Mọi người đều nhìn về phía Lục Minh, chỉ thấy Lục Minh vẻ mặt quang minh chính đại đi vào giữa sân.
Anh ta ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trần, trong lòng quả thật rất không có cảm tình.
Nhưng anh ta càng không thể để Lục Trần tiếp quản cả Lục gia này.
Lục Trần chẳng qua chỉ là một tên ngoài giá thú mà thôi, dựa vào cái gì mà vừa trở về đã có thể tiếp quản cả Lục gia chứ?
Lục Trần cũng nhìn Lục Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên trêu tức.
"Lục Minh, nói thử xem vì sao cháu không phục? Cháu cũng muốn tỉ thí với Lục Trần sao?" Nhị trưởng lão nhìn Lục Minh, Lục Minh lại dám phản kháng mệnh lệnh của ông khiến ông rất tức giận.
"Nhị gia, võ công của anh ta thứ nhất không phải là giả, nhưng thời đại bây giờ đã thay đổi rồi, đứng đầu võ đạo thì sao chứ, lẽ nào anh ta còn có thể đối đầu với cả quân đội sao?" Lục Minh vẻ mặt chính trực nói.
Mọi người trầm lặng.
Không có ai tiếp lời nói của Lục Minh.
Lục gia là truyền thống gia tộc võ đạo, nghìn năm trở lại chưa từng thay đổi di nguyện ban đầu này, lời này của Lục Minh chính là đại nghịch bất đạo.
"Bộp bộp bộp....."
Đúng lúc này, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay, mọi người ngưng mắt nhìn lại, chính là Lục Trần đang cười vỗ tay cho Lục Minh.
Hành động này của Lục Trần đều khiến mọi người hoang mang không hiểu.
Lục Minh đang tranh đấu với anh, anh lại tán thành với ý kiến của Lục Minh.
Anh có ý gì?
Ngay đến mấy người Lục Lăng Tiêu cũng có chút mơ hồ.
"Nói rất hay, xã hội hiện đại, thời đại ngày càng tiến bộ Lục gia chúng ta đương nhiên cũng phải phát triển phù hợp với xã hội mới đúng.
Đây chính là cái gọi là võ công có cao tới đâu cũng phải sợ dao thái rau.
Ở thời đại của vũ khí lạnh, quả thật trong giới võ đạo, người có tu vi càng cao thì có thể lấy được thủ cấp của kẻ địch trong thiên quân vạn mã.
Nhưng bây giờ là thời đại của vũ khí nóng rồi, khoảng cách ngoài vạn dạm tôi chỉ cần dùng một quả tên lửa xuyên lục địa là có thể đánh đến tận phòng của anh rồi, võ công có cao cũng có tác dụng gì?
Anh lẽ nào có thể chống lại cả súng đạn sao?
Lấy Lục gia để nói đi, bỏ qua không nói đến tu vi của tôi, cũng không nói đến võ công của mấy người anh em ở đây, tôi chỉ cần qua loa bán cho đế quốc M hoặc mấy cường quốc ở Châu Âu một vài kỹ thuật đỉnh cao, để họ phá hủy cả quần đảo Pallau, bọn họ chắc chắn không chút do dự gì mà phóng ra một quả vũ khí hạt nhân tới đây.
Với sức mạnh hiện tại của Lục gia, với hệ thống ngăn chặn hiện tại của đảo Palau, mọi người nghĩ có thể cản được đạn đạo tốc độ siêu âm của đố quốc M hay các cường quốc Châu Âu không?"
Lục Trần nhìn mọi người, vẻ mặt khẽ mỉm cười.
Lúc này mọi người mới hiểu ra vì sao Lục Trần lại vỗ tay cho Lục Minh, bởi vì anh đây là đang vả vào mặt Lục Minh.
"Anh Lục Minh, anh cảm thấy tất cả lực lượng quân sự mà Lục gia ta đang nắm trong tay có thể so sánh được với cường quốc mạnh như đế quốc M không? Anh tuyệt đối đừng nghi ngờ quyết tâm của đế quốc M, dã tâm quyết có được những khoa học kỹ thuật đỉnh cao của bọn họ đã vượt qua chủ nghĩa nhân đạo rồi. Anh cũng đừng nghi ngờ sức mạnh Công nghệ Di Kỳ của tôi, có thể khiến bá chủ thế giới như đế quốc M phải nhượng bộ, anh nghĩ những công nghệ khoa học đỉnh cao mà tôi cung cấp cho Hoa Hạ kia là đồ chơi sao?" Lục Trần trêu tức nhìn Lục Minh.
Sắc mặt của Lục Minh lúc này trở nên vô cùng khó coi, anh ta vốn dĩ muốn thuyết phục các trưởng lão trong gia tộc thu hồi lại mệnh lệnh, không để cho Lục Trần tiếp quản Lục gia.
Không ngờ Lục Trần người ta không những võ công cũng trấn áp được cả Lục gia, mà những thế lực khác của anh cũng có thể trấn áp được cả Lục gia.
Lúc này căn bản không còn ai có thể hoài nghi lời nói của Lục Trần nữa.
Nếu như Công nghệ Di Kỳ không có cái thực lực này thì bọn họ sao lại có ý định đánh Công nghệ Di Kỳ chứ?
Lục Trần nói không sai, nếu như anh muốn, cả thế giới vì muốn có được khoa học kỹ thuật đỉnh cao, các cường quốc sẽ thi nhau tình nguyện vì anh mà liều mạng.
Bọn họ có thể không làm gì được Công nghệ Di Kỳ, nhưng vì những thiết bị khoa học đỉnh cao, thỉnh thoảng làm đao phủ cho Công nghệ Di Kỳ thì cũng có sao?
Lúc này, ngay đến cả những người như nhị trưởng lão cũng không thể không tin, bọn họ trước đó đã quá xem thường Lục Trần rồi.
Cho dù tu vi của Lục Trần không mạnh như vậy thì anh cũng có tư khách không phải sợ Lục gia.
Nếu như ông ta làm cho anh tức giận lên, khiến anh không chịu đựng được nữa thì anh thật sự có thể không màng đến tất cả.
Đảo Palau rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn khoảng hơn 9000 ki-lô-mét, một quả bom cũng có thể khiến cả quần đảo phút chốc biến thành một đống đổ nát, không ai trên đảo còn có thể sống sót.
Mặc dù truyện nằm ngoài chủ nghĩa nhân đạo thì mấy nước Châu Âu có thể không dám làm.
Nhưng đế quốc M đã bị không quân Hoa Hạ áp chế thì sao, chắc chắn họ sẽ rất vui lòng giúp Lục Trần làm việc này.
"Còn nữa, anh Lục Minh, có phải anh nghĩ Lục gia kiểm soát được lực lượng quân sự của đảo Palau là tôi không thể làm gì sao? Lẽ nào anh không điều tra về tôi à, tôi có một đội ngũ Sát Thần ở Myanmar, chỉ cần tôi đồng ý, thì trong vòng một tháng cả Myanmar đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Có phải anh còn không biết Đỗ Phi người dùng một chưởng đánh bại ngũ trưởng lão, anh em của tôi là lão đại số một trên phương diện quân sự ở Madagascar? Tiểu quốc vương của Madagascar cũng còn phải hành lễ với tôi, tôn trọng gọi tôi một tiếng quốc sư. À có lẽ anh còn không biết tôi nắm trong tay toàn bộ nguồn tài nguyên của Madagascar, hơn một năm nay đang phát tiển lực lượng quân sự lớn ở Madagascar? Anh cho rằng tôi sẽ phải để ý đến hòn đảo Palau nhỏ bé này sao?"
Lục Trần cười mỉa mai nhìn Lục Minh, tông giọng nâng cao lên vài phần.
"Cái mà anh cho là mạnh mẽ đối với tôi không khác gì một đống rác rưởi bỏ đi, anh có tư cách gì mà đứng đó kêu gào với tôi?" Lục Trần nói đến cuối cùng, chớp mắt trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Sắc mặt Lục Minh trắng bệch, từng câu nói của Lục Trần đều không thể phản bác lại.
Giây phút này anh ta mới hiểu ra khoảng cách giữa anh ta và Lục Trần.
Trong lúc anh ta còn đang diễu võ dương oai dưới sự bảo hộ của gia tộc, thì Lục Trần nhỏ hơn anh ta mấy tuổi đã nắm trong tay những thế lực khủng bố như vậy.
Hơn nữa tu vi võ đạo khiến anh ta kiêu ngạo trong mắt Lục Trần chỉ là một trò cười mà thôi.
"Còn ai không phục Lục Trần tôi nữa, có thể ra đây chúng ta từ từ nói chuyện."
Lục Trần không thèm để ý đến Lục Minh nữa, ánh mắt quét một lượt tất cả mọi người, cho dù là những anh em họ hàng chi bên như Lục Hải, Lục Lôi Lôi hay đến chi chính như Lục Hạo lúc này bị Lục Trần nhìn đến đều lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Trần.
Ngay đến người bọn họ cho rằng là kiêu ngạo nhất gia tộc Lục Minh ở trước mặt Lục Trần cũng đều bị trấn áp trên mọi phương diện thì bọn họ làm sao dám chất vấn Lục Trần?
Làm sao dám đối đầu với Lục Trần nữa?
Lúc này, ngay đến những trưởng bối bậc cha chú như Lục Tri Hành, Lục Hàn đứng trước khí thế mạnh mẽ của Lục Trần cũng không có ai dám đối diện với anh.
So với Lục Trần, bọn họ đều quá kém cỏi.
Còn mấy vị trưởng lão Lục Lăng Tiêu lúc này lại gật đầu tâm đắc từ tận trong đáy lòng.
Sức mạnh của Lục Trần khiến cả gia tộc cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khϊếp sợ.
Nhưng lại khiến các ông vô cùng vui mừng thanh thản.
Trong gia tộc có người trẻ tài giỏi như Lục Trần, đây chính là phúc của gia tộc.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi vị trí gia chủ, Lục Trần mới là sự lựa chọn phù hợp nhất cho vị trí gia chủ."
Đúng lúc này, Lục Thiên Hành đứng ra, ông ấy nhìn Lục Trần một cái rồi nhìn về phía các vị trưởng lão.