Chàng Rể Phi Thường

Chương 442: Logic quỷ quái

“Cô dám đánh tôi ư?”

Tên thanh niên ngẩng gương mặt đỏ ửng lên, nhìn chằm chằm Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao hơi hoảng loạn vì đám đông đều đổ dồn sự chú ý về phía mình nhưng vẫn cắn răng nói: “Anh vừa mới lên đã nắm vai tôi thì tại sao tôi không thể đánh anh? Tôi còn chẳng quen biết anh”.

“Toẹt!”

Tên nhanh niên nhổ nước bọt lạnh lùng cười nói: “Tất cả phụ nữ tới đây tối ngày hôm nay ai mà chẳng phải cái loại bán thân? Cô còn giả vờ ngây thơ cái gì? Được ông đây nhắm đến là vinh hạnh của cô đấy. Cô sợ tôi không trả nổi tiền hay là sao hả?”

“Anh nói cái gì? Đây không phải buổi liên hoan của hội sinh viên chúng ta sao?

Trần Mộng Dao chợt ngây người rồi lập tức hỏi to.

Cô nhìn ngay sang chủ tịch hội sinh viên bên cạnh thì phát hiện chị chủ tịch hội sinh viên bình thường thân thiết như chị em ruột với cô đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông khác, ánh mắt đê mê trong khi bàn tay người kia còn đang sờ soạng trước ngực.

Giờ Trần Mộng Dao mới chợt nhận ra, có lẽ buổi tụ họp tối nay chẳng phải của nhóm nhiếc gì mà là một cuộc giao dịch đen tối bất hợp pháp mà thôi.

Thảo nào cô cứ thắc mắc mãi sao không thấy có ai là nam giới tham gia mà chỉ có mấy thành viên nữ tính cả chủ tịch hội.

Mà lúc đó ngoài cô ra thì những thành viên nữ khác đều đã rơi vào tay những người đàn ông khác nhau.

Người nào dễ ngại thì chỉ ôm ấp đối phương, một số người bạo dạn hơn thì thậm chí còn ngồi lên đùi đàn ông, làm một số hành động không thể tưởng tượng được.

Chỉ là vừa nãy cô mải lướt điện thoại trong ánh đèn mập mờ nên không thấy được những cảnh này.

Bây giờ tên mặc đồ Armani bị cô tát một cái thì nhạc nhẽo bất chợt dừng lại, đèn sáng lên. Lúc ấy cô mới nhận ra nơi mà cô đang ở rốt cuộc là một chỗ bẩn thỉu tới nhường nào.

“Sao lại như thế này chứ?”

Trần Mộng Dao kinh ngạc kêu lên.

Sau đó cô quay người định rời đi, nơi này thật sự quá đỗi bẩn thỉu. Nếu sớm biết là một nơi như vậy cô sẽ không bao giờ tới.

Không đúng, ngay từ đầu cô đã không nên tham gia cái hội này.

Ai ngờ cô còn chưa ra được đến cửa bị bỗng có người kéo cô lại từ đằng sau. Quay lại nhìn thì hóa ra là chị chủ tịch hội của cô.

“Mộng Dao, em đừng đi chứ!”, chị chủ tịch lo lắng nói.

Trần Mộng Dao chán ghét hất tay cô ta ra rồi lạnh lùng nói: “Chị này, tôi coi chị như chị ruột mà chị lại dẫn tôi đến nơi như thế này. Không phải chị bảo hôm nay có buổi gặp mặt nhóm để chúc mừng thành tích hoạt động tháng này sao? Nhưng tại sao…”

Không đợi Trần Mộng Dao kịp nói hết thì cô chủ tịch hội kia đã nhìn Trần Mộng Dao như một kẻ ngốc rồi nói: “Cô có bị ngốc không? Làm công ích thì không cần tiền chắc? Những tổ chức công ích sinh viên thế này lấy đâu ra tiền mà làm. Cô không đổi thân thì ai cho cô tiền? Họ cầm tiền đi đầu tư thứ khác có phải hơn không?”

“Cái loại logic gì vậy?!”

Trần Mộng Dao tí thì bị chọc cười, cô nói: “Chúng ta là sinh viên thì cố hết sức làm việc có ích cho người khác là được rồi, sao cứ phải liên quan đến tiền chứ?”

Nhưng nghe đến đây thì cô chủ tịch hội kia vẻ mặt càng thêm khinh thường.

“Trần Mộng Dao, cô đúng là trẻ người non dạ. Cô nghĩ tôi làm các hoạt động đoàn thể là vì gì, chỉ để người khác biết ơn tôi thôi sao? Tôi làm là để đánh bóng tên tuổi. Như vậy sau này khi bình chọn nhân vật xuất sắc tôi có thể cạnh tranh. Nếu thứ hạng cao tôi còn có thể ra nước ngoài!”

Chỉ cần tôi ở nước ngoài ba năm thì về nước sẽ có một lý lịch đẹp, lúc đấy tìm việc gì chả được? Cô không nghĩ cho tương lai à?!”

Nghe xong lời này mà mấy thành viên nữ khác lần lượt gật đầu đồng tình.

“Tôi cứ nghĩ cô hiểu được những điều này nên mới đưa cô tới đây. Không ngờ cô lại trẻ con như thế, trẻ con đến mức nực cười!”, cô ta khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.

“Thôi được rồi, quan điểm của chúng ta khác nhau, tôi không thể kết giao với mấy người được. Mấy người cứ tiếp tục phấn đấu vì “tương lai” đi, tôi xin phép rút lui!”, nói nhiều cũng chẳng có ích gì nên Trần Mộng Dao định đi.

Ai ngờ tên mặc đồ Armani bỗng chặn trước mặt cô: “Đợi đã, tôi đã cho cô đi chưa?”

“Anh muốn làm gì?!”

Trần Mộng Dao giật mình lùi về sau hai bước.

Tên kia cười nham hiểm nói: “Lúc nãy khi chưa bật đèn tôi đã thấy cô xinh rồi. Bây giờ nhìn kỹ thì nhận ra cô không chỉ xinh mà ngang với hàng tiên nữ. Cô nói xem giờ tôi có cho cô đi không?”

“Vả lại vừa nãy cô đã tát tôi một cái. Nếu muốn tôi bỏ qua thì ngủ với tôi một đêm bằng không…”

Dứt lời, đám đàn ông trong đó đều cười ồ lên.

Trần Mộng Dao thấy vô cùng bất an, đúng lúc cô đang cầu cho Sở Phàm tới thì cửa phòng bị ai đó đạp mạnh một cái.

“Thế thì tao muốn xem xem nếu không thì mày làm gì nào!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này mà Trần Mộng Dao suýt thì khóc.

“Anh Sở Phàm!”

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đứng ở cửa đúng là chàng trai cô đang gọi tên trong đầu. Lúc này Trần Mộng Dao không thể kiềm được sự tủi thân và sợ hãi mà khóc nấc lên.

“Dao Dao đừng sợ. Có anh ở đây thì hôm nay không ai động được vào em!”

Sở Phàm cười với cô rồi nhẹ nhàng an ủi.

Thật ra anh đã đến từ lâu rồi nhưng không ra mặt ngay là vì đứng hình trước mấy lời nói của cô ả chủ tịch hội sinh viên kia.

Chẳng lẽ đối với họ được ra nước ngoài quan trọng đến vậy à?

Quan trọng đến mức tình nguyện bán thân luôn sao?

Sao họ không cảm thấy tự hào với thân phận là một người dân của nước Hoa Hạ? Cuộc sống ở nước ngoài tốt hơn thật sao?

Xem ra cái xã hội này có một số người quỳ lâu quá, đầu gối cũng mọc rễ nên không biết cảm giác đứng lên là như thế nào. Cũng may Trần Mộng Dao có cái nhìn đúng đắn, không bị đám người này dụ dỗ.

Lúc này, tên mặc đồ Armani cũng nhìn thấy Sở Phàm.

Hắn đi lại một vòng giữa Trần Mộng Dao và Sở Phàm rồi lạnh lùng cười nói: “Nếu tao đoán không nhầm thì mày là bạn trai của nó?”

“Phải thì sao?”

Sở Phàm chau mày, trầm giọng nói.

“Thế thì tốt quá”.

Nụ cười trên gương mặt hắn dần trở nên biếи ŧɦái hơn: “Tao chẳng có sở thích gì đặc biệt cả nhưng lại thích chơi bạn gái của kẻ khác ngay trước mặt nó. Mày càng tuyệt vọng thì tao càng vui. Hahaha!”

Dứt lờihắn đột nhiên đưa tay về phía ngực Trần Mộng Dao.

“Chết tiệt!”

Ánh mắt Sở Phàm ngay lập tức lạnh như tro tàn. Anh bước về phía trước nhanh như chớp bắt lấy cánh tay của hắn.

Sau đó anh quật hắn ngã xuống đất.

Hắn còn chưa kịp kêu ca thì Sở Phàm đã đạp lên cánh tay hắn rồi ra sức đè xuống.