"Bố, dù là Lục Trần hay Lục Minh, chúng đều là cháu trai của bố. Con không muốn nói nhiều về những lỗi lầm trước đây của chúng. Nhưng cậu ta đã dám để một người hầu đánh gãy tay Lục Minh. Đây rõ ràng là không muốn để Lục Minh cạnh tranh vị trí người thừa kế gia chủ với cậu ta mà. "
Trong một biệt thự khác của Lục gia, bố của Lục Minh là Lục Hàn đến nơi ở của Lục Lăng Tiêu với đôi nạng và đang nói với Lục Lăng Tiêu về chuyện đôi tay bị tàn phế của con trai mình.
Lục Lăng Tiêu chính là tầng lớp gia chủ đời trước của Lục gia, là bố của mấy người Lục Hàn, Lục Thiên Hành. Giờ đây, ông rút lui gia nhập hội trưởng lão, trở thành đại trưởng lão của gia tộc.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hôm nay Lục Trần mới quay lại sao?" Lục Lăng Tiêu nhìn Lục Hàn.
Mấy vị trưởng lão khác cũng lần lượt nhìn sang Lục Hàn. Thành thật mà nói, họ cũng đang thảo luận về quy định cho cuộc thi người thừa kế vị trí gia chủ đời tiếp theo vào buổi tối. Và Lục Minh cũng chính là thế hệ trẻ triển vọng nhất của họ.
"Cụ thể như thế nào con cũng không rõ. Con chỉ nghe nói rằng đã xảy ra một chút hiểu lầm trên sân golf, và sau đó Lục Trần đã để cho vệ sĩ của mình đánh gãy xương tay của Lục Minh." Lục Hàn nói với sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng ông ta loé lên một vẻ gϊếŧ chóc.
Tuy rằng ông ta bị bệnh, cũng không xứng giữ mãi vị trí gia chủ, nhưng ông ta càng muốn truyền lại vị trí này cho con trai Lục Minh của mình hơn.
Không ngờ, ngay khi Lục Thiên Hành vừa quay lại, các trưởng lão đã thay đổi quan điểm, cứ thế giao vị trí gia chủ của con trai ông ta cho Lục Thiên Hành. Nếu như trong lòng ông ta cảm thấy dễ chịu thì mới là chuyện lạ.
Nhưng hôm nay, tên nghiệp chủng Lục Trần kia lại dám phế bỏ cánh tay phải của con trai mình, ông ta làm sao có thể buông tha cho Lục Trần.
Gia quy của Lục gia rất nghiêm, Lục Trần dám để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh, không chỉ cậu ta bị phạt nặng, vệ sĩ của cậu ta càng phải bị xử tử.
"Không phải tu vi của Tiểu Minh khá ổn sao? Tại sao còn không thể đánh nổi một tên vệ sĩ ở bên ngoài?" Lục Lăng Tiêu hơi thất vọng nói.
Đều là cháu trai của ông ta, tuy rằng Lục Trần chưa từng trở về gia tộc, nhưng dòng máu đang chảy trong cơ thể cậu ta cũng chính là huyết thống của ông. Hơn nữa, với sức ảnh hưởng hiện tại của Lục Trần, ông ta thật sự có chút không muốn trừng phạt Lục Trần.
Nhưng chuyện Lục Trần để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh bị thương, nếu ông ta không trừng phạt, vậy thì gia quy sẽ bị loạn mất.
"Có thể là do Lục Minh bất cẩn, nếu không, dựa vào tu vi của Tiểu Minh, làm sao ngay cả một vệ sĩ cũng đánh không nổi chứ." Nhị trưởng lão nói.
“Nhưng chuyện này nhất định phải trừng phạt thật nghiêm, nếu không sau này quy củ sẽ rối tung lên.” Tam trưởng lão cũng gật đầu nói.
“Ừm, vậy mọi người nghĩ nên xử lý như thế nào?” Lục Lăng Tiêu gật đầu. Lục gia dùng luật lệ để lập pháp, đã truyền qua hàng ngàn năm, gia quy nghiêm khắc, đúng là không thể vì Lục Trần mà phá lệ được.
“Theo ý kiến của tôi, hãy để cậu ta giao ra công nghệ Di Kỳ cho gia tộc, sau đó xử tử tên vệ sĩ đó là được.” Nhị trưởng lão nói.
"Tốt nhất là huỷ bỏ luôn cả tư cách tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ của cậu ta nữa mới được. Cậu ta như thế này rõ ràng là không coi quy định của gia tộc ra gì. Người như vậy, cho dù cậu ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể chủ trì được cả gia tộc. ” Nhị trưởng lão gật đầu nói.
"Tôi lại cảm thấy chú ba có chút quá nghiêm khắc rồi. Mọi người thử nghĩ mà xem, Lục Trần từ nhỏ không lớn lên trong gia tộc, hôm nay mới vừa trở về, hẳn là còn biết rất ít về những phép tắc trong gia tộc. Nếu trong trường hợp cậu ấy biết chuyện, nhưng vẫn tàn nhẫn như vậy, thì huỷ bỏ tư cách của cậu ấy cũng được. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn cậu ấy không hiểu về nội quy của gia tộc." Thấy đại trưởng lão khẽ nhíu mày, Nhị trưởng lão liền cảm thấy trong lòng Lục Lăng Tiêu vẫn không muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của Lục Trần, vì thế ông ta đã nói như vậy.
Chủ yếu là ông ta cũng muốn xem xem liệu Lục Trần có đủ tư cách kế thừa vị trí gia chủ hay không.
Nhỡ đâu Lục Trần ưu tú hơn Lục Minh, thì chẳng phải là đã bỏ lỡ mất một nhân tài rồi hay sao.
Ở đẳng cấp của họ, quả thực trong lòng chỉ có gia tộc, và tất cả những gì họ nghĩ chỉ là làm sao để gia tộc có thể được tiếp nối ngày càng tốt đẹp hơn.
Vậy nên chắc chắn mọi thứ đều phải coi gia tộc làm đầu.
Nếu thực lực của Lục Trần thực sự mạnh hơn Lục Minh, và tổng thể cũng xuất sắc hơn Lục Minh, thì họ có thể tha thứ cho Lục Trần ngay cả khi cậu ta phạm sai lầm.
"Ừm, cứ quyết như thế đi. Tôi cũng nghĩ Lục Trần nhất định là do không biết phép tắc gia tộc. Có câu không biết không có tội, vậy nên cứ theo lời chú Tư nói, để cậu ấy sáp nhập công nghệ Di Kỳ vào gia tộc ta, sau đó sau đó xử tử vệ sĩ của cậu ấy là được. Không cần thiết phải truất quyền tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ.
Chú Năm, chuyện này nhờ chú đích thân xử lý. ”Lục Lăng Tiêu gật đầu nói.
Một số người cơ bản đã hiểu ý của Lục Lăng Tiêu, chủ yếu đều là muốn xem trình độ của Lục Trần như thế nào.
Dù gì thì Lục Thiên Hành cũng là người vô cùng xuất chúng của Lục gia, con trai của ông chắc chắn sẽ không quá tệ.
Tất nhiên, hiện giờ Lục Thiên Hành đang là gia chủ, mặc dù quyền lực của họ có thể gây ảnh hưởng đến địa vị của Lục Thiên Hành. Nhưng vì lợi ích của gia tộc, không vào thời khắc quá nguy cấp, các trưởng lão sẽ không tuỳ ý đυ.ng đến quyền hành của gia chủ.
“Được, giờ tôi sẽ đi xử lý.” Ngũ trưởng lão gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy người Lục Trần căn bản không bị Lục Minh và những người khác làm ảnh hưởng. Ngược lại sau khi họ rời đi, mọi người vẫn vui vẻ chơi đùa.
Ngay cả Lục Trần bình thường cũng không có thời gian để chơi golf. Lần đầu tiên chơi, Lục Trần đã chơi rất vui vẻ.
Sau khi chơi mệt rồi, anh liền đến suối nước nóng của câu lạc bộ để ngâm mình trong đó. Khi trở ra thấy đã gần đến giờ, anh liền đi thẳng về biệt thự của Lục Thiên Hành.
Buổi tối gia tộc còn có tiệc tùng, cũng như nghi thức đón anh trở về nhận tổ quy tông. Tuy rằng hiện giờ anh vẫn chưa có nhiều cảm giác mình thuộc về Lục gia, nhưng dòng máu đang chảy trong người anh đích thực là huyết mạch của Lục gia, nên anh không từ chối truyện nhận tổ quy tông này.
Vừa về đến nhà, Lục Trần liền thấy Lục Trung đang vội vàng chạy vào.
“Thiếu gia, lão gia kêu cậu tới đó một chuyến. Phải rồi, mang theo cả mấy người đó nữa.” Lục Trung do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Thông nói.
Lâm Di Quân cau mày hỏi: "Chú Trung, lúc trước có phải bọn họ có đi kiện cáo với tiền bối Lục gia về việc Lâm Thông đánh người không?"
Lục Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếu phu nhân. Ngũ trưởng lão cùng mấy người thi hành hình phạt đang ở chỗ lão gia, muốn trừng phạt thiếu gia.”
Lâm Di Quân mặt mày hơi biến sắc, cô biết kiểu gì cũng có chuyện mà. Bởi vì lúc trước Lục Hạo nói như vậy là vi phạm phép tắc gia đình, hơn nữa Lục Trần mới vừa quay về, những người ở đây đều không có thiện cảm gì với anh, chắc chắn là muốn đứng về phía Lục Minh rồi.
“Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lục Trần nắm tay Lâm Di Quân, cười với cô.
“Ừm, em tin ở anh.” Lâm Di Quân gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Lục Trần có thể một tay che trời ở Dư Châu, nhưng ở đây là đảo Palau, là thiên hạ của Lục gia. Người ta có nể mặt Lục Trần hay không cũng còn chưa biết được.
“Đi thôi, qua đó xem thế nào.” Lục Trần nói với đám người Đỗ Phi rồi kêu Lục Trung dẫn đường.