Đẩy Ngã Nam Nhân

Chương 5: Phú Nhị Đại (2) (16+)🥝

Mặc dù là được cưng nhất trong hậu cung nhưng số anh hơi xui, là người được ăn thịt cuối cùng.

==========

🚫KHÔNG ĐẶT NẶNG CẢM XÚC ĐỂ MẮNG CHỬI NHÂN VẬT CHÍNH.🚫

===========

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI s1apihd.com weuunu

🍓Beta: ngodiepnhi🍓

==========

Bàn tay to lớn của Sở Tri Quân bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Phác Uyên Tranh như là sợ cô chạy thoát mà kéo đi.

Thế nhưng là, lúc ra đến tận cửa, thằng nhóc này lại đổi ý định, quay người lại thổi một hơi vào lỗ tai Phác Uyên Tranh thì thào.

-Bảo bối! Anh đổi ý!

Sau đó gót chân hơi xoay, hướng đến con hẻm nhỏ phía sau BlueGem.

Quả nhiên là một địa điểm thú vị cho ai khẩu vị nặng đấy nhỉ?

Bộ não hoạt động vô cùng nhanh nhạy của Phác Uyên Tranh lập tức chuyển qua phương án B.

Chưa để Phác Uyên Tranh nghĩ xong, Sở Tri Quân dồn dập hôn lên môi cô. Lần này thậm chí còn quá đáng hơn lần trước nữa.

Bàn tay to lớn siết đằng sau lưng Phác Uyên Tranh bắt đầu vuốt ve, chuyển động từ từ xuống dưới, cách một lớp váy xoa nắn, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại rồi lại mạnh bạo đánh lên.

Bốp một cái. Tiếng vang trong con hẻm nhỏ hẹp.

Sở Tri Quân càng hôn càng kịch liệt, tiến tới như vũ bão, chẳng để cho Phác Uyên Tranh kịp thích ứng với tiến độ, một bàn tay khác đυ.ng đến eo gầy gợi cảm, mò mẫn lên trên, kéo áo phông ngoài lên cao, ngón tay vuốt ve giữa khuôn ngực đến chán chê.

Sau đó lại giống như đứa trẻ, khám phá được thứ gì đó mới mẻ ở hai bầu ngực, đầu ngón tay chọc chọc vào bầu vυ' no đủ bên trái, hơi dùng sức, mò theo viền áσ ɭóŧ ren, tiến vào vên trong nơi bị bao bọc, bắt lấy nhũ tiêm, nho nhỏ vì tìиɧ ɖu͙© đã cứng hẳn, ngón cái cùng ngón trỏ hơi dùng sức vân vê.

Phác Uyên Tranh bị xoa đến thoải mái, giọng mũi phát ra tiếng hừ hừ.

Không biết là vì bị bất mãn chê bai hay là được cổ vũ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tay trong lớp áo dùng sức mạnh hơn.

==============

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI s1apihd.com weuunu

=============

Sở Tri Quân cúi người, chui tọt vào lớp áo phông của Phác Uyên Tranh. Vóc người to lớn của thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn như vậy theo lẽ thường thì chui vào áo phông nữ giới là điều không thể nào xảy ra dễ dàng được.

Thế nhưng rất không may, áo mà Phác Uyên Tranh mặc hôm nay không phải áo dành cho nữ giới. Hai người chui vào một cái áo vô cùng vừa vặn vì nó là áo của đàn ông.

Áo này là của anh trai. Cơ quan tặng cho hắn, hàng tốt a,dễ phối đồ, chất liệu mềm mại vô cùng thoải mái, rộng rãi, Phác Uyên Tranh sờ vào liền thích, tự nhiên lấy ra mặc. Phác Lăng Thâm quả nhiên là anh trai hiểu tâm lí, biết cô thích áo này, hôm sau lên cơ quan lấy liền một lô về đều đem cho em gái cưng.

Kết quả, hơn một phần ba tủ áo của Phác Uyên Tranh toàn là áo này.

Cánh mũi Sở Tri Quân cọ cọ nơi vùng bụng bằng phẳng, cánh môi lạnh lẽo chạm qua không chừa chỗ nào, hơi thổi vào rốn nhỏ của Phác Uyên Tranh, trong tối thỏa mãn cảm nhận nó run lên từng đợt, môi hôn lên trên, nhen nhóm ngọn lửa du͙© vọиɠ, tay dùng sức đem bầu vυ' cực đại giải thoát khỏi sự gò bó gặt chẽ của nịt ngực, cánh môi lành lạnh ôn nhu hôn lê đầu nhũ.

Lưỡi nhẹ nhàng vươn ra liếʍ liếʍ lên nhũ tiêm dựng thẳng lặp lại nhiều lần, sau đó mới há miệng ngậm vào gặm cắn, liếʍ mυ'ŧ.

Tiếng chụt chụt mờ ám vang lên không ngừng.

Phác Uyên Tranh bị trêu chọc đến thoải mái. Thất thanh hô lên ô một tiếng rồi nhanh chóng bịt miệng lại. Đây không phải là nhà. Hô lên như vậy sẽ bị phát hiện mất.

Chơi đùa ngực chán chê, Sở Tri Quân từ trong cổ áo chui lên, nhìn Phác Uyên Tranh mê loạn che miệng, hơi mỉm cười, kéo tay cô, hướng tới cằm tinh xảo gặm một cái.

Tay còn lại không rảnh rỗi mò xuống vạt váy, luồn vào trong, vuốt ve giữa hai chân, ngón tay cạ cạ ngoài qυầи ɭóŧ, nhanh chóng sờ thấy một mãng ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠.

Đáy mắt hiện lên ý cười dạt dào, buông lời trêu chọc.

-Bảo bối! Nhanh như vậy liền ướt nha? Mẫn cảm như vậy. Kêu lên đi! Anh muốn nghe.

Nói rồi, tay theo mép luồn vào trong, xoa xoa âm đế, cảm giác dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng lợi hại.

Phác Uyên Tranh thở dốc, đầu gối run rẫy theo từng nhịp xoa nắn của tên nhóc trước mặt ư a kêu thành tiếng không rõ mềm mại dụ hoặc lòng người.

Sở Tri Quân khanh khách cười ra tiếng, cằm tựa vào vai Phác Uyên Tranh, nghiêng đầu cắn cắn lỗ tai cô.

Ngón tay tiếng đến cửa hoa mật, thăm dò đưa một ngón tay vào, cảm nhận vách thịt ấm nóng mềm mại chặt chẽ bao bọc gắt gao hút lấy ngón tay cậu.

Sở Tri Quân hít sâu một hơi, nơi này đi vào nhất định sướиɠ chết mất, lại có hơi lo lắng, nếu nhỏ như thế thì chút nữa côn ŧᏂịŧ làm sao vào?

Ngón tay hơi duy chuyển, ban đầu chậm rãi, sau đó bắt đầu đẩy nhanh tiến độ gấp gáp thọc vào rút ra. Dâʍ ɖị©ɧ theo từng động tác ngón tay cậu bắn ra.

Phác Uyên Tranh cả người mềm nhũn không có lực, trước giờ chỉ toàn thủ da^ʍ ở nhà, đây là lần đầu tiên bị người khác trêu chọc đến cao trào, thân thể không khỏi có chút mẫn cảm.

-Bảo bối! Có muốn hay không? Rất nhanh liền cho em ăn đại côn ŧᏂịŧ ca ca?

Sở Tri Quân rầm rì, đem ngón tay rút ra, đứng thẳng người dậy, phía dưới áp sát gắt gao, đem côn ŧᏂịŧ trướng đau trong lớp quần tây chọc chọc đùi Phác Uyên Tranh.

Âʍ ɦộ ngứa ngáy quá, muốn có thứ gì đâm vào.

Phác Uyên Tranh theo bản năng muốn gật đầu để cho thằng nhóc trước mặt đem côn ŧᏂịŧ tiến vào nhưng sau đó bắt đầu đấu tranh do dự.

Trái tim hối thúc cô mau mau đồng ý, nhưng lí trí chèn ép bắt buộc từ chối.

-Hả? Bảo bối! Trả lời anh đi nào. Muốn hay không?

Dù là hỏi nhưng lại không cho từ chối, bàn tay đem theo tay nhỏ của Phác Uyên Tranh kéo xuống đũng quần căng trướng, tiếp tục dụ dỗ

-Bảo bối! Nhanh đáp ứng! Nó vô cùng muốn em.

=================

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI s1apihd.com weuunu

====

Mọi vote và cmt của mọi người đều là động lực của Chua

Moa moa moa.