“Long Thần?”
Nghe Vương Phú Quý nói, tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Long Thần trở về gây ra chấn động lớn như thế ở thành phố MUA, vì thế chuyện của Long Thần đã lan truyền khắp thành phố.
Mặc dù có rất nhiều lời đồn liên quan đến Long Thần, không ai biết thực hư thế nào, nhưng có thể chắc chắn Long Thần là một nhân vật lợi hại, là hoàng đế thế lực ngầm phương Tây.
Đừng nói một thành phố MUA cỏn con, cho dù cả phương Tây cũng không có tổ chức nào dám động vào Long Thần.
Vì thế, tất cả mọi người có mặt tại đó đều rất nhạy cảm với hai từ Long Thần.
Mọi người lập tức nhìn về phía Vương Phú Quý.
Sau khi sững sờ một lúc Vương Phú Quý mới hoàn hồn, anh ta vội vàng đến trước mặt Diệp Phàm rồi nói: “Long……Long Thần, tôi, tôi,……”
“Anh quen tôi sao?” Diệp Phàm nhíu mày lại.
Anh luôn khiêm tốn, trong chín con rồng dưới quyền thì Tổ chức hacker Tử Long phụ trách xử lý thông tin.
Ví dụ hôm anh về thành phố MUA, mặc dù rất nhiều người quay video anh, nhưng tất cả đều bị Tổ chức hacker Tử Long xóa hết, thậm chí có vài người chỉ lưu trong bộ sưu tập chứ không đăng trên mạng cũng bị người của tổ chức hacker Tử Long phát hiện ra rồi xóa hết bằng thủ đoạn đặc biệt.
Vì thế, trên mạng không hề có bất cứ tấm ảnh chính diện nào của anh.
Diệp Phàm rất ngạc nhiên khi Vương Phú Quý nhận ra mình.
“À, tôi, tôi cũng ngồi trên chuyến máy bay từ sân bay quốc tế Tương Nam đến thành phố MUA, lúc trên máy bay tôi đã chứng kiến anh và tên Pete xảy ra xung đột, sau đó, đối chiến với sự việc xảy ra ở sân bay thành phố MUA, tôi liền đoán ra tên Pete muốn làm khó anh và cô gái đó, vì thế, động não một chút là có thể chắc chắn rằng anh chính là Long Thần!”
Vương Phú Quý cung kính nói việc bản thân đoán ra thân phận của Diệp Phàm.
“Thì ra là như thế!” Diệp Phàm gật đầu.
Mặc dù Diệp Phàm rất bình tĩnh, nhưng đám người xung quanh thì lại nhốn nháo cả lên, ngay cả Ngải Hòa Bình cũng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mơ hồ.
“Long Thần? Thanh niên đó là Long Thần? Long Thần lại đến ăn ở tiệm cơm Hòa Bình? Còn ngồi ở đại sảnh tầng một? Ôi má ơi, thật không thể tin nổi?”
“Thanh niên này nhìn rất quen, a, tôi nhớ ra ngồi, trước đây tôi thường xuyên thấy cậu ta đến ăn ở tiệm cơm Hòa Bình.”
“Thật không ngờ cậu ta lại là Long Thần, lần này Lý Phụng Thiên chết chắc rồi!”
“Nghe nói, Long Thần là hoàng đế thế giới ngầm phương Tây, thật không ngờ nhân vật quyền thế như thế lại là một cậu trai trẻ tuổi, thật khó tin.”
……
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Còn Lý Phụng Thiên như rơi vào hầm băng, hắn cũng lăn lộn trong giang hồ nên cũng nghe qua chuyện Long Thần trở về, thậm chí còn đặc biệt đi nghe ngóng chuyện của Long Thần.
Vì thế, hắn cũng rõ một khi đắc tội với Diệp Phàm thì sẽ có kết cục thế nào.
Nhưng hắn không can tâm chịu cảnh như thế, hắn cũng là kẻ lợi hại, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân lăn lộn trong giang hồ từ hai bàn tay trắng đến tận bây giờ.
Hắn cho rằng, sự việc đã ra nông nỗi này, thà liều một phen còn hơn là mặc cho Diệp Phàm xử lý, hắn có nhiều đàn em cầm súng như thế, thậm chí còn đặc biệt mang đến một cây súng Gatling, lẽ nào Diệp Phàm thực sự mình đồng da sắt giống như Si Vưu trong truyền thuyết sao?
Chỉ cần hắn ra lệnh bảo thuộc hạ ra tay, hắn không tin không thể gϊếŧ được Diệp Phàm.
Một khi gã gϊếŧ chết Diệp Phàm, sau này sẽ nổi tiếng, chính thức bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Nếu cầu xin tha thứ có thể sẽ giữ được mạng sống.
Vậy thì liều một phen, một khi thành công, có thể bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Lý Phụng Thiên suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
“Long Thần? Là Long Thần thì sao chứ? Bây giờ, chỗ này đã nằm trong sự kiểm soát của tao, chỉ cần một câu nói của tao là có thể gϊếŧ chết mày!” Lý Phụng Thiên quát lớn vào mặt Diệp Phàm.
“Cậu thử xem!” Diệp Phàm hờ hững nói.
“Tất cả nổ súng cho tôi!” Lý Phụng Thiên hét lên với mấy thằng đàn em của mình.
Nhưng tất cả đàn em có mặt ở đó đều không nghe mệnh lệnh của Lý Phụng Thiên, không chỉ thế, đám người đó đều quỳ trên mặt đất.
“Long Thần tha mạng, Long Thần tha mạng……”
Tất cả đàn em của Lý Phụng Thiên sau khi quỳ gối đều cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Uy danh của Long Thần ở Phương Tây quá khủng khϊếp, hoàn toàn không ai dám chống lại, hơn nữa chuyện Long Thần trở về trước đó không lâu đã ầm ĩ khắp nơi.
Mà cách xử lý lúc đó của Diệp Phàm là chỉ cần mạng của Pete và Ake chứ không gϊếŧ mấy trăm tên đàn em của Ake, vì thế đám đàn em của Lý Phụng Thiên nghĩ rằng chỉ cần chúng cầu xin Diệp Phàm, cùng lắm anh sẽ chỉ đối phó với Lý Phụng Thiên chứ không làm khó bọn chúng.
Vì thế, đương nhiên bọn chúng sẽ không tìm đến cái chết giống như Lý Phụng Thiên mà chọn cách cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Nhìn thấy cảnh này Lý Phụng Thiên liền há hốc mồm.
“Long Thần tha mạng, Long Thần tha mạng……”
Lúc này Lý Yết cũng quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Giây phút nhìn thấy em ruột của mình quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ, Lý Phụng Thiên càng tuyệt vọng hơn!
Diệp Phàm nói với Triệu Vũ: “Chuyện ở đây giao cho cậu xử lý!”
“Rõ!” Triệu Vũ gật đầu.
Diệp Phàm nhìn Ngải Hòa Bình rồi nói: “Lão Ngải, chỗ này ồn quá, chúng ta lên tầng ba nói chuyện được không?”
“Được!” Ngải Hòa Bình chau mày lại, do dự một lát rồi mới gật đầu.
Diệp Phàm với Ngải Hòa Bình đi được vài bước, anh liền quay đầu lại nói với Vương Phú Quý: “Anh cũng đi cùng đi!”
“Vâng, vâng, vâng……” Nghe thấy Diệp Phàm mời mình, Vương Phú Quý vui mừng, vội đi theo.
Đi đến tầng ba của tiệm ăn Hòa Bình, ngồi trong một phòng bao, gọi bừa vài món, Diệp Phàm nhìn Ngải Hòa Bình rồi nói: “Lão Ngải, mấy năm gần đây cháu không nói rõ thân phận của mình cho ông biết, mong ông lượng thứ!”
“Thực ra, tôi đã nghi ngờ thân phận của cậu từ lâu rồi, chỉ có điều không ngờ cậu là Long Thần!”
Ngải Hòa Bình nói.
Sau khi im lặng một lúc, ông nói với Diệp Phàm: “Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao Tiểu Tùng lại chết.”
“Cái này……”
“Tôi biết, tôi không thể báo thù được, nhưng tôi cần biết sự thật.”
“Hazz” Diệp Phàm thở dài, nói: “Lúc đầu, cháu và Tiểu Tùng tình ngờ gặp nhau, hợp ý nên trở thành bạn bè, cháu lúc đó vẫn chưa là Long Thần gì cả, chỉ là một người số khổ xa xứ.
Sau đó, mỗi người chúng cháu đều có những cảnh ngộ khác nhau.
Một năm sau gặp lại, chúng cháu đã trở thành kẻ thù của nhau, anh ấy là lính còn cháu là giặc.”
“Vì thế, bên ngoài đồn Long Thần gϊếŧ nó là thật?” Ngải Hòa Bình hít một hơi rồi nói: “Mấy năm nay cậu thường xuyên đến ăn ở quán cơm Hòa Bình, bởi vì cậu gϊếŧ nó nên cảm thấy mắc nợ nó sao?”