Cưới Trước Yêu Sau

Chương 112: Số liệu không đúng

CHƯƠNG 112: SỐ LIỆU KHÔNG ĐÚNG

Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Trịnh Thiên Ngọc cũng đồng ý để Mai Thùy Hân ra ngoài làm việc, nhưng với điều kiện là: Cô phải làm việc ở tập đoàn Trịnh thị, làm thư ký của hắn. Hắn phải luôn đặt cô trong tầm kiểm soát của mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Tâm trạng Mai Thùy Hân hết sức kích động. Bộ tây trang nhỏ màu đen, váy bó sát màu đỏ, tôn lên vóc dáng yểu điệu vô cùng quyến rũ của cô.

“Chào cô! Xin hỏi cô là cô Mai sao?” Tổng giám đốc Nhân sự trực tiếp dẫn cô đến phòng làm việc nằm bên cạnh phòng làm việc của chủ tịch.

Trong phòng thư ký có hai cô gái khác đang nhìn chằm chằm vào công việc trên màn hình máy tính.

“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là đồng nghiệp mới tới Mai Thùy Hân.” Tổng giám đốc Nhân sự giới thiệu, trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc Mai Thùy Hân này có lai lịch thế nào mà Chủ tịch lại để cô ta tự mình dẫn đi nhậm chức?

“A!” Một tiếng hoan hô, một cô gái mặc áo sơ mi voan màu xanh lam đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy bất ngờ: “Tiểu Hân! Sao lại là cậu?”

Mai Thùy Hân nhìn sang phía cô gái kia, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng: “Cẩm Tâm! Sao cậu cũng ở đây?”

Cô gái mặc áo màu xanh lam này chính là bạn thân trước đây cùng làm việc ở nhà hàng với Mai Thùy Hân – Cố Cẩm Tâm.

Cố Cẩm Tâm xông đến nắm chặt lấy tay Mai Thùy Hân: “Tiểu Hân, sao cậu lại biến mất lâu như vậy? Số điện thoại cũng đổi luôn, mình gọi cho cậu rất nhiều lần mà không được…”

“Khụ khụ…” Tổng giám đốc Nhân sự đứng bên cạnh họ khan hai tiếng, đôi mắt phượng lóe ra ánh sáng sắc bén.

Mai Thùy Hân và Cố Cẩm Tâm liếc nhau, đồng thời le lưỡi. Vừa rồi quá kích động, đã quên mất đây là công ty, nơi làm việc.

Tổng giám đốc Nhân sự đóng cửa rời đi, căn phòng làm việc nho nhỏ nhất thời biến thành thế giới của ba cô gái.

“Tiểu Hân, đây là Hướng Uyển.” Cố Cẩm Tâm giới thiệu một cô gái khác trong phòng làm việc cho Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân thân thiện vươn tay về phía cô ta: “Xin chào! Tôi là Mai Thùy Hân, cô gọi tôi là Tiểu Hân là được.”

Hướng Uyển rất đẹp, da trắng nõn, đôi mắt to xinh đẹp, lông mi vừa dài vừa cong, trông giống như búp bê vậy. Cách ăn mặc của cô ta cũng theo phong cách công chúa, cả người giống như một cô búp bê xinh xắn vậy.

Hướng Uyển làm bộ không thấy tay Tiểu Hân đang vươn ra, trên mặt nặn ra một nụ cười: “Hi!”

Một đứa con gái không rõ lai lịch gì đó lại muốn bắt tay với mình à. Bạn bè của Cố Cẩm Tâm phỏng chừng là một đứa con gái nghèo kiết hủ lậu, cô ta không cần thiết phải xã giao với cô.

Cố Cẩm Tâm đứng bên cạnh, khuôn mặt đã đỏ lên vì tức giận. Cô ấy và Hướng Uyển quan hệ không tốt, không ngờ vì thế mà Hướng Uyển lại không hề khách sáo với Mai Thùy Hân như vậy.

Mai Thùy Hân có chút không rõ nhìn Cố Cẩm Tâm. Hình như cô không có đắc tội Hướng Uyển này mà, sao thái độ của cô ta lại không lịch sự như vậy?

“Đi, mình dẫn cậu đến chỗ ngồi của cậu.” Cố Cẩm Tâm nháy mắt với Mai Thùy Hân, kéo cô đi đến bàn bên cạnh.

Máy tính và các đồ dùng khác đã được sắp xếp rồi. Mai Thùy Hân vừa vào giao diện làm việc.

Vừa đăng nhập vào phần mềm liên lạc nội bộ của công ty, hộp thoại của Cố Cẩm Tâm đã hiện lên: “Tiểu Hân, ba Hướng Uyển là quản lý khách hàng của Trịnh thị, cho nên cô ta ở công ty vô cùng kiêu ngạo. Tính cách của cô ta chính là như thế, cậu không cần để ý đến cô ta.”

“Được rồi, mình biết rồi. Dù sao mình chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.” Mai Thùy Hân gửi cho Cố Cẩm Tâm một nụ cười.

Thật tốt, không ngờ ở Trịnh thị lại có thể gặp được Cẩm Tâm. Mai Thùy Hân cảm thấy cuộc sống của mình đã có thêm chút màu sắc.

Cảm giác có thể bắt đầu một công việc mới thật là tốt. Kể từ sau khi ở bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, cuộc sống của cô đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường quá lâu rồi.

Mai Thùy Hân nhìn bầu trời cao xanh ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Nơi này là thành phố C, cô rốt cuộc đã trở về rồi.

Cô đã gọi điện thoại cho nhà tang lễ, đặt trước vòng hoa, tiền giấy và các loại đồ dùng tế lễ. Ngày mai cô muốn đến thăm mộ ba.

Ba, ba ở trên thiên đường có khỏe không? Ba ở bên cạnh mẹ có phải là rất hạnh phúc hay không?

Ba, con rất tốt.

Mai Thùy Hân mở nhật ký trên máy tính, ghi lại tâm trạng giờ phút này.

“Đinh…” Tiếng loa trong phòng thư ký vang lên.

Giọng nói Trịnh Thiên Ngọc từ bên trong truyền ra: “Lát nữa có hội nghị quan trọng, mời thư ký Hướng dẫn theo Mai Thùy Hân tham gia.”

Hướng Uyển kinh ngạc nhìn Mai Thùy Hân. Loại hội nghị cấp cao này, chỉ có thư ký có thâm niên mới có thể tham gia. Mai Thùy Hân là người mới đến hôm nay, thế mà Chủ tịch lại chỉ đích danh cô tham gia?

Trong lòng Mai Thùy Hân có chút kích động, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cấp cao trong truyền thuyết. Một tay mơ mới nhậm chức như cô có thể tham gia, nhất định có thể học hỏi được rất nhiều thứ.

Đến giờ, Hướng Uyển lạnh lùng gọi: “Mai Thùy Hân, họp.”

Mai Thùy Hân ôm máy tính xách tay đi cùng Hướng Uyển tới phòng họp, thấy Cố Cẩm Tâm làm thủ thế cố lên với cô từ xa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.

Hướng Uyển đi phía trước dẫn đường, lúc sắp đến phòng họp, Mai Thùy Hân có chút mót, đoán chừng là do vừa nãy uống quá nhiều nước.

“Hướng Uyển, cô chờ tôi một chút được không? Tôi muốn đi WC một chút.” Mai Thùy Hân nói có chút ngượng ngùng.

Hướng Uyển nhíu nhíu mày, Mai Thùy Hân này thực sự là đáng ghét, cô ta không thèm chờ cô.

Hướng Uyển chỉ chỉ phòng họp phía cuối hành lang: “Lát nữa cô tự đi vào đi, tôi đi trước.”

Lúc Mai Thùy Hân đi WC xong xuôi vội vã chạy tới, thì tổng giám đốc, quản lý các bộ phận đều đã ngồi đông đủ trong phòng họp. Mai Thùy Hân ôm máy tính xách tay, có chút bất an lo sợ đứng ở cửa, người trong phòng họp đều dùng anh mắt tò mò nhìn cô.

Cô gái này rất lạ mặt, tất cả mọi người đều đang suy đoán thân phận của cô.

Ở cửa chính bỗng dưng truyền tới tiếng bước chân, Mai Thùy Hân đang đứng quay lưng về phía cửa, thấy tất cả mọi người đều từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính hô to: “Chủ tịch.”

Mai Thùy Hân quay đầu nhìn lại, Trịnh Thiên Ngọc đang dẫn theo mấy người nhìn có vẻ là nhân vật cấp cao đang đi vào cửa.

Mai Thùy Hân nhanh chóng đi vào bên trong, tránh đường cho bọn họ.

Chờ mấy người Trịnh Thiên Ngọc đều ngồi vào vị trí của mình, Mai Thùy Hân mới đau buồn phát hiện, trong phòng hội nghĩ đã không còn chỗ trống nữa! Chỗ trống duy nhất còn lại, là ở bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc!

Những người trong phòng đều dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn cô gái duy nhất đang đứng trong phòng. Mai Thùy Hân nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Hướng Uyển từ trong góc phòng.

Hướng Uyển tức giận muốn chết. Đứa con gái này tại sao lại ngu xuẩn như vậy? Là thư ký thì nên đến sớm một chút, tìm một góc ngồi xuống là được. Cô tới chậm cũng thôi đi, lại còn đứng khó xử như khúc gỗ ở đó nữa.

Chủ tịch chỉ đích danh mình dẫn cô đến họp, cô gây rắc rối thì người phải chịu trách nhiệm chính là Hướng Uyển cô ta!

“Thư ký Mai, ngồi xuống!” Trịnh Thiên Ngọc đang cúi đầu xem tài liệu đột nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Hả?” Mai Thùy Hân hơi giật mình, nhưng không thể làm gì khác hơn là đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

“Bắt đầu đi!” Trịnh Thiên Ngọc hai tay đặt lên bàn, ngón tay thon dài đan vào nhau, lông mày rậm hơi nhíu lại, chờ nghe người phụ trách các bộ phận báo cáo.

Mai Thùy Hân ngồi ở bên cạnh hắn, khóe mắt liếc thấy Trịnh Thiên Ngọc đang hết sức chăm chú nghe báo cáo.

Đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng cơ trí, ngón tay thon dài hữu lực, làn da màu lúa mạch trông cực kỳ trẻ trung dưới ánh sáng buổi sớm, lộ ra chút lạnh lùng, anh tuấn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mai Thùy Hân trước giờ chưa từng nhìn thấy một Trịnh Thiên Ngọc như vậy, chuyên nghiệp, bình tĩnh, thâm trầm mà cơ trí, hoàn toàn khác với người đàn ông kiêu ngạo trong ấn tượng của cô!

Mai Thùy Hân có chút si mê lén nhìn, trong lòng cảm thán: Thảo nào người ta nói, đàn ông lúc làm việc là hấp dẫn nhất!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mai Thùy Hân, khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc khẽ cong lên một nụ cười nhỏ.

Một nụ cười cực kỳ cực kỳ khẽ, khẽ đến mức người khác vốn không phát hiện ra được.

Nhưng riêng Mai Thùy Hân lại cảm nhận được.

Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng thu lại tâm trạng của mình, tự dưng lại mê mẩn nhìn Trịnh Thiên Ngọc! Mai Thùy Hân cảm thấy đầu óc mình nhất định là chập mạch rồi!

Cô nhanh chóng chăm chú lắng nghe báo cáo của quản lý các bộ phận.

Đột nhiên, một vị quản lý bộ phận kinh doanh lên tiếng dẫn đến sự chú ý của cô. Người quản lý bộ phận kinh doanh đang trình bày một kế hoạch dự án. Kế hoạch này sáng nay đúng lúc Mai Thùy Hân đã xem qua.

Quản lý nêu số liệu, không giống với số liệu cuối cùng trong báo cáo mà cô đã xem.

Lông mày thanh tú hơi nhăn lại, cô chăm chú nghe quản lý trình bày. Càng lúc cô càng khẳng định vị quản lý này đã nói sai, số liệu mà người này cung cấp cho Trịnh Thiên Ngọc vốn không đúng!

Nhưng dường như Trịnh Thiên Ngọc vẫn chưa nghe ra, còn hăng hái hỏi lại quản lý một cách tỉ mỉ về dự toán.

Mai Thùy Hân chút ngồi không yên. Cô biết dự án này là dự án kinh doanh quan trọng nhất của Trịnh thị sắp tới, có ý nghĩa rất quan trọng với Trịnh thị.

Trong lòng cô không ngừng đấu tranh. Dù sao cô cũng là một người mới, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, cho dù quản lý có nói sai, Trịnh Thiên Ngọc cũng không phát hiện ra, cô gấp cái gì chứ? Không tới phiên cô vạch ra sai lầm của quản lý!

Nhưng một giọng nói khác lại vang lên, nếu cô đã vào Trịnh thị làm việc, là nhân viên của Trịnh thị, cô phải tận tâm làm việc, tạo ra lợi ích lớn nhất cho Trịnh thị.

Quản lí nói xong liền ngồi xuống, màn hình máy chiếu bắt đầu phát bảng biểu báo cáo của bộ phận khác. Nếu không nói thì không còn cơ hội nữa.

Mai Thùy Hân cố lấy toàn bộ dũng khí, chợt đứng lên, giọng nói có chút run rẩy: “Vừa rồi quản lý bộ phận kinh doanh báo cáo, có vài số liệu không chính xác lắm.”

Mai Thùy Hân nói, trong nháy mắt đã khơi dậy sóng lớn.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, đây chỉ là một thư ký mới, mà dám vạch trần sai lầm của quản lý bộ phận kinh doanh trong hội nghị quan trọng như thế này!

Mọi người đều thấp giọng châu đầu ghé tai. Khuôn mặt quản lý bộ phận kinh doanh hơi đỏ lên, giọng nói cũng không phục lắm: “Thư ký Mai, cô nói tôi nói sai, cô có căn cứ gì không?”

Mai Thùy Hân ngẩng đầu, trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, hy vọng có thể che đi sự căng thẳng của mình.

Cô lấy lại bình tĩnh, cố gắng nhớ lại bảng biểu buổi sáng mình đã xem, dùng giọng bình tĩnh thoải mái nói: “Sáng nay đúng lúc tôi có xem qua bảng biểu báo cáo này của bộ phận kinh doanh. Căn cứ vào số liệu thống kê, chi phí quảng cáo của Trịnh thị dành cho các đài truyền hình và tạp chí truyền thông lớn năm ngoái là sáu mươi tỷ. Tôi không chắc về lợi nhuận của sáu mươi tỷ này, nhưng mọi người cũng đã xem qua báo cáo tài chính hàng năm của Trịnh thị, và lợi nhuận là rất đáng kể. Mà lần này, dưới tình huống không có áp lực đánh giá KPI, bộ phận kinh doanh chỉ mời các phương tiện truyền thông và báo chí trực tuyến, không có phí đài truyền hình. Tại sao chi phí quảng cáo lại vượt quá một trăm hai mươi tỷ?”

Nói xong, Mai Thùy Hân đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Câu nghi ngờ cuối cùng, cô mang theo nụ cười vô cùng tự tin, nhìn mấy người phụ trách đang ngồi phía dưới, chờ đợi phản ứng của bọn họ.