Cưới Trước Yêu Sau

Chương 220: Có chút lo sợ

CHƯƠNG 220: CÓ CHÚT LO SỢ

Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc cùng với người phụ nữ kia qua tấm cửa kính, trong lòng bỗng lạnh lẽo.

Trịnh Thiên Ngọc ăn mặc tùy ý, mà người phụ nữ kia trang điểm tinh tế nhan sắc lộng lẫy, nhìn là biết giữa hai người họ chẳng phải là mối quan hệ đối tác làm ăn gì. Chỉ có một khả năng, đó là Trịnh Thiên Ngọc có hứng thú với cô ta, muốn cùng cô ta trải qua một đêm “vui vẻ điên cuồng” gì đó.

Nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia và Trịnh Thiên Ngọc vui vẻ cười đùa thoải mái với nhau, rồi lại nhớ lại Trần Hoàng Kiên từng nói “anh ta thật lòng quan tâm đến em”, Mai Thùy Hân chỉ cảm thấy nực cười.

Sao cô lại có thể quên rằng Trịnh Thiên Ngọc chưa bao giờ thiếu phụ nữ cơ chứ. Ban đầu là Lưu Thiên Tâm, sau đó là người mẫu, giờ còn có cả ngôi sao tuyến 4 này nữa, chính mắt cô đã chứng kiến tất cả. Cô cũng không biết là còn có bao nhiêu người nữa…

Cốc trà hoa quả lạnh ngắt, uống một ngụm liền cảm thấy đắng chát, giống hệt như tâm trạng của Mai Thùy Hân lúc này.

Mà ở trên xe, Bạch Băng Băng nhìn gương mặt đẹp trai của Trịnh Thiên Ngọc, cô ta cảm thấy đáng tiếc xen lẫn thất vọng. Từ lâu cô ta đã ngưỡng mộ tổng giám đốc tập đoàn Trịnh Thị. Các chị em trong giới giải trí đều nói anh không chỉ đẹp trai nhiều tiền mà còn rất hào phóng. Lần này Trịnh Thiên Ngọc đến tìm cô ta, cô ta còn tưởng mình có thể trèo được lên cành cao rồi, ai ngờ đâu anh kiếm cô chỉ để thực hiện một giao dịch.

Chi phí nhận được cho vụ giao dịch này rất lớn, nhưng rủi ro sau đó thì lại không hề nhỏ chút nào. Bởi vậy mà trong lòng cô ta có chút lo sợ.

“Tổng giám đốc Trịnh, sau khi mọi sự thành công, anh thực sự có thể đưa em ra nước ngoài sao?” Bạch Băng Băng chớp chớp mắt nhìn anh, duyên dáng đặt câu hỏi.

“Chi phiếu 33 tỷ. Một căn nhà ở Chicago, còn có thẻ xanh”. Trước mặt là đèn đỏ, Trịnh Thiên Ngọc mất kiên nhẫn gõ gõ lên vô lăng, ánh mắt không thèm liếc Bạch Băng Băng lấy một chút, trả lời vô cùng ngắn gọn.

Bạch Băng Băng giả vờ đáng thương: “Tổng giám đốc Trịnh quả thật hào phóng, nhưng mà, người mà anh muốn đối phó cũng không tầm thường chút nào. Ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì, cha mẹ nhất định sẽ lo lắng chết mất”

“Cô còn muốn thế nào nữa?” Trịnh Thiên Ngọc nhướng mày nhìn chằm chằm Bạch Băng Băng.

Bạch Băng Băng ngồi trên ghế phụ điều chỉnh lại tư thế, sau đó cố gắng để cho giọng nói của mình yêu kiều mềm mại động lòng người: “Tổng giám đốc Trịnh, anh không thể bảo vệ cho em suốt đời được sao? Công việc của anh bận rộn mệt mỏi như thế, chắc hẳn đôi khi cũng cần có một hồng nhan tri kỉ ở bên giúp anh giải tỏa căng thẳng chứ?”

Nếu như được Trịnh Thiên Ngọc bao nuôi, sau đó một thời gian thì “vô tình” mang thai, đợi đến lúc đó, tài sản không chỉ đơn giản là 33 tỷ…

Trong đầu Bạch Băng Băng âm thầm tính toán mọi thứ theo ý muốn, càng nghĩ lại càng thấy hợp lý. Trịnh Thiên Ngọc vừa đẹp trai lại nhiều tiền, hơn nữa mọi người còn nói rằng kỹ thuật giường chiếu cũng rất lợi hại. Nói tóm lại anh ta đúng là kim chủ dát vàng!

Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc bỗng nở nụ cười, từ tốn dừng xe ở góc một con hẻm: “Hồng nhan tri kỉ? Vậy thì để tôi đây kiểm hàng trước đã”

Kiểm hàng? Bạch Băng Băng bối rối. Giữa thanh thiên bạch thế này, ngoài đường vẫn lại có biết bao nhiêu người qua lại, kiểm hàng thế nào đây?

“Cho cô ba phút?” Trịnh Thiên Ngọc rút thuốc lá từ trong hộp ra, nhàn nhã hút một điếu.

Trong làn khói nhạt nhòa, Bạch Băng Băng nhìn con hẻm tĩnh lặng, cắn chặt răng cởϊ áσ ra.

Trịnh Thiên Ngọc nhìn vào bộ ngực đẫy đà ẩn hiện trong lớp áσ ɭóŧ của cô ta, vành mắt căng lên: “Tiếp tục”

Bạch Băng Băng nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc liền cảm thấy mừng rỡ.

Bạch Băng Băng không quan tâm đến việc sẽ bị người khác nhìn thấy, cô ta cởi luôn chiếc váy ngắn của mình. Trên người lúc này chỉ còn lại đồ lót, dáng vẻ quyến rũ ngồi trên ghế phụ.

“Tổng giám đốc Trịnh, anh hài lòng chứ?” Cô ta nháy mắt với Trịnh Thiên , cố tình đẩy ngực về phía trước.

Body Bạch Băng Băng quả thật rất mê người lại vô cùng tinh tế, chỗ cần đầy đặn có đầy đặn, chỗ cần mảnh mai có mảnh mai. Hấp dẫn tuyệt đối.

Bạch Băng Băng là một người khéo léo, lăn lộn trong giới đã lâu, chỉ cần nhìn là hiểu được ý của Trịnh Thiên Ngọc, cô ta yểu điệu nhặt quần áo lên che chắn bản thân, rồi âu yếm nhìn Trịnh Thiên Ngọc: “Tổng giám đốc Trịnh, nơi này cách chỗ của anh không xa, giờ chúng ta quay về đó, vẫn còn kịp đấy…”