“Ông chủ, ba người này đến gây chuyện!” Dư Dũng phản ứng lại nhanh nhất, mau chóng nói với người đàn ông trung niên: “Ba bọn họ nói đến mua xe, nhưng nói chuyện không hợp liền đánh Trương tứ gia.”
“Những người khác khó chịu với hành vi của họ, có trách móc vài câu, kết quả họ liền đánh vỡ cằm của mọi người.”
“Đội trưởng Ngô dẫn người đến, vốn dĩ định nói lý với họ, nhưng họ lại tiếp tục ra tay đánh đội trưởng Ngô!”
Dư Dũng đã lăn lộn trong nghề nhiều năm rồi, sớm đã thành trở thành con người lão luyện.
Tình huống bây giờ, hắn không quên nhân cơ hội bôi nhọ ba người Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như.
Người đàn ông trung niên là ông chủ của cửa hàng này, ông liếc nhìn Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như, đi lên phía trước rồi nói: “Nói đi, ai sai các người đến gây chuyện ở cửa hàng của tôi? Các người có điều kiện gì thì cứ việc nói, chỉ cần không quá đáng, tôi có thể xem xét!”
Hoắc Toàn Tài không muốn làm phật ý kim chủ của ông ta.
Vì thế, vừa bắt đầu ông ta đã chọn cách nhận thua!
Nhưng Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như phớt lờ ông ta.
Đặc biệt là Triệu Vũ, lạnh lùng nhìn Hoắc Toàn Tài, nói: “Xem xem thuộc hạ của ông là hạng người gì, ông cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đúng không? Vậy thì không cần phải nói lời vô ích, hôm nay tôi phải dạy dỗ cho các người một bài học!”
Lúc nói, Triệu Vũ tiến đến gần Hoắc Toàn Tài.
Còn thanh niên bên cạnh Hoắc Toàn Tài, vốn dĩ khuôn mặt lộ vẻ không vui, lướt nhìn Triệu Vũ với ánh mắt lạnh lùng thoáng chứa sát ý.
Nhưng sau khi anh ta nhìn Diệp Phàm đứng bên cạnh Triệu Vũ, sắc mặt bỗng đột nhiên thay đổi, toàn thân khẽ run rẩy.
Nhưng Hoắc Toàn Tài không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của thanh niên đứng bên cạnh.
Mặc dù e ngại người thanh niên, Hoắc Toàn Tài không muốn chuốc phiền phức, nhưng ông ta không phải người mà ai cũng có thể bắt nạt được.
Cứ cho là Ngô Bưu bị đánh thì làm sao?
Ông ta tín nhiệm Ngô Bưu, không có nghĩa là bên cạnh không có người lợi hại hơn Ngô Bưu.
Ông ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể gọi một đám lợi hại đến.
Vì thế, Hoắc Toàn Tài không hề lo sợ, ông ta lạnh lùng nói với Triệu Vũ: “Người trẻ tuổi ngang tàng một chút cũng được, nhưng nhất định phải hiểu, đâu là những người cậu có thể bắt nạt sao? Còn đâu là những người cậu không thể đắc tội?”
“Nếu không thể hiểu những điều này, sau này cậu khó có thể làm được việc gì!”
“Thậm chí, rất có khả năng cũng không biết khi nào bị người khác ném vào sông Tương cho cá ăn!”
“Ha ha, ông uy hϊếp tôi sao?” Triệu Vũ cười khẩy, cậu liếʍ môi, nói: “Vài năm trước có người uy hϊếp tôi, sau đó trước mặt mọi người, tôi đã đánh anh ta thành kẻ tàn phế suốt đời.”
“Được, thanh niên trẻ, cậu cũng ngông cuồng đấy, nếu đã như thế, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang kiến thức!” Hoắc Toàn Tài giận quá hóa cười, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi người!
Bốp!
Tuy nhiên, lúc ông vừa lấy điện thoại ra, thanh niên đứng bên cạnh bỗng nhiên tát vào mặt ông một cái.
Cái tát của người thanh niên quá bất ngờ!
Hoắc Toàn Tài hoàn toàn không kịp phản ứng lại, đã bị thanh niên tát vào mặt.
Ông ta sững sờ ngay tại chỗ!
“Tùng thiếu gia, sao thế?”
Sau khi Hoắc Toàn Tài hoàn hồn, không dám nổi giận với thanh niên, mà sợ hãi rụt rè hỏi anh ta.
“Ông muốn làm gì?” Thanh niên nghiêm mặt hỏi Hoắc Toàn Tài.
“Gọi điện kêu người đến, ba kẻ nghèo rớt mùng tơi này lại dám gây chuyện ở cửa hàng của tôi, không cho chúng một bài học, chúng sẽ cảm thấy Hoắc Toàn Tài tôi dễ bắt nạt!” Hoắc Toàn Tài vội giải thích với thanh niên.
“Gọi cái con khỉ!” Thanh niên đạp Hoắc Toàn Tài vài cái, lớn tiếng nói: “Hoắc Toàn Tài, có phải ông cho rằng, bây giờ ông ngày càng lợi hại đúng không? Động tý là gọi điện kêu người, ông gọi mấy người đến?”
“Ông mở to mắt chó nhìn cho rõ, người này là Diệp thiếu gia!”
“Mấy ngày trước ở buổi đấu giá Diệp thiếu gia đã vung ra 200 tỷ, ông biết 200 tỷ thể hiện điều gì không? Còn nghèo rớt mồng tơi sao? Nếu Diệp thiếu gia nghèo rớt mồng tơi vậy thì ông là cái thá gì?”
“......”
Nghe thanh niên nói, Hoắc Toàn Tài sững sờ cả người.
Vung 200 tỷ trong buổi đấu giá, điều này đây thực sự vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường!
Mà người có nhiều tiền như thế sẽ là người bình thường sao?
Lúc này, Hoắc Toàn Tài như rơi vào hố băng, toàn thân run lẩy bẩy, có cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi người.
Ông ta biết lần này ông ta đã gây họa lớn!
Đừng nói đến việc đắc tội với nhân vật như Diệp Phàm, cho dù Diệp Phàm không tính toán với ông ta thì kim chủ “Tùng thiếu gia” đằng sau ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
Nghĩ đến đây, Hoắc Toàn Tài tuyệt vọng rồi!
Nhưng đúng lúc nhìn thấy ba người Dư Dũng, Lý Linh, Trương Kỳ Sơn ở bên cạnh, ông ta lập tức nổi giận.
Ông ta cũng không phải tên ngốc, nghĩ một tý là có thể hiểu, chắc chắn là ba người Dư Dũng, Lý Linh và Trương Kỳ Sơn giống như ông lúc nãy, coi Triệu Vũ, Diệp Phàm, Dương Khiết Như thành kẻ nghèo hèn.
Sau đó nhục mạ Triệu Vũ, Diệp Phàm và Dương Khiết Như.
Vì thế mới gây ra xích mích cho đôi bên!
“Dư Dũng, cậu chán sống rồi đúng không? Mục tiêu của cửa hàng chúng ta là gì? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Khách hàng là thượng đế, cậu có ý gì chứ? Ra vẻ trịch thượng sao?”
Hoắc Toàn Tài chỉ vào Dư Dũng chửi như tát nước, rồi lao lên đập Dư Dũng một trận.
Dư Dũng đứng đó không dám đánh trả, trong phút chốc bị Hoắc Toàn Tài đánh nằm bò trên mặt đất.
Nhưng lúc này hắn không hề để ý đến nỗi đau trên cơ thể!
Bởi vì trong lòng hắn cũng tuyệt vọng như Hoắc Toàn Tài, thực sự giống như “Tùng thiếu gia” nói, Diệp Phàm là ông trùm tùy tiện vung 200 tỷ, vậy thì hành động trước đó của hắn, rõ ràng là tự tìm đến cái chết!
Sau khi Hoắc Toàn Tài đánh Dư Dũng một trận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Linh.
Ông ta từng ngủ với Lý Linh, đương nhiên biết Lý Linh là loại người gì, chẳng nói chẳng rằng lao lên nắm lấy tóc Lý Linh, đạp mấy cái vào bụng dưới của Lý Linh, lạnh lùng nói: “Tất cả chuyện này chắc chắn do người đàn bà đê tiện như cô gây ra đúng không? Suốt ngày cô lấy đâu ra dũng khí xem thường người khác vậy? Bản thân cô còn không rõ mình là loại người gì sao? Chỉ là một cái xe bus, nhà vệ sinh công cộng bên đường mà thôi, cô không thể an phận một chút à? Sao cứ thích ra vẻ vậy?”
“Hu hu hu……”
Lý Linh liền òa khóc.
Nhưng không dám khóc lóc om sòm, bởi vì cô ta bị dọa không hề nhẹ.
Vì đây là người lợi hại nhất mà cô ta từng gặp qua, sợ là chỉ cần ra tay một phát, có thể xử được cả trăm nghìn, cả triệu tên như Trương Kỳ Sơn.
Ông trùm vung 200 tỷ như Diệp Phàm, cô ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Cô cũng hiểu rõ, đắc tội với nhân vật ông trùm như này, hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào.
Tiếp theo, Hoắc Toàn Tài nhìn về phía Trương Kỳ Sơn, mặc dù ông ta tức giận muốn lao lên đánh Trương Kỳ Sơn một trận. Nhưng ông ta vẫn nhịn được, nhiều lúc không nên quá rõ ràng mọi thứ.
Nhiều khi biểu hiện lố quá, sẽ phản tác dụng, chết càng nhanh hơn!
“Diệp thiếu gia, xin lỗi, thực sự xin lỗi, nuôi hai tên thuộc hạ không coi người khác ra gì như này, là tôi không làm tròn bổn phận, là lỗi của tôi, mong Diệp thiếu gia đại nhân rộng lượng, không để ý để ý đến lỗi lầm của tiểu nhân, tha cho tôi một lần, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý hai kẻ coi thường người khác này, khiến Diệp thiếu gia hài lòng.”
Hoắc Toàn Tài quỳ trên mặt đất, cầu xin sự tha thứ của Diệp Phàm.