Phụ Từ Tử Hiếu

Chương 69: Xung đột.

Chờ La Bân nói xong, quay đầu lại, thì phát hiện ra bộ dạng La Thành như một đứa bé mít ướt cả mặt đều là nước mắt, trên người mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, thân thể co ro, giống như rất nhỏ bé không chịu nổi một kích . Y sợ mình sẽ khóc thành tiếng cho nên một mực đè né tiếng khóc nức nở , cho nên cả người co giật rất lợi hại.

“Xin lỗi. . . . . .”

La Bân thở dài một tiếng bất đắc dĩ, trở lại bên giường, từ phía sau đem cả người La Thành ôm lấy, dùng gò má cà cà vào mái tóc mềm mại của đối phương, mới mở miệng nói: “Con cũng muốn buông tay! Thế nhưng con làm không được, con không thể chịu đựng được cảm giác người yêu đang ở trước mắt mà lại không thể ôm được.” La Bân nói, lại đem La Thành ôm vào trong ngực càng chặt hơn.

“Cho nên, cả đời này, con cũng sẽ không buông tay !”

Sau khi La Bân nói xong, La Thành khóc càng lợi hại hơn, toàn bộ đầu chôn ở trong l*иg ngực kiên cố của đối phương , nước mắt làm ướt cả mảng âu phục của  La Bân, trong miệng chỉ biết lẩm bẩm nói: “Xin lỗi ~ A Bân ~ xin lỗi ~”

La Bân rút ra hai tờ khăn tay, giúp La Thành lau mặt, thuận tiện tóm lấy chóp mũi của đối phương vì khóc mà đỏ bừng , hung tợn doạ : “Bộ dạng xấu của baba có thể lên truyền hình diễn được đó ! Xin lỗi mà còn dám khóc! Đến cùng ai mới là phụ thân ai mới là nhi tử đây!”

Bởi vì lại nhắc tới chuyện xấu hổ của mình, bộ dạng La Thành không được tự nhiên, mất hứng đập cho La Bân mấy phát,  thút tha thút thít mắng một câu: “Con còn dám làm phụ thân của ta sao! Làm gì có người cha nào đối với con mình làm chuyện đó !”

La Bân thoáng cái xoay người đem La Thành đặt ở dưới thân mình, nắm hông sường của La Thành , ở trên cổ của đối phương  hung hăng hôn một cái: “Có đúng hay không làm loại chuyện này a! Thừa dịp thiên thời địa lợi nhân hoà, hôm nay con cần phải đem mấy thứ mà baba thiếu con trong thời gian sinh bệnh đòi lại!”

Thân thể La Thành vốn đã bị Lăng Lạc Dạ điều giáo một trận, nay lại bị người mình yêu trêu chọc như vậy, nhất thời cả người mềm nhũn giống như một bãi bùn. Nhưng nghĩ trên người mình còn vết tích Lăng Lạc Dạ để lại  bèn khước từ La Bân , nhẹ nhàng xin khoan dung: “Đừng làm bậy, tí nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra bệnh tình  !”

Ngược lại La Bân cũng không làm khó y, chỉ là nghiêng người đem La Thành kéo vào, hôn lên trán đối phương một cái rồi đến chóp mũi, cuối cùng là đến môi.

“Trong khoảng thời gian này  ,có nhớ con hay không?”

“Nhớ.” Nhìn khuôn mặt tuấn dật kia giống hệt như người nào đó thời trẻ , thời điểm La Thành nói “ nhớ” , gương mặt này với khuôn mặt trong trí nhớ giống nhau đến lạ thường . Ngay cả La Thành cũng không phân biệt được , chữ kia là nói với ai , lần trước ở cửa thanh máy gặp người kia , mấy ngày nay thi thoảng lại nhớ tới mấy chuyện hồi còn trẻ.

Có vài người, có một số việc, không cách nào có thể thay thế được.

Giống như một số người đã từng nói , đối với mối tình đầu mặc dù không còn yêu nữa nhưng nếu có cơ hội chọn lại thì vẫn sẽ chọn ở cùng một chỗ với người đó , đó không chỉ là một người mà còn là tình yêu thất lạc thời trẻ của mình.

La Bân cười càng tươi hơn, hắn nhẹ nhàng cắn lỗ tai La Thành, nói: “Ba ba, con cũng nhớ người.”

La Thành cũng nghiêng người, ôm lấy La Bân, ở trong lúc La Bân không nhìn thấy , trong ánh mắt có cái gì dần trở nên kiên định hơn.

“Ba ba, người còn nhớ lần trước người đã đáp ứng chuyện gì với con không ?”

“Chuyện gì?” La Thành có chút mê man.

“Chính là chuyện sẽ cùng con dọn ra ngoài.” La Bân rất sợ La Thành đổi ý, lại không ngừng cố gắng nói: ” Con đã tìm được phòng ở rồi, cũng sửa xong rồi. Ba ba cũng biết, đại ca muốn kết hôn. Nếu hắn kết hôn rồi, thì không thể cùng baba duy trì loại quan hệ đó, cái này không chỉ đối với baba không công bằng mà đối với chị dâu tương lai cũng không công bằng . Tiểu đệ nó còn nhỏ , nhiều thứ nó cũng không biết có phải là thứ mình muốn hay không , hơn nữa nó cũng có cuộc sống của nó , nó thích con gái . Nên chúng ta không thể cản trở cuộc sống của nó được nữa , con đã liên hệ với trường đại học bên Ô-xtrây-li-a , chờ thủ tục làm xong thì nó có thể xuất ngoại du học được rồi. Đây là chuyện tốt đối với tiền đồ của nó trong tương lai.”

Chờ La Bân nói xong , hơn nửa ngày La Thành cũng không nói gì, chỉ biết cúi mặt xuống  không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Ba ba, người không thương con sao? Người không muốn ở một chỗ với con sao ?”

“Không phải, A Bân, chờ sau khi ta xuất viện, ta sẽ cùng con dọn ra ngoài ở.”

Thời điểm La Thành nói ra câu nói này, trên mặt không có biểu tình gì, sợ rằng, lúc này đây, lại muốn làm thương tổn hắn!

“Thực sự!” La Bân khó có thể tin  nhìn La Thành, đem đối phương kéo vào vừa ôm vừa hôn . Quả nhiên hắn cũng không ngờ được La Thành sẽ đáp ứng một cách sảng khoái như thế.

La Húc đứng ở ngoài cửa, thấy cảnh tượng tình thâm sâu nặng như thế ! Baba của mình cùng người em ruột của mình đang bí mật có mưu đồ bỏ trốn ! Mà bản thân hắn ngược lại như một cô chị dâu ác độc muốn chia rẽ hai người !

La Húc nhất thời nghĩ đến khí huyết đảo ngược, cả người băng lãnh, hắn lạnh lùng nhìn đôi gian phu da^ʍ phụ trước mắt , hận không thể một đao gϊếŧ chết bọn họ.

Hắn nắm chặt tay, từng bước từng bước đi tới bên giường, mỗi một bước đi đều cố kìm ném xúc động muốn bộc phát muốn chém bọn họ.

“Ba ba, đang muốn cùng nhị đệ chạy đi đâu ?” La Húc vừa nói vừa đem âu phục cởi ra ném tới trên giường, vết thương trên mặt càng khiến hắn có vẻ tàn nhẫn , độc ác .

Hai người ở trên giường bị đột nhiên bị sự xuất hiện của La Húc làm cho hoảng sợ, đặc biệt là La Thành, thân thể ngẩn ra, phản xạ có điều kiện nhích vào trong lòng La Bân.

Bộ dạng mờ ám của La Thành bị ánh mắt sắc bén của  La Húc bắt được, trong lòng càng thêm không vui, trong mắt càng thêm thô bạo , không nói lời gì  đã đem La Thành từ trong lòng La Bân lôi ra, vây ở trong ngực của mình.

“Ừ? Ba ba sao lại không nói gì? Người muốn cùng La Bân hưởng thụ thế giới của hai người? Đời này cũng đừng mơ!” Nói xong liền kéo đồng phục bệnh nhân của La Thành xuống , nhìn thấy vết hôn ở bên trong quần áo , động tác càng trở nên thô bạo hơn , cơ hồ muốn xé nát , đem tất cả những thứ trên người La Thành xé nát thành từng mảnh.

“Đau ~ A Húc ~ Con buông ra! Con làm đau ta!” La Thành cau mày, cổ tay đều bị bàn tay của La Húc bóp đến tím đỏ! Y liều mạng giãy dụa, nhưng lực đạo của La Húc rất lớn nên vẫn bị La Húc ôm chặt ở trong ngực .

“La Húc! Con mẹ nó anh mau buông baba ra!” La Bân thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, giơ nắm đấm về hướng phía La Húc.

La Húc nhạy bén xoay người, ôm La Thành tránh khỏi.

“Buông ra? Bằng cái gì! Đừng quên baba không phải là của một mình mày ! Mày có thể chạm được, tại sao tao lại chạm không được!”

Quần áo trên người La Thành đã hoàn toàn bị xé nát , những vết hôn tím đỏ đầy tình sắc ở trong mắt của hai người trở thành vô cùng chướng mắt , nhất là La Húc . Hắn như một con báo đầy ghen tỵ , trong mắt toả ta hào quang hung ác , nhìn La Thành , bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương , lực đạo trên tay lại tăng thêm vào phần.

“A bân, ta đau ~” thấy La Húc hình như đã mất đi lý trí , La Thành vô cùng sợ hỡ , vội vã cầu cứ La Bân.

“Đại ca, anh thả ba ba ra trước đi , anh làm như ngươi vậy baba sẽ cảm thấy khó chịu, có chuyện gì thì chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói!” Tuy rằng bây giờ La Bân cũng muốn gϊếŧ người, nhưng lại sợ làm ba ba bị thương nên trước hết chỉ có thể tỉnh táo lại, khuyên bảo La Húc.

Ai biết, ngược lại  La Húc lại nở nụ cười, cười âm trầm .

“Được. Nhưng mà , mày đã được sướиɠ rồi còn tao thì chưa được sướиɠ ! Nên trước hết cứ để cho tao thao tiểu tiện nhân này đã , rồi sẽ cùng mày ngồi xuống nói chuyện!”