"Nợ Thẩm tổng ân tình thì sao?" Lâm Lan ngắt lời: "Người bình thường muốn nợ ân tình của nhân vật máu mặt như Thẩm tổng còn không tìm được cửa, thằng vô dụng này có thể nợ ân tình của Thẩm tổng là vinh dự của nó."
"Bà..." Cái vẻ đương nhiên phải thế của Lâm Lan khiến Hạ Vệ Quốc nổi cơn tam bành, theo ông thấy, giữa Trần Phong và Thẩm Hồng Xương chắc chắn có sự đấu trí cao cấp hơn, trong cuộc đấu trí đó, dù là một ân tình nho nhỏ, cũng cực kì quan trọng, ông không muốn vì mình mà khiến Trần Phong nợ nần Thẩm Hồng Xương.
"Tôi cái gì mà tôi? Hạ Vệ Quốc, tôi nói cho ông biết, nhà này tôi chắc chắn lấy!"
"Không được đi!" Thấy Lâm Lan lại định đi tìm Thẩm Hồng Xương, Hạ Vệ Quốc ngay lập tức sốt ruột, kéo Lâm Lan lại.
"Buông ra!"
Lâm Lan tức đến nghiến răng.
"Không buông, căn nhà đó hôm nay bà không được nhận!"
Cảnh lôi kéo của hai người bên này, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của đám người Thẩm Hồng Xương.
Hạ Mộng Dao hơi bất lực, cô là người từ đầu đến cuối đều biết rõ mối quan hệ của Thẩm Hồng Xương và Trần Phong, nên cũng hiểu, Thẩm Hồng Xương tặng nhà cho Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan hoàn toàn không có ý gì cả, chỉ là nể mặt Trần Phong.
Thẩm Hồng Xương bất giác khó xử nhìn Trần Phong một cái, ý của ông ta không phải thế, Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan sao lại cãi nhau rồi?
"Bố."
Trần Phong bước đến bên cạnh Hạ Vệ Quốc, mỉm cười nói: "Nếu Thẩm tổng đã tặng nhà cho bố và mẹ con, vậy bố mẹ nhận đi."
Suy nghĩ của Hạ Vệ Quốc anh ít nhiều gì cũng đoán được, ngoài cảm động ra, Trần Phong còn hơi bất đắc dĩ, Hạ Vệ Quốc không hiểu quan hệ giữa anh và Thẩm Hồng Xương căn bản không phải một căn nhà ba mươi triệu có thể ảnh hưởng được.
Thẩm Hồng Xương cũng biết rõ, không thể chỉ dùng căn nhà hơn ba mươi triệu khiến anh nợ ân tình.
Hoàn toàn là Hạ Vệ Quốc nghĩ nhiều.
"Trần Phong, con và Thẩm tổng?" Hạ Vệ Quốc hơi lo sẽ ảnh hưởng đến Trần Phong.
Trần Phong lắc đầu, nói: "Bố, quan hệ giữa con và Thẩm tổng sâu hơn bố nghĩ một chút."
"Vậy được rồi." Hạ Vệ Quốc thở dài, Trần Phong đã nói vậy, ông cũng không tiện nói thêm nữa.
"Thẩm tổng, chúng ta đi xem nhà thôi." Lâm Lan đã đi đến trước mặt Thẩm Hồng Xương, sốt sắng nói.
Hai trăm mét vuông, còn là nhà ở khu cao cấp, dù là Hạ Vân Thịnh cũng không có điều kiện ở nhà tốt như thế.
"Được." Thẩm Hồng Xương mỉm cười, trong lòng lại hơi khinh thường Lâm Lan.
Đúng là loại tầm nhìn hạn hẹp, một căn nhà cao cấp hai trăm mét đã khiến Lâm Lan có thái độ thế này.
Vậy nếu Lâm Lan biết, người con rể bà ta luôn coi thường, từ rất lâu trước kia đã sở hữu một căn biệt thự hơn một nghìn mét vuông sẽ thế có vẻ mặt gì.
Sau khi ra ngoài, Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan ngồi lên chiếc Rolls-Royce của Thẩm Hồng Xương trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nhân viên.
Còn Trần Phong thì đi đến trước một chiếc Audi, lấy chìa khóa ra.
Cảnh này, bỗng chốc khiến các nhân viên của công ty Thẩm Hồng Xương rớt tròng mắt.
Người trẻ tuổi có thể khiến boss lớn Thẩm Hồng Xương đối đãi cẩn thận như vậy, thế mà lái một chiếc Audi hơn năm trăm nghìn?!
Đẳng cấp của chiếc xe này, còn chẳng bằng một nửa xe của họ.
Các nhân viên đều không thể tin nổi, họ cứ tưởng, Trần Phong phải là cấp trùm sò như Thẩm Hồng Xương, kém lắm cũng phải là con nhà siêu giàu.
Xe người như vậy lái, không phải siêu xe hàng chục triệu thì ít nhất cũng phải là Ferrari Mercedes-Benz S600, thế mà Trần Phong lại chỉ lái một chiếc Audi hơn năm trăm nghìn.
Giả heo ăn thịt hổ!
Nhất định là giả heo ăn thịt hổ!
Dù sao có đánh chết họ cũng không tin, người có thể khiến Thẩm Hồng Xương đối xử cẩn trọng như vậy sẽ lái một chiếc xe hơn năm trăm nghìn.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người, Vương Đại Hải không nhịn được cười gượng, nói thầm trong bụng Trần Phong lái Audi đã tốt lắm rồi, họ còn chưa thấy dáng vẻ cưỡi con xe điện lần đầu Trần Phong núi đâu.
Ông chủ lớn Thẩm Hồng Xương đích thân dẫn người đi xem nhà, đây là việc lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử núi Ngọc Tuyền.
Nhân viên của cả khu cao cấp đều bị làm cho kinh động, đứng ở cửa đón Thẩm Hồng Xương.
Lâm Lan mặt mày tươi tỉnh, chỉ cảm thấy sung sướиɠ, nhẹ nhàng khoan khoái, sống hơn nửa đời người, bà ta chưa bao giờ mở mày mở mặt như vậy.
Mua cái nhà mà khiến người giàu nhất Thương Châu đích thân ra mặt đi cùng, cả Thương Châu, có thể có mấy người được hãnh diện thế chứ?
So với Lâm Lan, Hạ Vệ Quốc lại bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong lòng vẫn hơi vừa mừng vừa sợ.
Đồng thời cảm thán, ba năm trước để Trần Phong ở rể nhà họ Hạ, là quyết định sáng suốt nhất cả đời ông.
Nếu không có Trần Phong, ông bước được vào cổng của núi Ngọc Tuyền không cũng là cả vấn đề, chứ đừng nói là đích thân Thẩm Hồng Xương dẫn đi xem nhà.
Căn nhà Thẩm Hồng Xương tặng đương nhiên không có vấn đề gì.
Hai trăm mét vuông, bốn ngủ một khách, nhà tắm riêng, bên ngoài có một hồ bơi nhỏ.
Sau khi Lâm Lan vào nhà, thì nhà quê lên tỉnh, nhìn trái nhìn phải, cười không khép nổi miệng.
Xem xong nhà, Thẩm Hồng Xương bèn bảo nhân viên công ty liên hệ với mấy đội lắp đặt chuyên nghiệp thay Hạ Vệ Quốc, chuẩn bị trang hoàng lại căn nhà theo ý của Lâm Lan.
Hai bố con Hạ Vệ Quốc và Hạ Mộng Dao đương nhiên ở bên cạnh hỗ trợ.
Trần Phong cũng lười không muốn làm mấy việc vặt này, nên bèn đánh tiếng rồi chuẩn bị xuống núi.
Trên đường đi, lại nhận được điện thoại của Chu Quảng Quyền.
"Người anh em Trần Phong, cậu ở đâu thế?"
"Tôi ở núi Ngọc Tuyền." Trần Phong cười gượng, Chu Quảng Quyền mấy hôm nay gần như ngày nào cũng phải gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại, nói muốn đưa năm trăm triệu của nhà họ Đặng cho anh.
Trần Phong đương nhiên là từ chối hết lời, nhưng lần này Chu Quảng Quyền lại quyết tâm rồi, dù Trần Phong nói thế nào, cũng không lấy năm trăm triệu kia.
"Núi Ngọc Tuyền? Cậu chờ tôi nửa tiếng, tôi qua tìm cậu." Chu Quảng Quyền nói.
"Không cần đâu, anh ở đâu, tôi qua tìm anh vậy." Trần Phong cười khổ, nửa tiếng, anh đã rời khỏi núi Ngọc Tuyền rồi.
"Cũng được, giờ tôi ở Khách sạn Quân Thịnh, tham gia hôn lễ của bạn gái cũ, nếu cậu ở gần thì đến đi." Chu Quảng Quyền cân nhắc một lúc rồi nói.
"Được." Trần Phong gật đầu, cúp máy.
Mười lăm phút sau, Trần Phong đến Khách sạn Quân Thịnh.
Sau khi đỗ xe xong, Trần Phong đi thẳng lên sảnh hôn lễ ở tầng thượng.
Trong sảnh, giăng đèn kết hoa, sắc đỏ ngợp trời.
Không ít khách chúc tụng, cười nói với nhau.
Nhìn dáng vẻ mặc vest đi giày da, phong độ ngời ngời của họ, rõ ràng đều là nhân vật tiếng tăm, những người tài giỏi của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Chu Quảng Quyền ngồi ở một bàn gần cửa, anh ta hôm nay vẫn mặc chiếc sơ mi hoa mặc lúc ở trên núi lần trước.
Tuy là bạn gái cũ kết hôn, nhưng trên mặt anh ta lại chẳng có vẻ buồn bã gì, ngược lại còn nở nụ cười mang vài phần chúc phúc.
"Người anh em Trần Phong." Chu Quảng Quyền lúc nào cũng nhìn chằm chằm cửa, vừa thấy Trần Phong vào, anh ta đã vui mừng vẫy tay.
Sau khi đi đến trước mặt Chu Quảng Quyền, Chu Quảng Quyền cười nói: "Người anh em Trần Phong, cuối cùng cậu cũng đến."