Cưới Trước Yêu Sau

Chương 163: Không có cách nào nói chuyện được

CHƯƠNG 163: KHÔNG CÓ CÁCH NÀO NÓI CHUYỆN ĐƯỢC

Sau khi đến nhà hàng, nhân viên phục vụ đã đến tiếp đón, Trịnh Thiên Ngọc đã đặt một phòng ăn riêng tư an tĩnh.

Hai người bước vào, nhân viên phục vụ nhìn thấy trong ngực của Mai Thùy Hân còn ôm một đứa bé, quan tâm vì bọn họ mà đẩy ra một chiết giường đẩy dành cho em bé.

Mai Thùy Hân rón rén đặt Tư Hàn vào trong giường nhỏ, sợ thằng nhóc ngủ sẽ bị lạnh, lại cởϊ áσ khoác mỏng trên người mình đắp lên cho thằng nhóc.

Ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc nhìn Mai Thùy Hân sâu thẵm, trong tim một mảnh mềm mại.

Dù cho là mẹ ruột chắc cũng chỉ có thể làm đến như thế này?

Mai Thùy Hân bị ánh mắt nóng bỏng của Trịnh Thiên Ngọc làm cho mất tự nhiên, Tư Hàn đã ngủ rồi nên không có ai líu ra líu rít giữa hai người bọn họ. Ở cùng một chỗ với Trịnh Thiên Ngọc như thế này, thật đúng là cảm thấy có chút xấu hổ.

“Thùy Hân, tối nay trở về với tôi đi.” Trịnh Thiên Ngọc Nhìn đường cong mềm mại trên mặt cô, không kìm lòng được mà thốt ra một câu.

Cùng anh trở về? Lấy thân phận gì? Làʍ t̠ìиɦ nhân lén lút ư?

Mai Thùy Hân ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt lấp lóe: “Trịnh Thiên Ngọc, có phải là anh đã quên mình là một người có bạn gái rồi không? Anh nói với tôi những lời này, anh không cảm thấy đáng xấu hổ hả?”

Trịnh Thiên Ngọc đưa tay bắt được tay của cô: “Thùy Hân, tôi có thể nhìn thấy được em rất thích Tư Hàn, tôi còn một căn biệt thự ở khu phía đông, em cứ dọn vào ở, để Tư Hàn ngày nào cũng được nhìn thấy em, ở bên cạnh em, có được không?”

Anh vậy mà lại lấy chính đứa con trai của mình ra để làm giao dịch, mục đích là để cô tiếp tục nương thân bên cạnh anh, làm một người tình không thể lộ ra ánh sáng của anh.

Người đàn ông này, cuối cùng có thể ác độc đến cỡ nào nữa?

Trái tim của Mai Thùy Hân hoàn toàn lạnh lẽo, cô đột nhiên cảm giác được mình đã biến thành trò cười.

Mai Thùy Hân rút bàn tay của mình có khỏi lòng bàn tay của anh, giọng nói lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào: “Trịnh Thiên Ngọc, đã nhiều năm như vậy rồi, anh thật sự không có một chút thay đổi nào. Tự cho mình là đúng, coi trời bằng vung, cho đến bây giờ anh cũng không hề thay đổi.”

Trịnh Thiên Ngọc không ngờ Mai Thùy Hân lại phản kháng mình mãnh liệt như vậy, hơi giật mình: “Làm người phụ nữ của tôi thì có cái gì không tốt? Tôi có thể cho em hết tất cả những gì mà người khác có: tiền tài, danh dự, địa vị, con cái, tất cả những thứ này tôi đều có thể cho em! Chỉ cần em kiên nhẫn cho tôi một năm, tôi thậm chí có thể cho em danh phận, còn gì mà em không hài lòng nữa?”

Mai Thùy Hân lắc đầu, giọng nói nhạt như nước lã: “Thật sự xin lỗi, những thứ này tôi đều không muốn.”

Cái cô muốn là tình yêu, là tôn trọng, làm một người bạn đời dũng cảm và kiêng trì nắm tay nhau từ đầu đến cuối không rời.

Những thứ này thì Trịnh Thiên Ngọc đều không có, cái mà anh có là tiền tài và du͙© vọиɠ.

Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy phiền não, anh là người đánh đâu thắng đó trong phương diện phụ nữ, Tại sao bây giờ lại không giải quyết được Mai Thùy Hân?

“Mai Thùy Hân, em có biết là có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường của tôi không? Em có thể giống một cô gái bình thường được không hả, có thể đừng bướng bỉnh như vậy được hay không, đừng không biết tốt xấu như vậy.”

Mai Thùy Hân tức giận đến muốn bật cười, cô là người không biết tốt xấu? Theo lôgic của Trịnh Thiên Ngọc, anh đã hạ mình xuống trước mặt cô, cô hẳn là nên quỳ xuống cảm động rơi nước mắt, hôn lên đầu ngón chân của anh mới đúng chứ.

“Trịnh Thiên Ngọc, tôi và anh thật sự không có cách nào nói chuyện với nhau được. Đã vậy thì thôi đi trước đây.”

Mai Thùy Hân đứng dậy, cầm túi xách chuẩn bị đi, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy bạn nhỏ Tư Hàn đang ngồi ở trên giường sững sờ nhìn cô và Trịnh Thiên Ngọc.

“Dì Mai ơi, dì cãi nhau với ba hả?” Bạn nhỏ Tư Hàn giữ chặt tay của cô, trong giọng nói mang theo tia cầu khẩn: “Dì Mai ơi, dì có thể đừng tức giận với ba con được không, dì có thể đừng đi hay không?”

Trong đôi mắt to của Tư Hàn đã bắt đầu có nước mắt đảo quanh: “Dì Mai ơi, ba con nhìn có vẻ hung dữ, nhưng mà những cái khác rất tốt! Hơn nữa, ba con cũng rất thích dì! Dì Mai, trong ngăn kéo của ba con có rất nhiều hình của dì, ba thường xuyên lén lút ở một mình lại lấy ra nhìn.”

Bí mật của mình bị con trai vạch trần, trên mặt Trịnh Thiên Ngọc xuất hiện vẻ không được tự nhiên. Tại sao tên tiểu quỷ này lại biết được trong ngăn kéo của mình có rất nhiều ảnh chụp của Mai Thùy Hân, ngăn kéo kia vẫn luôn bị khóa mà.

Tim của Mai Thùy Hân như ngừng đập, gần đây cô cũng không chụp ảnh gì mà, những bức ảnh mà Trịnh Thiên Ngọc nhìn là ảnh năm năm trước của cô ư?

Trong lòng cô rối tinh rối mù, không biết nên nói cái gì, bạn nhỏ Tư Hàn đã nhào lên treo trên cổ cô: “Dì Mai đừng đi mà, Tư Hàn rất thích ở cùng với dì và ba! Dì Mai ơi, dì làm mẹ của con đi, có được không?”

Một chữ mẹ mềm mại của Tư Hàn để Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đều ngẩn người tại chỗ.

“Ách…” Nhìn ánh mắt mong đợi của thằng nhóc, Mai Thùy Hân Không biết nói cái gì cho phải, đành phải uyển chuyển tránh đề tài này: “Dì cũng rất thích Tư Hàn, nếu như sau này Tư Hàn có nhớ dì thì có thể gọi điện thoại cho dì, dì nhất định sẽ đi chơi với Tư Hàn, có được không?”

Quả nhiên và chú ý của trẻ con rất dễ bị di chuyển, Tư Hàn vui mừng phấn khởi gật gật đầu: “Dạ được.”

Ôm chặt cổ của Mai Thùy Hân, ngồi trên đầu gối của cô: “Dì đừng đi có được hay không, Tư Hàn muốn ăn cơm chung với dì.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của trẻ con dán trên cổ cô, loại chân thành không muốn rời xa kia và sự tin tưởng cho đi không hề giữ lại chút nào, những thứ đó khiến trái tim Mai Thùy Hân không khỏi mềm nhũn, ôm lấy bé đang ngồi trên đầu gối của mình: “Được rồi, dì ăn cơm cùng với con.”

Trịnh Thiên Ngọc nhìn dáng vẻ cưng chiều của Mai Thùy Hân đối với Tư Hàn, trong lòng anh cảm thấy phiền muộn. Anh là một người đàn ông có sức quyến rũ, vậy mà còn kém xa một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như Tư Hàn!