Bạch Cửu Linh ở một bên thở dài, cảm giác bất an trong lòng ông ta càng ngày càng mãnh liệt. Ông ta luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, Trần Phong chắc chắn không đơn giản như vậy.
Lúc này chuông điện thoại của Lý Thu Yến vang lên.
“Con trai, chú Lý gọi điện thoại đến, có lẽ chú ấy đã bắt được thằng khốn nạn kia rồi.” Lý Thu Yến nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến và đắc ý cười nói.
“Mẹ mau nghe máy bảo chú Lý đưa thằng khốn nạn đó về đây nhanh lên!” Bạch Quảng Nghĩa phấn khích nói, hắn thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống xin tha của Trần Phong.
“Được rồi, mẹ nghe điện thoại ngay đây.” Lý Thu Yến cười nói sau đó nghe điện thoại.
“Lý Thu Yến!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lý Quyến vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
“Lý Quyến, sao chú vẫn chưa đưa thằng khốn nạn đó về đây, con trai tôi còn đang đợi đập nát xương của nó ra đấy.” Lý Thu Yến hoàn toàn không nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Lý Quyến, bà ta vẫn hùng hổ nói.
Lý Quyến nổi giận, chị còn bảo con trai đập nát xương của người ta, có mà xương của con trai chị bị người ta đập nát đấy.
“Lý Thu Yến, bây giờ chị đến Khách sạn Kim Lăng ngay đi.” Lý Quyến cố gắng kìm nén cơn tức giận trong l*иg ngực và bình tĩnh nói.
“Đến Khách sạn Kim Lăng làm gì? Tôi còn phải ở bệnh viện chăm sóc Quảng Nghĩa, chú đưa thằng kia đến thẳng đây đi.” Lý Thu Yến dặn dò như thật.
Lý Quyến cắn răng nói: “Tôi không muốn đến bệnh viện, chị đưa con trai chị đến đây ngay, nếu không tôi sẽ thả người!”
Nói xong, Lý Quyến cúp máy, hắn không thể nói với Lý Thu Yến là chân hắn bị đánh gãy rồi, như vậy thì Lý Thu Yến sẽ dứt khoát đưa Bạch Quảng Nghĩa chạy trốn luôn.
“Cái gì? Thả người? Lý Quyến, chú có ý gì? Có phải chú không muốn làm nữa không?” Lý Thu Yến nói với giọng sắc bén.
“Tút tút tút.”
Thấy Lý Quyến dám ngắt máy đột ngột, sắc mặt Lý Thu Yến lập tức tái xanh vì tức giận.
“Mẹ, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ chú Lý thất bại rồi?” Bạch Quảng Nghĩa bất an hỏi.
Lý Thu Yến lắc đầu nói: “Chắc là không phải đâu, nhưng Lý Quyến bảo mẹ đưa con đến đó, nếu không nó sẽ thả thằng khốn nạn kia ra.”
“Vâng, chúng ta đến khách sạn, hôm nay con phải gϊếŧ chết thằng khốn nạn đó.” Bạch Quảng Nghĩa cắn răng nói, hắn không hề suy nghĩ đến khả năng Lý Quyến thất bại.
“Đừng đến đó! Có thể Lý Quyến đã bị Trần Phong khống chế rồi.” Chỉ có Bạch Cửu Linh lên tiếng nhắc nhở vì ông ta ý thức được sự việc có vẻ bất thường.
Bạch Cửu Linh không nói còn đỡ, ông ta nói ra càng làm Lý Thu Yến cảm thấy khó chịu.
“Bạch Cửu Linh, nếu ông thấy sợ thì có thể không đi, hai mẹ con tôi đến đó là được rồi, dù sao thì con trai tôi cũng không trông mong gì ở ông.” Lý Thu Yến châm chọc nói.
“Bà thật vô lý! Bà không nghĩ xem, nếu Lý Quyến thật sự thành công thì tại sao không dẫn người về mà lại bảo hai mẹ con bà đến đó?” Bạch Cửu Linh nói với vẻ tức giận.
“Ha ha, ý của ông là Lý Quyến phản bội tôi?” Lý Thu Yến khinh bỉ cười nói: “Tôi thật sự không biết ông nghĩ thế nào. Nhà họ Lý nuôi Lý Quyến hơn ba mươi năm, nuôi từ bé đến lớn. Nhà họ Lý đã tiêu ba, bốn trăm triệu để hắn tu luyện! Nếu hắn dám phản bội nhà họ Lý thì chắc chắn phải đối mặt với sự truy sát của các cao thủ khác trong nhà họ Lý. Lúc đó kết cục của hắn chỉ có một đó là chết!”
“Nhưng…”
Bạch Cửu Linh còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng Lý Thu Yến đã thu dọn đồ đạc và đứng lên, trước khi đi bà ta còn châm chọc một câu: “Bạch Cửu Linh, tôi đã nhìn rõ bản chất của ông rồi, ông là đồ nhát chết cái gì cũng sợ! Lần này ông xem tôi giúp con trai trút giận như thế nào đi!”
Mười lăm phút sau, Lý Thu Yến đưa Bạch Quảng Nghĩa đến Khách sạn Kim Lăng, Bạch Cửu Linh đi ở phía sau.
Vừa vào phòng, Bạch Quảng Nghĩa đã nhìn thấy Trần Phong đang nhàn nhã uống trà.
Lửa giận lập tức trào dâng trong mắt Bạch Quảng Nghĩa, hắn thì suýt nữa chết vì đau trong bệnh viện, còn đồ khốn này lại đang nhàn nhã uống trà ở đây!
“Con trai, đây là thằng khốn nạn bảo người đánh gãy tay con?” Lý Thu Yến tức giận chỉ vào Trần Phong và lạnh lùng nói.
“Mẹ, chính là nó!” Bạch Quảng Nghĩa cắn răng nói.
Sắc mặt Lý Thu Yến lạnh đi, bà ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ bước đến trước mặt Trần Phong và giơ tay lên chuẩn bị cho Trần Phong một cái bạt tai.
Ai ngờ bà ta vừa mới giơ tay lên đã bị một bàn tay lớn chặn lại.
“Bạch Cửu Linh, ông làm gì vậy!” Lý Thu Yến thấy người nắm lấy cổ tay mình là chồng mình, bà ta lập tức nổi giận.
“Bốp.”
Trên mặt Bạch Cửu Linh toàn là vẻ tức giận, ông ta giơ tay lên tát vào mặt Lý Thu Yến.
“Đồ đanh đá! Bà còn muốn gây chuyện đến bao giờ?”
Lý Thu Yến ôm mặt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, tại sao Bạch Cửu Linh lại đánh bà ta vào lúc này?
“Anh Thái, tại sao anh lại ở đây?” Lúc này cuối cùng Bạch Quảng Nghĩa cũng phát hiện ra Dương Thái và Bàng Đông Kỳ ở trong góc. Nhưng tại sao Dương Thái lại ở đây? Hơn nữa tại sao hắn lại nhàn hạ ngồi ở đó uống trà với Trần Phong? Chẳng lẽ hắn không muốn báo thù cho Dương Thanh hay sao?
Trong đầu Bạch Quảng Nghĩa đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, người đến từ Thương Châu này không phải là đồ nhà quê gì cả!
“Cậu Dương!” Lý Thu Yến cũng sửng sốt, bà ta đã nghe nói đến tên tuổi của Thái tử Kim Lăng, thành tựu của Bạch Quảng Nghĩa ngày hôm nay có liên quan mật thiết với sự nâng đỡ của Dương Thái.
“Bạch Quảng Nghĩa, cậu giỏi ghê nhỉ.” Dương Thái u ám nhìn Bạch Quảng Nghĩa rồi lạnh lùng nói.
“Anh Thái… anh nói vậy là có ý gì?”
Bạch Quảng Nghĩa gượng cười hỏi.
“Còn giả vờ với tôi!” Dương Thái quát lên một tiếng và lạnh lùng nói: “Vừa nãy có phải cậu bảo người đến gây rắc rối cho cậu Trần không?”
Đoàng một tiếng, Bạch Quảng Nghĩa chỉ cảm thấy có một tia sét đánh trong đầu mình.
Cậu Trần!
Dương Thái lại gọi đồ nhà quê đó là cậu Trần!
Sắc mặt của Lý Thu Yến lập tức trở nên trắng bệch, cuối cùng bà ta cũng hiểu tại sao vừa nãy Bạch Cửu Linh lại đánh mình rồi. Còn cả Lý Quyến, người bà ta bảo đảm chắc nịch rằng sẽ không bao giờ phản bội bà ta, từ khi bước vào đây, bà ta chưa từng thấy!
“Anh Thái… em…” Bạch Quảng Nghĩa hơi lắp bắp nói, ngay cả Dương Thái còn không dám đắc tội với Trần Phong, hắn đã không thể tưởng tượng gia thế của Trần Phong rồi.
“Cậu Trần, phải xử lý đồ ngu xuẩn này thế nào đây?” Dương Thái nhìn sang phía Trần Phong, bây giờ Trần Phong đang nắm trong tay cái mạng nhỏ của Bạch Quảng Nghĩa, chỉ cần Trần Phong nói một lời, là hắn có thể cho Bạch Quảng Nghĩa biến mất.
“Phế bỏ một bàn tay của mày, mày không phục sao?” Trần Phong bình thản nhìn Bạch Quảng Nghĩa sau đó hờ hững nói.
“Cậu Trần, tôi… tôi phục…” Bạch Quảng Nghĩa lau mồ hôi trên đầu và lắp bắp nói.
“Phục?” Trần Phong khinh bỉ cười sau đó đột nhiên anh thu lại nụ cười của mình: “Phục mà mày còn cho người đến đây?”
Áp lực ùn ùn kéo đến, Bạch Quảng Nghĩa ngã xuống dưới đất, hắn bị dọa sợ đến mức nói không nên lời.
“Cậu Trần, tôi cho người đến, không liên quan gì đến con trai tôi, xin cậu tha mạng cho nó.” Lý Thu Yến nghẹn ngào, bà ta trực tiếp quỳ ở trước mặt Trần Phong và khổ sở cầu xin, dáng vẻ ngang ngược hống hách lúc trước hoàn toàn biến mất.