Long Tế

Chương 199: Trư thiếu gia

Trần Phong kiềm chế xúc động muốn động thủ, định xem thử tình hình phát triển của sự việc trước.

"Tên mập, mày muốn lo chuyện bao đồng à?" Người đàn ông cơ bắp đứng trước mặt người đàn ông sơ mi hoa, gằn giọng nói, khác với Trần Phong, xe người đàn ông sơ mi hoa này lái là chiếc Ferrari cấu hình cao, vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường, nhưng ở nơi vắng vẻ, heo hút này, hắn cũng không sợ.

Nếu thực sự làm căng, gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ.

"Tên mập?" Người đàn ông sơ mi hoa dựng ngược chân mày, chỉ vào mũi mình nói: "Mày gọi tao là tên mập?"

"Sao? Có vấn đề gì à?" Môi người đàn ông sơ mi hoa giần giật, mẹ kiếp sắp một trăm năm mươi cân rồi không gọi mày tên mập chẳng lẽ gọi mày thằng cò hương.

"Cậu đây ghét nhất là người khác gọi cậu là tên mập!" Người đàn ông sơ mi hoa có vẻ hơi tức giận.

"Vậy bố mày cứ thích gọi mày tên mập đấy, tên mập, tên mập, tên mập chết tiệt!" Người đàn ông cơ bắp cười khẩy gọi liên tục mấy tiếng tên mập.

"Này, mày tin bố đánh mày không?" Người đàn ông sơ mi hoa nhếch mày, nói rồi xắn tay áo lên, định ra tay.

"Anh." Lúc này, cô gái dịu dàng bên cạnh lại bực mình nhìn người đàn ông sơ mi hoa một cái, nói: "Trước khi ra ngoài có phải anh đã hứa với mẹ không đánh nhau không?"

"Nhưng mà, thằng ranh này mắng anh là tên mập chết tiệt, nếu anh không dạy cho nó một trận, thì mặt mũi anh biết để đâu?" Người đàn ông sơ mi hoa ấm ức nói.

"Em mặc kệ, anh, nếu anh dám đánh nhau, thì em sẽ nói việc anh đánh nhau với mẹ, để mẹ xử anh." Cái mũi đẹp của cô gái dịu dàng hếch lên, nói.

Nghe thấy thế, người đàn ông sơ mi hoa ngay lập tức hơi sợ.

"Nể mặt em gái tao, hôm nay bố mày không xử mấy đứa bọn mày, còn không mau cút đi!" Người đàn ông sơ mi hoa quét mắt nhìn mấy người đàn ông bịt mặt, nói.

"Tao nói này tên mập chết tiệt, mẹ kiếp não mày bị lừa đá à? Mẹ kiếp mày không thấy bên bố mày có bao nhiêu người à?" Người đàn ông cơ bắp bật cười nói, thằng mập chết tiệt này, ngu thật hay ngu giả vậy, tình hình hiện tại rõ ràng là sức chiến đấu bên mình mạnh hơn chút, thằng mập chết tiệt này không tự cút đi còn dám bảo bọn họ cút.

"Nhiều người? Nhiều người thì giỏi lắm à? Có tin một bố hạ gục bọn mày bằng một tay không?" Người đàn ông sơ mi hoa cười khẩy.

"Một tay? Mẹ kiếp nếu mày có thể đánh gục bọn tao bằng một tay thì bố mày gọi mày bằng bố!" Người đàn ông cơ bắp nói.

"Đừng có mơ! Ông đây không có loại con trai như mày." Người đàn ông sơ mi hoa hừ hừ, nói.

"Giỏi! Giỏi lắm!" Người đàn ông cơ bắp cười khẩy liên tục, nói: "Tên mập chết tiệt, nếu mày đã không biết đầu thì ông đây hôm nay sẽ dạy mày làm người thế nào!"

"Lên! Đánh gãy hai chân tên mập này, hϊếp da^ʍ tập thể con này!" Người đàn ông cơ bắp phất tay, rồi nói.

Vừa dứt lời, mấy người đàn ông bịt mặt phía sau hắn bèn đỏ mắt lao lên.

"Em gái, em xem?" Người đàn ông sơ mi hoa nhìn cô gái dịu dàng một cái, như xin chỉ thị của cô gái dịu dàng.

Cô gái dịu dàng mở hé hàm răng, thở dài nói: "Đánh nhau cũng được, nhưng không được gây án mạng."

"Được!" Người đàn ông sơ mi hoa mừng húm, ngay lập tức lao qua.

Trần Phong thì vẫn ung dung xem ở bên cạnh, trong mắt có vẻ thích thú.

Từ lúc người đàn ông sơ mi hoa này xuống xe, anh đã nhận ra, người đàn ông sơ mi hoa này không đơn giản, trên người có dấu vết của võ sĩ, dù giờ đã không phải võ sĩ, nhưng cũng có chiều hướng ngay lập tức bước vào cánh cửa võ sĩ.

Tiếp đó, động tác của người đàn ông sơ mi hoa đã chứng thực suy đoán của Trần Phong.

Chỉ dùng một tay, không đến mười giây đã đánh gục mấy người đàn ông bịt mặt.

Sau khi đánh gục bọn họ, người đàn ông sơ mi hoa mới chuyển mắt sang nhìn Trần Phong: "Người anh em, không sao chứ?"

Trần Phong lắc đầu, cười nói: "Không sao, cảm ơn nhé."

Người đàn ông sơ mi hoa xua tay, nói: "Cảm ơn cái gì, bình thường tôi ghét nhất là kẻ xấu xa. Hơn nữa lũ ngu này rải đinh trên đường núi, nếu không phải cậu đi qua trước biết đâu người gặp họa lại là tôi."

"Nếu nói cảm ơn thì phải là tôi cảm ơn cậu, đi vào vũng nước đυ.c trước tôi." Người đàn ông sơ mi hoa cười nói.

Trần Phong mỉm cười, không nói gì, có thể thấy người đàn ông sơ mi hoa là một người không tồi, mặc dù cũng là con nhà giàu nhưng không ra vẻ ta đây gì.

"Đúng rồi, người anh em, cậu cũng lên núi tham gia Cúp Thánh Xe à?" Người đàn ông sơ mi hoa hỏi.

"Ừ." Trần Phong gật đầu.

"Vậy vừa khéo, tôi chở cậu một đoạn đi, nhìn bánh xe của cậu bị mấy thằng ngu này đâm thủng rồi, xe cũng không đi được nữa." Người đàn ông sơ mi hoa rất nhiệt tình.

"Vậy... làm phiền anh rồi." Trần Phong cười gượng, nếu người đàn ông sơ mi hoa không nói, thì anh vẫn chưa để ý, vừa nãy lúc phanh xe, bánh xe đúng lúc lăn qua đinh dài.

Đương nhiên, anh cũng có thể để xe ở đây, chạy lên núi, nhưng nếu bị người khác thấy thì không hay.

"Không phiền, có gì phiền đâu, nhưng cái xe này của cậu, có lẽ phải đợi mai cậu tự tìm người đến kéo thôi." Người đàn ông sơ mi hoa lại nhìn chiếc Audi của Trần Phong một cái rồi nói.

"Tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết chiếc xe." Trần Phong mỉm cười nói.

Sau đó Trần Phong bèn ngồi lên xe.

Chiếc Ferrari của người đàn ông sơ mi hoa không giống với Ferrari hai chỗ bình thường, là Ferrari California bốn chỗ nên Trần Phong vừa hay có thể ngồi phía sau.

"Đúng rồi, người anh em, vẫn chưa biết cậu tên gì đấy?" Người đàn ông sơ mi hoa ngoảnh lại hỏi.

"Trần Phong."

"Trần Phong?" Người đàn ông sơ mi hoa cau mày, hơi nghi hoặc: "Tên này tôi hình như nghe ở đâu rồi."

Mặc dù quen tai nhưng nghĩ mãi, người đàn ông sơ mi hoa cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng hắn cũng không phải kiểu người cứ phải hỏi đến cùng, nếu đã không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa.

"Người anh em, tôi tên là Chu Quảng Quyền, bên cạnh là em gái tôi, nó tên là Chu Giai Nhan."

"Chào anh." Cô gái dịu dàng ngoảnh lại, lịch sự cười với Trần Phong.

"Chào cô." Trần Phong đương nhiên là lịch sự đáp lại, trong lòng cũng đoán được đại khái lai lịch của hai anh em này.

Người nhà họ Chu của Thương Châu.

Nhà họ Chu kinh doanh ẩm thực, tài sản gia tộc dao động khoảng hai tỉ, miễn cưỡng có thể xem như là một nửa gia tộc hạng hai, Trần Phong từng đọc được trong tài liệu Hàn Long đưa.

Không lâu sau, Chu Quảng Quyền đã lái xe đến cửa một khách sạn sang trọng ở đỉnh núi.

Khách sạn Bột Hải.

Phía trước khách sạn có một tảng đá khổng lồ cao hơn ba mét, trên hòn tảng khổng lồ viết bốn chữ Khách sạn Bột Hải rồng bay phượng múa.

Mặc dù là buổi tối, nhưng cửa khách sạn vẫn có tiếp tân đợi.

Sau khi dẫn Chu Quảng Quyền đỗ xong xe, ba người bèn vào cửa khách sạn.

Đi thẳng đến quầy lễ tân.

"Úi, không phải Trư thiếu gia (*) của chúng ta đây sao? Trư thiếu gia không ở nhà ăn cám lợn, sao lại chạy đến vịnh Bột Hải của chúng ta chơi thế này." Một giọng nói quái gở vang lên phía sau ba người.

(*) Trư thiếu gia: một cách chơi chữ, do Trư và Chu đồng âm, Trư nghĩa là lợn

Nghe thấy giọng này, sắc mặt Chu Quảng Quyền u ám đáng sợ, trên gương mặt xinh đẹp của Chu Giai Nhan cũng xẹt qua vẻ chán ghét.