Trần Phong còn chưa nói gì, Lâm Đại Dũng đã quỳ xuống dưới đất và khóc lên nói: “Cậu Trần tha mạng, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con thơ ba tuổi, tôi có mắt như mù…”
Trần Phong xoa ấn đường, anh còn chưa nói gì, sao Lâm Đại Dũng đã như thế này rồi.
“Đi đi, đi đi, tôi cũng không có ý định gây sự với anh.” Trần Phong xua tay nói, đúng là anh không có ý định gây sự với Lâm Đại Dũng, như vậy quá mất giá.
“Cảm ơn cậu Trần! Cảm ơn cậu Trần!” Lâm Đại Dũng gần như vừa lăn vừa bò rời khỏi hiện trường, trong lòng hắn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Trang Hách Nhân.
Sắc mặt Trang Hách Nhân ở một bên trắng bệch, bụng chân của ông ta bắt đầu run lẩy bẩy.
Sắc mặt của Chu Cảnh Văn cũng không tốt hơn bao nhiêu, nếu Trần Phong là chủ tịch của Bất động sản Đại Long còn đỡ, có thể Trần Phong sẽ nể ông ta cống hiến cho Bất động sản Đại Long bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho ông ta.
Nhưng quan trọng là Trần Phong không phải chủ tịch của Bất động sản Đại Long.
Địa vị của Trần Phong còn cao hơn chủ tịch Bất động sản Đại Long. Nếu Trần Phong muốn trừng trị ông ta thì không cần lí do nào cả.
“Ông chủ Trang, ông xem đèn đường...” Trần Phong không để ý đến Chu Cảnh Văn mà cười giả lả nhìn Trang Hách Nhân.
Trang Hách Nhân muốn khóc, đánh chết ông ta cũng không ngờ được mình lại gặp một người trâu bò như Trần Phong trên tàu. Rất rõ ràng, Bất động sản Đại Long cao không thể với tới trong mắt ông ta chính là sản nghiệp của Trần Phong.
Hơn nữa Trang Hách Nhân còn mạnh miệng bảo Trần Phong là ông ta tìm việc giúp anh.
“Cậu Trần, tha mạng…” Trang Hách Nhân cũng quỳ xuống đất.
“Tôi mắt chó nên nhìn ai cũng thấp hèn, cậu bao dung độ lượng, cậu cứ coi tôi là quả rắm đi…” Trang Hách Nhân nói xong liền bắt đầu tát chính mình, ông ta thật sự tát rất mạnh, không nương tay chút nào, âm thanh cũng cực kì vang dội.
“Kiều tổng, tôi cũng có lỗi, tôi không nên dung túng cho em họ tôi, dẫn đến việc nó ăn gan hùm, còn dám gây chuyện với cậu Trần, mong Kiều tổng trách phạt.” Chu Cảnh Văn trầm giọng nói, lúc này ông ta không thể chỉ quan tâm đến bản thân mình, làm người ngoài cuộc, chỉ có chủ động nhận lỗi mới có một cơ hội sống.
Kiều Tiêu Nguyệt không để ý đến Chu Cảnh Văn, mà chuyển sang nhìn Trần Phong, chỉ có Trần Phong mới có thể đưa ra quyết định.
“Được rồi, cút đi.” Trần Phong hờ hững nói, anh cũng lười so đo với Trang Hách Nhân, anh tin qua sự việc lần này, ông ta cũng không dám điên cuồng như vậy.
Loại tiểu nhân này rất khó sống lâu.
“Cảm ơn cậu Trần! Cảm ơn cậu!” Trang Hách Nhân cảm động rơi nước mắt, ông ta vốn dĩ tưởng rằng hôm nay ít nhất Trần Phong sẽ chặt một cái chân của ông ta để trừng phạt, nhưng không ngờ Trần Phong lại rộng lượng thế này.
Thật ra Trang Hách Nhân không biết là không phải Trần Phong độ lượng, mà là anh cảm thấy so đo với hạng tép riu như ông ta sẽ làm anh mất giá.
“Chu Cảnh Văn, sau khi quay về, ông đến phòng hậu cần báo danh đi.” Kiều Tiêu Nguyệt hờ hững nhìn Chu Cảnh Văn và nói, Trần Phong có thể không so đo với Chu Cảnh Văn, nhưng cô ấy vẫn phải nể mặt anh.
Phòng hậu cầu? Như vậy có khác gì ông ta bị đuổi khỏi Bất động sản Đại Long? Sắc mặt Chu Cảnh Văn xám xịt, nhưng ông ta vẫn nói: “Cảm ơn Kiều tổng.”
“Cậu Trần, chúng ta lên xe đi, tôi đã cho người dọn dẹp biệt thự cậu ở tại Kim Lăng rồi.” Kiều Tiêu Nguyệt cười nói.
“Không cần đâu, cô cứ tìm đại một khách sạn rồi đưa chúng tôi đến đó là được.” Trần Phong lắc đầu nói, anh còn phải nghĩ cách cứu Cố Đông Thâm, anh không thể quá rầm rộ, để nhà họ Bạch phát hiện ra thì không tốt.
“Vâng, cậu Trần.” Tuy thấy khó hiểu nhưng Kiểu Tiêu Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều.
Sau đó Trần Phong và A Hào ngồi lên chiếc xe Rolls Royce biển số 8888.
Liễu Y Y ở chỗ xa cứ nhìn đoàn xe Rolls Royce rời khỏi đây, lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng. Cô ta rất sợ Trần Phong là người hẹp hòi, sẽ gây rắc rối cho cô ta. Nhưng cũng may là cô ta nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối, Trần Phong còn chẳng nhìn cô ta một cái.
Lúc này Liễu Y Y lại liên tưởng đến dáng vẻ không thèm quan tâm cô ta trên tàu hỏa của Trần Phong, cô ta lập tức xấu hổ muốn chết, người ta không hề chơi trò vờ tha để bắt thật với cô ta, đều là cô ta tự sướиɠ mà thôi.
Mười phút sau khi đoàn xe Rolls Royce rời đi, lại có một chiếc xe Porsche lái đến quảng trường.
Nhìn thấy chiếc xe Porsche, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Y Y mới bình thường trở lại.
“Con yêu, con không sao chứ?” Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi xuống từ trên xe rồi vội vàng đến trước mặt Liễu Y Y.
Liễu Y Y lắc đầu nói: “Mẹ, con không sao.”
“Con yêu, chẳng phải con nói là gặp phải mấy người rất kinh tởm sao? Có phải bọn họ làm gì con không? Nói mẹ nghe, mẹ trừng trị bọn họ!” Người phụ nữ hỏi với vẻ quan tâm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Y Y đỏ lên, cô ta nói: “Mẹ, không phải đâu, con hiểu nhầm người ta thôi.”
“Có thật là không phải không?” Người phụ nữ nghi ngờ nhìn Liễu Y Y.
Liễu Y Y vội vàng lắc đầu: “Không phải thật mà mẹ ơi.”
“Đúng rồi, mẹ có biết người chống lưng cho Kiều Tiêu Nguyệt là ai không?” Liễu Y Y hỏi, cô ta rất muốn biết, rốt cuộc Trần Phong có lai lịch gì.
“Kiều Tiêu Nguyệt?” Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, bà ta vội vàng hỏi: “Con gái, con hỏi về người phụ nữ đó làm gì, con không đắc tội với người ta đấy chứ?”
Liễu Y Y cười gượng nói: “Không phải, con vừa nhìn thấy cô ta dẫn theo một nhóm người đến đón người ở đây…”
“Mẹ cũng không biết lai lịch của Kiều Tiêu Nguyệt, nhưng mà mẹ từng nghe ông con nhắc đến, lai lịch của cô ta rất đáng sợ. Gia tộc phía sau cô ta có thể lọt vào danh sách năm gia tộc giàu có nhất Hoa Hạ.” Ngươi phụ nữ nói với vẻ mặt nặng nề, đồng thời trong lòng bà ta cũng tò mò, chẳng lẽ người của gia tộc phía sau Kiều Tiêu Nguyệt đến Kim Lăng?
“Lai lịch lớn như vậy à?” Liễu Y Y bị dọa sợ, cô ta đã giá thân phận của Trần Phong cao hết sức, nhưng không ngờ cô ta vẫn đánh giá thấp anh. Có thể lọt vào danh sách năm gia tộc giàu có nhất cả Hoa Hạ, vậy thì khi đứng trước gia tộc như vậy, nhà họ Liễu của cô ta không đáng nhắc đến.
“Con gái, đừng nghĩ nhiều như vậy, không ngoài dự liệu thì cả đời này nhà chúng ta cũng không tạo được mối quan hệ với kiểu gia tộc đó đâu. Mau về nhà với mẹ đi, cậu Bạch đang ở nhà chờ con đấy.” Người phụ nữ vội vàng nói.
“Bạch Quảng Nghĩa?” Liễu Y Y nói với vẻ mặt khổ sổ: “Mẹ, con không muốn gặp anh ta.”
Bạch Quảng Nghĩa là đối tượng liên hôn người nhà sắp xếp cho Liễu Y Y. Nhưng cô ta thật sự không có thiện cảm gì với Bạch Quảng Nghĩa. Anh ta là kẻ ăn chơi nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ trong đại học Kim Lăng của họ đã có mấy chục cô gái to bụng vì anh ta, Liễu Y Y ghét nhất là hạng người háo sắc như vậy.
“Con yêu, con nói bừa gì thế! Khó khăn lắm bố con mới giới thiệu được con với cậu Bạch. Bây giờ con không đi gặp cậu ấy chẳng phải là làm bố con khó xử sao? Như vậy cũng làm cậu Bạch mất mặt.” Người phụ nữ nghiêm túc nói, nhà họ Liễu chỉ là gia tộc hạng ba ở Kim Lăng, còn nhà họ Bạch lại là gia tộc hạng hai, dù trong nhóm gia tộc hạng hai, thì nhà họ Bạch cũng thuộc tốp gia tộc khá là mạnh. Có thể nói là bây giờ nhà họ Liễu đang bám vào nhà họ Bạch.
“Nhưng Bạch Quảng Nghĩa…” Liễu Y Y bĩu môi, cô ta muốn nói Bạch Quảng Nghĩa háo sắc.