Lục Trần kinh ngạc há hốc miệng, người phụ nữ này không lẽ nào bất chấp tất
cả, không màng đến danh tiết nữa sao?
Cô ta không cần danh tiết cũng không sao, nhưng Lục Trần anh thì cần danh tiết
đấy.
Anh là người đã có gia đình.
Trần Tiểu Băng còn kinh ngạc hơn, đưa tay bịt miệng, cô không ngờ chị Nhiên lại
to gan như vậy, hơn nữa Lục Trần cũng "máu" không kém, hai người đã lên
giường với nhau rồi.
Việc khiến cô càng kinh ngạc hơn chính là, Trần Sơ Nhiên từ đầu đã biết chuyện
Lục Trần có vợ, thế mà còn lên giường với anh.
Không lẽ chị không sợ bị ông nội chặt chân mình sao?
Đám người Lôi Minh Siêu cũng kinh ngạc nhìn Lục Trần, trong mắt ánh lên vẻ
lúng túng.
Lục Trần nɠɵạı ŧìиɧ...., bọn họ không biết có nên nói chuyện này cho Lâm Đại
Hải không.
"Anh Trương, nghe tôi giải thích, thật sự cô ta đang nói bậy....." Lục Trần vội
vàng giải thích.
"Cậu câm miệng đi, cậu đúng là một tên đê tiện!" Trương Đạo Nhân vẻ mặt giận
dữ trừng mắt với Lục Trần, trong khoảnh khắc này, anh ta thật sự muốn gϊếŧ chết
Lục Trần.
Lục Trần không biết nói gì, xem ra hiểu lầm này không thể giải thích được.
Anh còn muốn giải thích thêm, lại đột nhiên nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại
vang lên.
Anh cúi đầu nhìn, là một số điện thoại lạ, nhưng vừa nhìn qua nội dung lập tức
biết, là Trần Sơ Nhiên gửi đến.
"Anh làm bẩn quần áo của tôi, tôi để anh giúp tôi dập tắt suy nghĩ trong đầu
Trương Đạo Nhân, xem như huề nhau."
Thấy được nội dung tin nhắn, Lục Trần cười khổ, tuy ban đầu bị Trần Sơ Nhiên
chơi cho một vố thật đau, nhưng anh còn nói được gì chứ.
Lúc này, tại bàn của ông lớn Tạ Vĩ Hào, Trần Quang Hưng nhìn thấy Lục Trần,
liền cười nói với ông lớn Tạ Vĩ Hào: "Xin lỗi, thất lễ một chút, tôi sang chào hỏi
một người bạn."
Nói xong ông ta đứng dậy, bước về phía Lục Trần. Đi đến bên cạnh Trần Lục,
ông ta nhìn con gái và cháu gái của mình, gật đầu với hai cô, sau đó vỗ nhẹ lên
vai Lục Trần, cười nói "Cậu em Lục, không ngờ cậu cũng đến, nào, tôi mời cậu
một ly."
Thấy cảnh này, Vu Chính Đào, Lôi Minh Siêu và những người khác đều hơi giật
mình.
Bọn họ biết Trần Quang Hưng, đệ nhất gia chủ của Du Châu, vì trước nay Trần
Gia nổi tiếng là một gia tộc lớn lâu đời, thanh danh cũng rất tốt, sức ảnh hưởng
của Trần Quang Hưng vẫn luôn tốt hơn so với Lục Trung Lục đại gia.
Một nhân vật lớn như vậy, đang ngồi cùng Tạ Vĩ Hào và mấy vị quan to bàn
chuyện kinh tế của Du Châu, lại đích thân sang kính rượu Lục Trần?!
Thật ra không phải chỉ có người trong bàn Vu Chính Đào bất ngờ, mấy bàn xung
quanh cũng đều kinh ngạc không kém, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lục Trần,
trong lòng thắc mắc không biết người thanh niên này là thần thánh phương nào.
Lại có thể khiến cho đệ nhất gia chủ của Du Châu tự mình sang mời rượu.
Sở Kiều Chí đang mặc bộ đồ bành tô cũng mở to hai mắt nhìn, là con nhà giàu,
có tư cách đi ngang hàng cùng Trương Đạo Nhân, tất nhiên biết được Trần
Quang Hưng là một nhân vật lớn cỡ nào. Hắn, không, là cha của hắn vẫn luôn
muốn đến thăm hỏi Trần Quang Hưng nhưng vẫn mãi tìm được cơ hội, Lục Trần
có tài đức gì mà có thể để cho Trần Gia chủ đích thân đến mời rượu?
Chẳng lẽ quan hệ của Trần Sơ Nhiên và Lục Trần đã được ông ta đồng ý?
Sao có thể?
Tên nhóc này là người đã có vợ mà, Trần Gia chủ sao lại cho phép con gái bảo
bối của mình dính dáng tới một người đã có vợ?
Nhưng nếu không phải vì nguyên nhân này, thì tên này có năng lực khiến cho
Trần Gia chủ kính trọng như vậy?
Lục Trần quay đầu lại, thấy Trần Quang Hưng, anh mỉm cười, nâng ly rượu đứng
lên nói: "Đáng phải là tôi đi mời ông một ly, nhưng cả bàn của ông đều là ông
lớn, nên tôi không đi nữa."
Trần Quang Hưng gật đầu, ông ta biết Lục Trần là người khiêm tốn, đám người
Tạ Vĩ Hào ở bàn bên kia chắc chắn cũng quen biết anh, nếu như anh đi qua mời
rượu, sẽ khiến cả hội trường rúng động, đó không phải là điều mà Lục Trần
muốn.
"Tôi hiểu, cạn trước với tôi một chén đã, hôm nào chúng ta lại uống với nhau."
Trần Quang Hưng cười cười, chủ động cụng vào ly rượu của Lục Trần.
Hai người đều sảng khoái tôi một ngụm anh một ngụm, Trần Quang Hưng nói:
"Vậy tôi đi trước, Tiểu Băng, hai đứa thay bố uống với cậu Lục vài ly nhé."
Ông nói xong rồi rời đi, lúc đó, Sở Kiều Chí cũng toan nâng ly rượu lên nói giọng
nịnh nọt: "Chào Trần Gia chủ, tôi là Sở Kiều Chí, cha tôi là Sở Vân Phi, tôi mời
ngài một ly, chúc ngài mọi chuyện đều như ý."
Trần Quang Hưng nhìn Sở Kiều Chí, lắc đầu nói: "Tửu lượng của tôi không tốt,
cậu uống cùng họ đi."
Thật không nể mặt Sở Kiều Chí chút nào.
Dù là Sở Kiều Chí hay cha của hắn là Sở Vân Phi đều không lọt được vào mắt
xanh của Trần Quang Hưng, ông ta tất nhiên sẽ không nhận rượu mời của Sở
Kiều Chí.
Sở Kiều Chí cầm ly rượu ngẩn người, vẻ mặt xấu hổ.
Khiến cho Trương Đạo Nhân đang định đứng lên mời rượu cũng cứng đờ, xấu
hổ không chịu được.
"Chú Trần là người bận rộn, tất nhiên không có thời gian cùng tiểu bối chúng ta
uống rượu." Trương Đạo Nhân cười ha ha, kéo Sở Kiều Chí, che dấu vẻ xấu hổ
vì bị lơ.
"Sao cậu biết Trần Gia chủ?" Vu Chính Đào nhìn Lục Trần, trong lòng có cảm
giác bất an vô cùng.
Đối vớ ông, Lục Trần mặc dù cũng có ít tiền, về đồ cổ Lục Trần cũng có chút am
hiểu, nhưng không thể nào đánh đồng cùng người tứ đại gia tộc được, chứ đừng
nói đến được Trần Gia chủ kính trọng.
"Tôi và Trần Gia chủ quen nhau trên phương diện làm ăn chung." Lục Trần nửa
thật nửa giả nói.
"Hừ, Trần Gia không làm về mảnh châu báu, cho dù cậu bước chân vào con
đường đá thô cũng không có khả năng hợp tác cùng Trần Gia, cậu không muốn
nói cho chúng tôi biết, cậu và Trần Gia cùng xây dựng Du Châu." Vu Chính Đào
hừ lạnh nói.
Ông vẫn không có chút thiện cảm nào với Lục Trần, lại càng không tin tưởng cái
chuyện Lục Trần hợp tác cùng Trần Gia.
"Vu sư phụ đừng nghe cậu ta nói bậy, chỉ là vận khí của cậu ta tốt, giúp Trần lão
thái gia một lần, rồi nghĩ chuyện mình làm thành là ghê gớm lắm." Trong lòng
Trương Đạo Nhân biết rõ quan hệ giữa Lục Trần và Trần Gia, dưới cái nhìn của
hắn ta, nhất định là do ngày đó Lục Trần đánh bại Hàn Thiên, giúp đỡ Trần lão
thái gia thắng ông nội của hắn ta, mới khiến cho Trần Gia thay đổi cái nhìn với
anh.
Còn việc hợp tác cùng Trần Gia?
Anh ta vốn không tin Lục Trần có khả năng ấy.
Có thể hợp tác cùng Trần Gia, thấp nhất cũng phải thuộc top 10 của giới kinh
doanh tại Du Châu này, ngoại trừ Lục Trung, Du Châu không còn đại gia nào họ
Lục, mà Lục Trần và Lục Trung cũng không hề liên quan đến nhau, cho nên anh
ta mới dám kết luận là Lục Trần mạo nhận.
"Anh có giỏi, thì cũng thử giúp ông nội tôi một lần đi?" Thấy Trương Đạo Nhân
lăng mạ Lục Trần, Trần Sơ Nhiên cười lạnh nói.
Giơ cô ta mới thấy, so với Lục Trần, kẻ thích khoe khoang như Trương Đạo
Nhân thật sự quá đáng ghét.
Sắc mặt của Trương Đạo Nhân không tốt lắm, những lời này của Trần Sơ Nhiên
thật đúng là làm khó hắn.
Dù cho hắn ta có mạnh gấp 10 lần, hắn cũng không thể nào giúp được Trần lão
thái gia một lần.
"Này, Tạ Vĩ Hào đến, ông ta đang đi đến bàn của chúng ta, Trương thiếu gia, có
phải cha cậu đã tiến cử cậu cho nên Tạ Vĩ Hào mới đích thân qua đánh giá cậu
không?"
Vào lúc này, mắt Sở Kiều Chí bỗng nhiên sáng lên, thấy Tạ Vĩ Hào vậy mà đang
bước đến bàn này, hắn ta nghĩ đến trước đó Trương Đạo Nhân muốn đi sang
mời rượu nhưng lại bị cha anh ta ngăn cản trở về, bất giác cảm thấy việc Tạ Vĩ
Hào đột nhiên sang đây là vì muốn đánh giá Trương Đạo Nhân.
Mọi người quay đầu nhìn, cũng nhao nhao kinh ngạc, Tạ Vĩ Hào đúng là đang đi
sang hướng này.
Nhất là khi nghe được lời của Sở Kiều Chí, ánh mắt đám người nhìn về phía
Trương Đạo Nhân cũng có vẻ hâm mộ.
Đây chính là Tạ Vĩ Hào đấy!