng lan vào lục phủ ngũ tạng, căn bản không khống chế được...".
Khương Ngọc Đình bình tĩnh nói tình hình của Hoàng Lão Tam nột lượt, sau khi nghe xong, ông Tôn hơi ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ nghiêm trọng, chắp tay đi đến trước mặt Hoàng Lão Tam, cười nói: "Ông lão, tôi có thể bắt mạch của ông không?".
"Bắt mạch?", Hoàng Lão Tam hơi sửng sốt sau đó lắc đầu: "Không cần phiền thế, nhóc con đã chế đan sen đá cho tôi rồi tôi uống đan sen đá là bệnh sẽ khỏi, không cần bắt mạch".
Tất cả im lặng.
Ông lão này thế mà lại từ chối Tôn Thánh Thủ bắt mạch?
Hơn nữa đan sen đá nhóc con chế là cái quái gì?
Có thể chữa khỏi bệnh bao nhiêu người bọn họ bó tay sao?
Trong phòng bệnh các các sĩ điều trị chính ngơ ngác nhìn nhau đều cảm thấy Hoàng Lão Tam điên rồi.
Sắc mặt Tôn Thanh Phong cũng cứng đờ, đây là lần đầu tiên ông ta chủ động bắt mạch cho người ta mà bị từ chối.
Khương Ngọc Đình cũng không nhịn được tiến lên giải thích: "Ông Hoàng, đây là ông Tôn là Quốc Y với bàn tay thần thánh mà bệnh viện bọn cháu cố tình mời đến cho ông, y thuật của ông ấy là giỏi nhất cả nước đấy".
"Ông cụ, Ngọc Đình nói đúng đó, ông Tôn là Quốc Y ngự dụng của mấy thủ trưởng lão làng đó, bình thường dù là lãnh đạo cấp cao của tỉnh muốn mời ông Tôn khám bệnh cũng phải xếp hàng, lần này ông Tôn đến khám cho ông là vì triệu chứng hỏa độc của ông là trường hợp đặc biệt chưa từng có, trường hợp đặc biệt này nếu có thể chữa được thì sẽ được viết vào sử sách giới y học, sẽ mang đến cống hiến vô cùng lớn cho giới y học", giám đốc Khương cười ha ha nói, theo ông ta thấy, Hoàng Lão Tam là không biết danh tiếng của ông Tôn nên mới nói vậy.
Một khi Hoàng Lão Tam biết hai chữ ông Tôn có nghĩa là gì thì ông ta e là sẽ phải xin ông Tôn khám cho ông ta.
Nhưng lần này Giám đốc Khương đoán sai rồi.
Hoàng Lão Tam không cần nghĩ đã lắc đầu: "Không cần, tôi tin nhóc con, cậu ấy nói đan sen đá có thể chữa khỏi cho tôi thì nhất định có thể chữa khỏi cho tôi".
Lần này mọi người đều không nói gì.
Sắc mặt giám đốc Khương thậm chí còn hơi khó chịu, Hoàng Lão Tam nói vậy hoàn toàn không nể mặt Tôn Thanh Phong.
Khương Ngọc Đình bị chọc tức rồi: "Ông Hoàng, có phải ông già rồi hồ đồ không, bình thường bao nhiêu người muốn xin ông Tôn khám bệnh ông Tôn cũng sẽ không làm, hôm nay khó khăn lắm ông Tôn mới ra tay một lần, nhưng ông lại thà tin tưởng đan sen đá gì đó anh ta chế cũng không chịu tin ông Tôn...".
Hoàng Lão Tam mặt mày nhăn nhó, không biết phải nói gì, không phải ông ta cứng đầu, cứ từ chối Tôn Thanh Phong bằng được, mà là đan sen đá do Trần Phong dốc hết tâm huyết làm ra, kết quả đến cuối cùng ông ta lại cho Tôn Thanh Phong bắt mạch khám bệnh, thế chẳng phải là không tin Trần Phong sao?
"Được rồi, lão Hoàng, để lão tiên sinh bắt mạch cho anh đi, nếu lão tiên sinh không giải quyết được hỏa độc của anh thì lại uống đan sen đá cũng không muộn", lúc này, Trần Phong thản nhiên nói, suy nghĩ của Hoàng Lão Tam ít nhiều gì anh cũng đoán được một chút, nhưng lòng anh không nhỏ nhen thế, nếu Tôn Thánh Thủ này có thể chữa được hỏa độc thật vậy anh vừa hay tiết kiệm được một viên đan sen đá.
Hoàng Lão Tam cười ngượng ngập, lúc này mới chìa tay ra: "Lão tiên sinh phiền ông rồi".
"Hừ", Tôn Thanh Phong hừ một tiếng khe khẽ khó phát hiện, nếu là người khác dám từ chối ông ta thì ông ta đã bỏ đi lâu rồi, nhưng Hoàng Lão Tam này lại là một bệnh nhân đặc biệt.
Một bệnh nhân đặc biệt có thể sống hơn một tháng trong tình trạng bị hỏa độc ăn mòn.
Ông ta nhất định phải biết được Hoàng Lão Tam làm sao chống chọi được.
Tôn Thanh Phong đặt tay lên cổ tay Hoàng Lão Tam, sau đó nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận.
Sau một lúc, Tôn Thanh Phong cau mày dường như gặp phải vấn đề khó nhằn.
Trần Phong ở bên cạnh hơi lắc đầu, anh đại khái biết Tôn Thanh Phong tại sao để ý Hoàng Lão Tam vậy rồi vì Hoàng Lão Tam với ông ta mà nói là một kì tích.
Người bình thường bị hỏa độc xâm nhập vào cơ thể, cùng lắm là sống được hai, ba ngày huyết mạch sẽ khô cạn tử vong.
Nhưng Hoàng Lão Tam lại sống hơn một tháng đúng là không thể giải thích nổi.
Đương nhiên, việc khó giải thích này chỉ với người bình thường như Tôn Thanh Phong, với võ sĩ cảnh giới cao thâm như Trần Phong thì Hoàng Lão Tam có thể chống chọi hơn một tháng đúng là quá bình thường.
Sau khi võ sĩ bước vào cảnh giới Ám Kình, trong người sẽ sản sinh kình khí.
Loại kình khí này giống năng lượng, nhưng lại khác với năng lượng, chỉ có võ sĩ mới có thể cảm nhận được, máy móc khoa học đương đại căn bản không thể thăm dò.
Không thể thăm dò đương nhiên cũng không thể giải thích.
Nhưng không thể giải thích không có nghĩa là không tồn tại.
Mỗi một võ sĩ bước vào Ám Kình đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của kình khí trong người.
Kình khí lúc nào cũng chạy trong xương cốt, tứ chi, lục phủ ngũ tạng của võ sĩ, tôi luyện xá© ŧᏂịŧ và huyết tủy của võ sĩ.
Khả năng cầm cự của cơ thể võ sĩ vượt xa người thường cả trăm lần chính là vì sự tồn tại của kình khí.