Tất cả mọi người đều bị lừa hehe. Chương này vẫn chỉ là ba bé thụ tự chơi thui.
Chương 23: Chỉ có thụ quân: Song long nhập động, hỗ trợ nhau, cắm song đầu long hỗ công, tình cảnh dâʍ ɭσạи khiến người khác không thể khống chế
"Đồ chơi gì nha", nghe thấy có đồ chơi Lâm Khê lập tức ngừng khóc, tò mò nhìn đồ chơi trong tay Hi Nhĩ.
"Hình dạng thật kì quái", Lâm Khê kỳ quái nói: "Giống cái kia" .
Hi Nhĩ cười hắc hắc: "So với Tiêu Đồng nhà cậu thì lớn hơn?"
Lâm Khê thở phì phò vứt món đồ vào ngực y: "Tớ không muốn chơi, cậu tự chơi đi" .
Hi Nhĩ cũng không giận: "Vậy tự tớ chơi vậy" .
Chọn lấy cây lớn nhất, ngồi ở trên thảm, tách hai chân, vén mở hai mảnh âm thần sưng đỏ, lộ ra thịt khe đỏ tươi, nắm một cây song đầu long, đem lớn qυყ đầυ đưa vào bên trong thịt khe.
Căn côn ŧᏂịŧ to lớn, đem âm thần tách mở rộng sang hai bên, qυყ đầυ to lớn chen vào miệng huyệt, miệng huyệt tận lực phun ra nuốt vào, đem qυყ đầυ to lớn nuốt vào bên trong.
Mới nuốt được qυყ đầυ, Hi Nhĩ tay nắm thịt hành dừng lại: "Cái này giống với dươиɠ ѵậŧ của Lôi Âu" .
"Cái gì?" Lâm Khê cùng Trầm Thu hỏi.
"Món đồ chơi này có kích thước giống Lôi Âu", Hi Nhĩ cười nói: "Mới ăn vào một chút, tớ liền phát hiện" .
Hi Nhĩ nắm lấy hành thân, nhục huyệt co rút nuốt nốt phần còn lại: "Cho nên là, chỗ này chắc chắn có món đồ chơi cùng kích thước với Đoan Mộc Dã và Tiêu Đồng".
"Ân — không chống đỡ được", Hi Nhĩ ngửa đầu rêи ɾỉ: "Côn ŧᏂịŧ của Lôi Âu quá lớn, muốn hỏng" .
"Ân, đỉnh đến tao tâm ", Hi Nhĩ nắm chặt thịt hành, căn côn ŧᏂịŧ dài gần 30 cm đều bị y ăn vào.
Lâm Khê cùng Trầm Thu hai mắt nhìn thẳng, trời ơi, Hi Nhĩ thật lợi hại, thứ kia lớn như vậy mà có thể ăn toàn bộ.
Hi Nhĩ quỳ ở trên thảm, nắm một đầu khác của song đầu long cắm vào cúc huyệt.
Lâm Khê cùng Trầm Thu kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn ăn cả hai căn?"
"Ân hừ, nếm thử một chút a, dù sao sớm muộn gì cũng phải ăn", Hi Nhĩ cười hì hì nắm lấy qυყ đầυ còn lại nhét vào cúc huyệt, thử đâm vào, qυყ đầυ quá lớn, đi vào có chút miễn cưỡng, Hi Nhĩ bôi lên mặt trên một lớp dịch bôi trơn, chậm rãi đem cái qυყ đầυ to lớn kia nhét vào cúc huyệt.
"Hộc — hộc —" Hi Nhĩ mở miệng lớn thở mạnh: " Đạo diễn thật biết chọn, đây là kích cỡ của ca ca tớ".
Thịt hành đáng sợ đi vào cúc huyệt, từng chút một đi vào bên trong, tràng bích bị căng ra, song huyệt trước sau đều bị lấp đầy, Hi Nhĩ quỳ ở trên thảm bị hai căn đại nhục bổng khai mở đến muốn hỏng.
Hai tay cầm lấy điểm chính giữa của song đầu long, cẩn thận đem song đầu long kéo ra, sau đó dụng lực đẩy mạnh vào, hai căn thịt hành to lớn phụt một tiếng bị đẩy vào tới tận cùng, đâm vào tao tâm.
"A —" Hi Nhĩ lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến kêu to, thắt lưng tức khắc mềm nhũn.
Cắn răng lôi song đầu long ra rồi lại đẩy vào, vách thịt bị côn ŧᏂịŧ to lớn ma sát nóng rực, hai cái côn ŧᏂịŧ to lớn quen thuộc chỉ cách nhau một vách tường mỏng, giống như hai người kia đang trong cơ thể mình.
"Ân — a — thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ — muốn hỏng rồi —", Hi Nhĩ nhắm mắt lại, một bên cắm rút song đầu long một bên rêи ɾỉ.
Lâm Khê cùng Trầm Thu bị thần thái phóng đãng của Hi Nhĩ làm cho mặt đỏ tới mang tai, trong lòng đều ngứa một chút, thật muốn bị nam nhân của chính mình thao làm.
Hi Nhĩ cắm một cái, tựa ở cái trên đệm thở dốc, nhìn hai khuôn mặt đỏ ửng bên cạnh đang quấn quýt, đem hai căn côn ŧᏂịŧ đặt bên cạnh ném về phía họ: "Cùng nhau chơi thôi, các bảo bối, lẽ nào không muốn hưởng thụ cảm giác này?"
Vốn hai người đều đã chóng mặt, bị Hi Nhĩ câu dẫn, cuối cùng không do dự nữa, cầm lấy căn song đầu long thuộc về mình.
Lâm Khê cầm song đầu long, đầu lưỡi xinh xắn cẩn thận liếʍ ướt cả căn, ngẩng đầu thấy Trầm Thu nhìn mình, ngượng ngùng cười cười: "Cái kia, Tiêu Đồng mỗi khi chuẩn bị vào đều muốn tớ liếʍ một cái" .
Trầm Thu suy nghĩ một chút cũng đem côn ŧᏂịŧ đưa tới bên môi liếʍ ướt, học bộ dáng của Lâm Khê liếʍ láp.
Trước mắt là hai cậu bé xinh đẹp, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ trên mặt đất chăm chú liếʍ côn ŧᏂịŧ , Hi Nhĩ cảm giác như mạch máu muốn nổ tung.
Đem cả căn côn ŧᏂịŧ giả liếʍ ướt đẫm, Lâm Khê đem căn côn ŧᏂịŧ đặt ở giữa hoa môi, hít sâu một hơi chậm rãi nuốt nuốt vào căn côn ŧᏂịŧ kia.
Trầm Thu cũng đem côn ŧᏂịŧ chống đóa hoa giữa hai chân, cúi đầu cắn môi, nhục huyệt chặt dồn hút lấy qυყ đầυ.
"Nào, nắm lấy điểm chính giữa kéo ra ngoài xong đẩy mạnh vào", Hi Nhĩ chỉ đạo bọn họ.
"Ân — ân — ân đâu —" trong phòng đều là tiếng rêи ɾỉ câu nhân.
Ba cái đạo cụ cùng các thụ quân nằm ngang dọc nổi bật giữa căn phòng, song huyệt bị côn ŧᏂịŧ nhồi đến đầy, hai tay thon dài không thể nắm được hết hành thân, côn ŧᏂịŧ đáng sợ ở trong huyệt khẩu ra ra vào vào, mang theo một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.
Cả phòng tràn đầy cảnh xuân,nhân viên ở căn phòng bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều nuốt nước bọt vào.
Thật là khát, muốn uống nước, nhưng các boss lớn đều ở đây nên không dám di chuyển , thật dày vò a!
"Thật là giỏi — ân — phía trước chống đỡ hết nổi rồi — ân — phía sau được uy no a, rất thích — a —", Hi Nhĩ tựa vào gối, một tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ tuốt động, một cái tay khác nắm song đầu long lôi kéo, âm đế bị hút đến sưng đứng thẳng trong không khí, âm hoa yêu dã bị mài đến sưng đỏ, theo động tác ra vào của thịt cụ, bị kéo vào kéo ra lúc ẩn lúc hiện, dâʍ ŧᏂủy̠ từ sâu bên trong chảy ra ngoài thấm ướt thảm.
"Bên trong cũng bị hủy rồi — ô — bại hoại —", Lâm Khê động vài cái liền mềm nhũn ngã xuống đất, phát ra tiếng rêи ɾỉ nũng nịu, cậu cả người đều ửng hồng, hai mắt mông lung, căn côn ŧᏂịŧ đem huyệt khẩu mở lớn một vòng, hai huyệt đều ướt nhẹp, thịt hành to dài được bao bọc bởi mị thịt nóng ấm, theo động tác đẩy vào làm bụng nhô lên, thật là muốn chết.
Bên kia Trầm Thu cong lên thân thể, tóc che hết khuôn mặt, khuôn mặt không thể che giấu được mê loạn, hắn cắn chặt môi, thỉnh thoảng phát sinh tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ: "Ân — tiền bối —", miệng huyệt xinh đẹp của hắn bị chống mở đến cực hạn, mang đến mỹ cảm bị ngược đãi, đạo cụ luôn luôn không đem đến cho hắn cảm giác, nhưng bởi vì hình dáng quen thuộc mà động tình, hai huyệt nhu hòa chảy ra nước.
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, các cậu bé cả người khô nóng, tình triều không ngừng đánh tới, động tác dưới tay càng ngày càng nhanh, cả phòng đều nhiễm mùi vị của tìиɧ ɖu͙©, liếc mắt nhìn sẽ đắm chìm trong đó.
Không biết qua bao lâu, Hi Nhĩ đem tay đưa đến nắm lấy song đầu long của Lâm Khê, Lâm Khê cầm của Trầm Thu, Trầm Thu cầm của Hi Nhĩ,ba người hỗ trợ lẫn nhau, một bên ngâm nga một bên đẩy kéo.
Bị người khác dùng song đầu long đùa giỡn hai huyệt, cảm giác kia khác hoàn toàn so với tự mình làm, hơn nữa lực đạo căn bản không do mình khống chế, ba người mở chân cầm lấy song đầu long của người khác dùng lực thao làm, cái mông càng không ngừng hướng về phía trước nghênh đón côn ŧᏂịŧ của bản thân, sáu thịt động thao tới nhễ nhại nước, dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt thảm, huyệt không ngừng bị sáp kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của các thụ quân, rất nhanh bọn họ vừa ôm vừa hôn nhau an ủi, song đầu long không ngừng ra vào, đem hành thân đỉnh vào càng thêm sâu.
"Không được, tớ không chịu được — không chịu được — a —", Hi Nhĩ kéo mạnh song đầu long ra ngoài, tường thịt trong nháy mắt lộ ra, hai luồng dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra ngoài.
Ở trong tiếng rêи ɾỉ do cao trào của Hi Nhĩ, Trầm Thu cùng Lâm Khê cũng kéo song đầu long ra cùng nhau đạt tới cao trào.
Ba người ở trên đất ôm hôn nhau, Hi Nhĩ tiện tay nhặt lên một cây song đầu long, một đầu cắm vào huyệt thịt của bản thân, một đầu khác cắm vào trong cơ thể Trầm Thu, y đem Trầm Thu đẩy ngã trên thảm, cười hì hì nói: "Thu, tớ muốn làm cậu" .
Nói xong dưới háng dùng sức đỉnh làm, Trầm Thu bị động tác của y làm cho kêu lên một tiếng, lập tức ôm lấy y hôn lên, theo động tác thao làm, song đầu long đâm sâu cả vào hai huyệt.
"Nga — nga — thật là thoải mái", Hi Nhĩ kẹp chặt huyệt thịt đem côn ŧᏂịŧ đánh vào sâu bên trong huyệt của Trầm Thu, thịt cụ truyền đến sự co rút trong huyệt thịt của người kia, quả thực có ảo giác rằng mình đã trở thành công quân: "Quá tuyệt vời, Thu, chơi vui" .
"Tớ cũng muốn", Lâm Khê thấy Hi Nhĩ vừa phát hiện ra trò chơi mới, la hét muốn chơi.
Hi Nhĩ đem song đầu long từ trong huyệt Trầm Thu rút ra, cắm vào cúc huyệt Lâm Khê , Lâm Khê quỳ ở trên thảm, vểnh mông thật cao bị Hi Nhĩ đỉnh đến oa oa kêu.
Hi Nhĩ dưới háng đẩy về phía Lâm Khê, trong tay cầm lấy căn côn ŧᏂịŧ khác cắm vào trong huyệt Trầm Thu, dùng tay lay động đẩy vào bên trong thao làm.
Giống như cùng lúc công hai thụ quân, Hi Nhĩ đối với phát minh của mình vô cùng thỏa mãn.
Ba người chơi một lúc, Hi Nhĩ lại có trò mới, y cắm côn ŧᏂịŧ vào cả hai huyệt của chính mình,để Lâm Khê cùng Trầm Thu phân biệt chen tới, hai người cùng nhau đỉnh làm bản thân.
"Nga, các bảo bối, dùng sức", Hi Nhĩ bị kẹp ở giữa, trước sau hai huyệt đều bị người cắm vào, thoải mái không kiềm chế được: "Các bảo bối, tớ yêu các cậu chết mất ~ a ~ "
Ba cái cậu bé giống trẻ sinh đôi kết hợp mà giống nhau vừa ôm ở cùng nhau, vừa hôn vừa sờ.
Gian phòng bên cạnh treo một cái màn hình lớn, phía trên chia thành 16 khung hình, phơi bày trước mắt người xem toàn bộ khung cảnh của các thụ quân.
Đạo diễn đứng ở chính giữa, bị phía sau là ánh mắt như gai nhọn của mấy nam nhân.
"Ông cho bọn họ uống gì?" Đoan Mộc Dã nghiêm túc hỏi.
"Ừm.. là rượu", đạo diễn thành thật trả lời.
"Lâm Khê không thể uống rượu, một ngụm liền say", Tiêu Đồng chậm rãi trả lời: "Xem ra Trầm Thu của cậu cũng vậy, cậu ấy không biết có biết điều này không" .
"Hi Nhĩ thì sao", Đoan Mộc Dã hỏi hai nam nhân còn lại.
"Bạch Hi có thể uống một chút, nhưng mà chắc chắn sẽ say ", Úy Dĩ Ninh hít một hơi thuốc lá, nhíu mày: "Chỉ là không nghĩ tới, có thể trở lên điên cuồng như vậy" .
Mấy nam nhân đích tầm mắt lại trở về đạo diễn trên mình, đạo diễn cảm thấy đã bị mấy đạo ánh mắt lợi hại đâm thành cái sàng.
Mụ đản, trách ta lâu, cái rượu kia số độ căn bản không cao tốt không tốt, tối đa xem như là cồn đồ uống, ai bảo hắn môn luôn luôn uống luôn luôn uống, không say mới là lạ.
"Vào thôi", Lôi Âu đề nghị, vẻ mặt có chút xấu hổ, dù sao hai người kia cũng bị Hi Nhĩ nhà mình chà đạp thành dạng lại, nếu còn tiếp tục thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mở cửa", Đoan Mộc Dã bỏ lại một câu, trực tiếp đi ra ngoài.
Đạo diễn nhanh chóng chạy theo boss lớn.
"Quản tốt Hi Nhĩ của các cậu", Tiêu Đồng trước khi đi ném lại một câu: "Tiếp tục như vậy thì còn chơi đùa đến mức nào" .
Lôi Âu, Úy Dĩ Ninh: . . .
Hết chương 23.
Có lỗi chính tả thì báo mình nha. Chương này mình làm hơi vội tại T7, CN mình có việc không mang theo lap được. T.T