Bịch! Bịch! Bịch!
Kèm theo ba âm thanh nặng trịch vừa vang lên kia, cả ba gã đàn ông lực lưỡng đều bị Diệp Phàm đấm đến gãy cả sống mũi, chiếc mũi bị sụp xuống, hai bên lỗ mũi chảy đầy máu tươi trông khá là thảm hại.
Cả quá trình chưa tới ba giây, năm người đàn ông cao to lực lưỡng đã bị Diệp Phàm hạ gục hết.
Quả thật là......
Quá mạnh!
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Chàng trai trẻ này mạnh thật đấy, một mình mà hạ gục bốn, năm người đàn ông cao khỏe một cách dễ dàng như uống canh mướp đắng vậy!"
"Mà cái người bị đánh kia hình như là Triệu Dị thì phải! Nghe nói năm tên vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh cậu ta đều là những người rất hung hãn, được mời từ trong quân đội, người nào cũng có năng lực chiến đấu gần đạt đến top binh vương, sao lại dễ dàng bị hạ gục như vậy chứ?"
"Tôi thấy ấy à, chàng trai trẻ kia chắc là người luyện võ."
"Điểm mấu chốt chính là cậu ta lại dám đánh cả Triệu Dị, cậu ta không biết rằng nhà họ Triệu là một trong những gia tộc hàng đầu trên đất thủ đô này sao? Hơn nữa, nghe nói Triệu Dị rất được gia chủ Triệu gia hiện tại là Triệu lão gia thương yêu, ông ấy đã bắt đầu bồi dưỡng Triệu Dị trở thành người nối nghiệp rồi đấy."
.....
Trong đám người đang vây xem xung quanh, có khá nhiều người nhận ra thân phận của Triệu Dị.
Điều này khiến bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng thể ngờ được, lại có người dám đánh Triệu Dị trên đất thủ đô này.
Triệu gia là một trong những gia tộc đứng đầu của thủ đô, thế lực vô cùng lớn mạnh. Bình thường, dù cho Triệu Dị có gây họa chết người, chỉ cần gia cảnh của đối phương không thuộc dạng hiển hách thì Triệu gia đều có thể giải quyết êm xuôi.
Thậm chí, kể cả các trâm anh thế gia cùng xuất thân từ những gia tộc lớn cũng không dám động tay động chân với Triệu Dị.
Bởi vì nhà họ Triệu nổi tiếng là chuyên bao che lỗi lầm cho người bên mình, một khi động đến nhà họ Triệu thì giống như chọc vào một con chó điên, họ sẽ trả thù đối phương bằng bất cứ giá nào.
Vậy nên lúc nhìn thấy Triệu Dị bị đánh, rất nhiều người cảm thấy không thể tin vào mắt mình.
Sau khi Diệp Phàm hạ gục năm người đàn ông lực lưỡng một cách nhanh gọn, anh đi về phía Triệu Dị.
"Mày, mày, mày định làm gì?" Gương mặt Triệu Dị biến sắc, đôi mắt toát lên vẻ sợ hãi, hắn vừa lùi về phía sau vừa hỏi Diệp Phàm.
"Đừng hoảng! Tao không định làm gì hết, chỉ là muốn cảnh cáo mày, nếu không muốn chết thì đừng có chọc vào tao!" Diệp Phàm nói với giọng lạnh lùng.
Nói xong, Diệp Phàm xoay người rời đi cùng Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết.
"Diệp Phàm, cậu đợi một chút!"
Đàm Ngọc Yến vừa mới lấy lại tinh thần sau nỗi sợ hãi khi nãy, cô vội vàng đuổi theo Diệp Phàm.
Về phần Triệu Dị bị Diệp Phàm đánh một trận tơi bời, cô ta chỉ sắm vai người qua đường đứng xem, hoàn toàn không quan tâm đến Triệu Dị.
Triệu Dị thì sợ đến nỗi tè ra quần, từ bên trong đũng quần tỏa ra một mùi khai, tanh. Mãi cho đến khi bóng dáng Diệp Phàm biến mất khỏi tầm mắt của mình, hắn mới hoàn hồn.
Lúc này, hắn phát hiện, mọi người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, đầy sự giễu cợt, châm biếm và khinh thường....
Triệu Dị cảm thấy vô cùng nhục nhã, hai mắt hắn giăng kín những tia máu, toát ra nỗi căm hận đến tận xương tủy, hắn ta nghiến chặt răng, lẩm bẩm: "Đồ chó, mày đợi đấy cho ông, mối thù hôm nay, ông mày nhất định sẽ trả, không gϊếŧ chết cả nhà đồ chó nhà mày thì khó mà trút hết được mối hận trong lòng ông đây!"
"Thanh Nhã, để tôi đưa hai người về nhà!" Diệp Phàm nói với Sở Thanh Nhã.
"Ừm!" Sở Thanh Nhã gật đầu đồng ý.
Diệp Phàm lái xe đưa Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết về nhà.
Đàm Ngọc Yến vẫn đang đuổi theo ở phía sau nhưng vì cô ta mang giày cao gót nên chẳng thể đuổi kịp Diệp Phàm.
Nhìn thấy Diệp Phàm lái xe rời đi, cô ta tức giận giậm chân rồi mắng một câu: "Diệp Phàm, đồ khốn nhà anh, anh..."
"Xem như anh lợi hại!"
"Đợi đến khi anh rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ cho anh biết sự lợi hại của bà đây!"
Nói xong, Đàm Ngọc Yến giận dữ cởi đôi giày cao gót ra rồi ném nó vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó cô ta lo lắng không yên, lái xe của mình tiếp tục đuổi theo Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn thấy Đạm Ngọc Yến đang lái xe đuổi theo từ trong gương chiếu hậu, khóe miệng anh bất giác nhếch lên, lộ ra nụ cười thích thú, anh nhấn chân ga một cái, chiếc xe lập tức tăng tốc.
"Diệp Phàm, anh cần gì phải làm khó chủ nhiệm Đàm kia chứ?" Sở Thanh Nhã bỗng cau mày rồi nói.
"Ừm....." Diệp Phàm sờ mũi mình một cái, trả lời: "Người đàn bà đó ấy mà, nếu không dạy dỗ một chút, cô ta sẽ lại tiếp tục đến làm phiền tôi."
"Là vậy sao?" Sở Thanh Nhã chớp đôi mắt xinh đẹp.
"Đúng thế."
"Được rồi, vậy, vậy thì anh phải nhớ, có thời gian thì đến công ty!"
"Tôi biết rồi."
Vận tốc xe của Diệp Phàm rất nhanh, chỉ đi qua ba cột đèn giao thông là xe anh đã bỏ xa xe của Đàm Ngọc Yến rồi.
Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, Diệp Phàm đã đưa hai chị em Sở Thanh Nhã về đến khu biệt thự số 8.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Đàm Ngọc Yến.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng hở hổn hển của Đàm Ngọc Yến từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, cô ta nói với giọng chẳng còn kiêng kỵ gì: "Diệp Phàm, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, xử sự lưu tình một chút sau này còn dễ nhìn mặt nhau, tốt nhất là anh đừng có quá đáng."
Đàm Ngọc Yến là một người phụ nữ vô cùng thông minh.
Thái độ của Diệp Phàm cùng với toàn bộ sự việc kia, sau khi cô bình tĩnh lại suy nghĩ một lượt thì đương nhiên sẽ dễ dàng nhận ra được, Diệp Phàm đang cố tình gây khó dễ cho cô.
"Chủ nhiệm Đàm, ý cô là gì? Sao tôi nghe chẳng hiểu lời cô đang nói vậy?" Diệp Phàm giả bộ không hiểu, nói: "Tôi gọi điện thoại là muốn hỏi cô một chút, có rảnh không, chúng ta đi đến quán bar làm vài ly?"
"Tôi....." Vốn dĩ Đàm Ngọc Yến vẫn đang rất tức giận, đột nhiên nghe thấy Diệp Phàm muốn rủ mình đến quán bar uống rượu, cô ta ngẩn người một lúc, giọng nói cũng lập tức trở nên ôn hòa hơn nhiều, cô nói: "Rảnh! Anh nói đi, ở đâu?"
Tuy rằng Đàm Ngọc Yến biết Diệp Phàm kêu mình đến quán bar uống rượu là chắc chắn còn có ý đồ khác, nhưng lúc này cô đang có chuyền cần cầu xin Diệp Phàm, không thể không ngoan ngoãn nghe lời được.
Có điều, cô có tự tin rằng nếu như Diệp Phàm có ý đồ xấu xa định chuốc say rồi bỏ thuốc cô thì cô chắc chắn sẽ không trúng kế.
Bởi vì cô đã quyết định rồi, đến quán bar, cô sẽ không uống bất kỳ thứ gì kể cả nước lọc.
"Ở gần đây có một quán bar Hồng Diệp, tôi đợi cô ở đó." Diệp Phàm nói xong sau đó cúp máy, lái xe đến quán bar Hồng Diệp.
Bước vào quán bar Hồng Diệp, Diệp Phàm ngồi vào một chiếc ghế xô pha. Chưa tới mười phút sau thì Đàm Ngọc Yến cũng đến.
Sau khi cô ta vội vàng, sốt ruột chạy tới, ngồi xuống phía đối diện với Diệp Phàm, nói: "Diệp Phàm, nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào cũng được sao?" Diệp Phàm nở nụ cười như có như không rồi nói, đôi mắt đánh giá cơ thể Đàm Ngọc Yến một lượt.
Gã này quả nhiên là một tên cầm thú!
Đàm Ngọc Yến nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Phàm, trong đầu cô nảy lên một vài suy nghĩ mà cô tự cho là tà ác, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
Nhưng sau khi cô suy nghĩ một lát bèn nói: "Được, chỉ cần anh nói, bất kể là ý kiến gì tôi đều sẽ dốc hết sức để khiến anh hài lòng."
"Thật sao?" Diệp Phàm để lộ ra vẻ bất ngờ.
"Đương nhiên." Đàm Ngọc Yến trả lời rất dứt khoát, nhưng trong đôi mắt của cô lại lóe lên nét tinh ranh, tay phải của cô từ từ thò vào trong túi, ấn vào phím ghi âm trong điện thoại di động.
Cô quyết định rồi, chỉ cần Diệp Phàm nói ra những ý tưởng "gian ác" nào, cô sẽ ghi âm lại, sau đó giao cho Khổng Văn Dung, cô không tin với loại "nhân phẩm" này của Diệp Phàm, Khổng Văn Dung vẫn còn khăng khăng muốn Diệp Phàm đảm nhận chức vụ trưởng bộ phận an ninh của đại học Yến Kinh.