Chương 20: GV của Hi Nhĩ: Tên côn đồ tuấn tú bị hành khách đùa giỡn, trốn vào căn phòng của trưởng quan, dùng tiểu tao huyệt câu dẫn trưởng quan để trốn tránh.
Công: Lôi Âu (quan quân)
Thụ: Hi Nhĩ (tên côn đồ)
Hi Nhĩ cầm theo mũ, hai tay đút túi, hàm răng cắn vé xe leo lên đoàn tàu đi tới thành phố, trên tàu có rất nhiều người, cậu cố ý chen vào nơi đông nhất.
"Hắc, tiên sinh, ngài làm đau tôi", Hi Nhĩ ngẩng đầu oán giận nhìn nam nhân phía trước.
Nam nhân cúi đầu liếc mắt liền thấy xương quai xanh cùng đầṳ ѵú như ẩn như hiện của cậu, con mắt đều ngây dại: "Xin lỗi, chạm tới chỗ nào, tôi giúp cậu xoa" .
"Nơi này", Hi Nhĩ chỉ chỉ l*иg ngực của mình.
"Thật ngại quá", nam nhân ấn tay lên ngực cậu, ngón tay thô ráp tham lam vuốt ve da thịt nhẵn nhụi, nắm lấy đầṳ ѵú xoa nắn.
Chỉ trong chốc lát, ngực đã bị nhào nặn đỏ lên, đầṳ ѵú bị nhào nặn lớn lên một vòng, hai hạt châu dựng thẳng trước ngực.
"Tốt lắm, tốt lắm", Hi Nhĩ tránh khỏi bản tay của nam nhân, từ bên người hắn vòng qua, nam nhân tiếc hận nhìn cậu rời đi, ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm, thực sự vừa mềm vừa trơn a.
Đi được mấy bước thì bị ngáng chân, trực tiếp té nhào vào l*иg ngực của một nam nhân khác, da thịt mềm mại thơm mát khiến đối phương kinh ngạc, chờ đến khi thấy rõ dáng vẻ của người trong ngực, lập tức lộ ra nụ cười hứng thú, ngoài miệng thì nói xin lỗi, còn hai tay lại đem người ôm vào trong ngực.
"Tiểu đệ đệ, nhớ nhìn đường a, cậu trắng nộn như vậy, ngã sấp xuống sẽ rất đau", nam nhân vừa nói vừa nắn bóp thắt lưng của thiếu niên.
Mặc quần áo như vậy, đầṳ ѵú cũng không biết bị ai chơi sưng, thật là tao, nam nhân thị gian thân thể cậu, bàn tay dọc theo thắt lưng trượt đến hai cánh mông căng mẩy, mẹ nó, cái mông này thật vểnh, thật co dãn, thật muốn chơi một chút.
"Tiên sinh, tôi đã đứng ngay ngắn, có thể buông tay ra ", Hi Nhĩ nghiêm trang nói.
Nam nhân lưu luyến buông lỏng bàn tay, cuối cùng vẫn ở trên cái mông vểnh bóp một cái.
Hi Nhĩ bĩu môi, đè mũ xuống, đi qua hai khoang xe, toàn thân đều bị người khác vuốt qua một lần, trong túi tràn đầy những vật quý giá.
Đem những vật có giá trị giấu trong nhà vệ sinh còn những thứ không đáng tiền thì vất ra ngoài qua cửa sổ, tiền cùng trang sức giấu kỹ, Hi Nhĩ đè thấp vành nón chạy ra, chưa đi được hai bước, chợt nghe đến một trận tiếng la: "Chính là cậu ta, đứng lại" .
Ngẩng đầu nhìn lên, chính là nam nhân vừa sờ mông mình, hắn một bên xông tới một bên hô to: "Ăn trộm, đứng lại" .
Rất nhanh phía sau của hắn liền tụ tập một số người bị trộm , đuổi theo mình tới.
"Mẹ nó", Hi Nhĩ thầm mắng một tiếng, bỏ chạy, nhưng trong xe có quá nhiều người, chưa chạy được bao xa thì đã bị người cản lại, người phía sau nhanh chóng xông lên bắt cậu.
Hi Nhĩ mặc dù linh hoạt nhưng mà sức lực không lớn, rất nhanh liền bị bắt lại, ăn mấy cái tát.
"Phi", Hi Nhĩ phun ra một búng máu, phẫn nộ trừng mắt nhìn nam nhân.
"Hắc, mọi người xem dáng vẻ của cậu ta này", một nam nhân bên cạnh trêu đùa nói.
"Cũng đúng, toàn thân cậu ta vô cùng nóng bỏng", nam nhân trước mặt chà xát tay, xúc cảm trơn nhẵn vẫn còn đọng lại, không thể không dập dờn, bàn tay to nắm lấy cổ áo cậu dùng sức xé, cúc áo bắn đầy đất, cơ thể nhẵn nhụi lộ ra ngoài.
Toàn bộ cơ thể đẹp đẽ phơi bày trước mặt nam nhân.
"Buông", Hi Nhĩ dùng sức giãy dụa, hai cánh tay bị kiềm chặt, một cái ngón tay cong lên khều đầṳ ѵú của cậu: "Tiểu đầṳ ѵú thật hồng hào a, còn đeo khuyên, sưng thành như vậy, thật tao" .
Một bên vυ' khác cũng bị nắm lấy , bàn tay to dùng sức xoa nắn: "Làn da thật trơn mềm nha, thật khiến người khác không chịu nổi" .
Ngày càng nhiều bàn tay vuốt ve cơ thể cậu, từ cái cổ đến cánh tay, trước ngực, thắt lưng, theo lực xoa bóp của nam nhân, cơ thể cậu xuất hiện từng vệt đỏ.
Không biết đưa tay vào quần cậu, bao lấy cánh mông căng vểnh: "Cái mông này thật căng, thật vểnh" .
Nam nhân khác nghe thấy, bắt đầu sờ từ bắt đùi vào trong quần .
"Buông", Hi Nhĩ hoảng sợ hét lên, gắt gao kẹp chặt hai chân.
Bàn tay to hữu lực dò vào giữa hai chân, chạm đến hoa huyệt được giấu giữa hai chân non mềm.
Nam nhân kinh ngạc nói: "Cậu ta là người song tính" .
Nam nhân xung quanh hưng phấn hẳn lên: "Thật vậy chăng? Mau nhìn xem" .
Đai lưng bị giải khai , quần cùng qυầи ɭóŧ bị kéo xuống đến cẳng chân.
"Không muốn" .
Coi thường tiếng hét của Hi Nhĩ, hai chân thon dài bị tách ra, khe chân không được che chắn xuất hiện trước mắt mọi người.
"Trời ạ, thật sự là một người song tính nha "
"Chưa bao giờ nhìn thấy tiểu huyệt của người song tính, mẹ nó thật yêu mị "
"Thao, thật tao , vừa béo mập vừa loạn run rẩy "
"Tôi không nhịn được, tôi muốn nếm thử" .
Không biết là tay ai nắm lấy hoa môi, ngón tay vuốt ve qua lại khe huyệt, ngay cả cúc hoa phía sau cũng bị người ta sờ tới.
Hai đùi bị nam nhân gác lên cánh tay, tiều hoa huyệt bị bàn tay tà ác vuốt ve, nam nhân phía sau không chen được, chỉ có thể vuốt ve phần da thịt lộ ra.
Các nam nhân chỉ sờ một chút hai chân cầu gần như là không thể thỏa mãn, cùng nhau thương lượng làm từng bước.
Người nam nhân đầu tiên ngồi xổm giữa hai chân cậu ngắm nhìn tiểu huyệt run rẩy: "Tiểu đệ đệ, tiều hoa huyệt đáng yêu như vậy mà giấu đi thì rất đáng tiếc, cần phải để cho mọi người thưởng thức" .
"Không thể như vậy, buông", Hi Nhĩ một bên giãy dụa một bên mắng.
"Tiểuđệ đệ, đừng quên là do đệ trộm đồ của bọn tôi, đồ vật tôi không cần, tôi muốntiểu hoa huyệt của đệ", nam nhân nói xong liền cúi người muốn ngậm lấy hoa môi.
Hi Nhĩ đột nhiên kêu to lên: "Cảnh sát tới" .
Tất cả mọi người bị dọa sợ, quay đầu nhìn ra cửa, Hi Nhĩ nhấc chân đá vào nam nhân ở trên người mình, hai người phía sau cậu không để ý bị đánh vào cằm cùng ngực, nhân lúc mọi người không để ý, Hi Nhĩ như con cá chạch lẻn qua kẽ hở.
Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, Hi Nhĩ đã mang theo quần chạy cách mấy thước: "Muốn chơi tao, đừng hòng", Hi Nhĩ đối với bọn họ làm cái mặt quỷ, xoay người chạy.
Những người bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ vội đuổi theo, Hi Nhĩ một bên vừa chạy vừa quan sát tình hình phía sau cùng địa hình, càng về sau thùng xe ngày càng sắp xếp hành khách ít đi, càng không tìm được chỗ trốn tốt.
Chạy qua một gian phòng riêng, mắt thấy người phía sau sắp đuổi tới , mà lúc này cửa phòng chỉ là khép hờ, không kịp nghĩ liền đẩy cửa ra chui vào.
"Uy, huynh đệ làm cho tôi trốn một chút", Hi Nhĩ vừa vào cửa đã chui lên giường đắp chăn.
Người nam nhân đang treo quần áo ở bên giường cau mày nhìn cậu, Hi Nhĩ ngón tay dựng thẳng đặt ở bên miệng: "Suỵt" .
Nam nhân không nói gì, phía bên ngoài vang lên tiếng ồn ào: "Tên tiểu tử thối kia trốn đâu rồi?"
Hi Nhĩ từ trong chăn lộ ra hai mắt, đối với hắn giảo hoạt cười cười, làm động tác ám chỉ: "Đừng nói chuyện, cảm ơn" .
"Mẹ nó, tiểu tử kia vẫn còn ở đây , bị tôi bắt được thì nhất định sẽ làm chết cậu ta" .
"Tìm bảo vệ đi, tôi không tin không bắt được" .
"Bảo vệ, có kẻ trộm đồ vật quý giá của chúng tôi, giấu ở trong khoang xe, chúng tôi yêu cầu muốn vào thùng xe kiểm tra "
"Tôi đi", Hi Nhĩ ở trong lòng thầm mắng: "Thật là dai, muốn thoát ra cũng không được" .
Bảo vệ mời đám người ồn ào ra ngoài, phong tỏa toàn bộ khoang xe, bắt đầu gõ cửa từng phòng để kiểm tra.
Đông đông đông, theo tiếng đập cửa, thanh âm của bảo vệ truyền tới: "Mời hành khách bên trong phối hợp mở cửa, chúng tôi muốn lục soát người khả nghi" .
Nam nhân mang ánh mắt tìm tòi mà nhìn Hi Nhĩ, Hi Nhĩ khóe miệng câu lên, từ trong chăn nhô ra cánh tay trần trụi, ôm lấy vạt áo của hắn, dùng sức đem hắn kéo tới, trong khoảnh khắc ấy đem người kéo vào trong chăn.
"Hôn ta", Hi Nhĩ dán lên, nũng nịu nói.
Đối phương không hề động đậy, Hi Nhĩ ôm cổ hắn chủ động hô, đầu lưỡi ở trên cánh môi qua qua lại lại, nghịch ngợm phát ra tiếng từ trong cổ họng, đông liếʍ một cái, tây cuốn một cái, cũng không lưu lại mà ngày lập tức rời đi.
Quân của mình không biết từ lúc nào đã biến mất, hai chân thon dài quấn lấy hông của cậu, bắp đùi non mềm ở trên thắt lưng rắn chắc lay động, thắt lưng thon thả vặn vẹo qua lại.
"Ân — ân —" Hi Nhĩ nhắm mắt lại hôn lên, trong miệng phát sinh ra tiếng rêи ɾỉ hàm hồn, một cái tay ôm lấy cổ nam nhân kéo về hướng mình, một cái tay khác đưa đến cúc áo phía trước của hắn, một tay khác đưa tới thắt lưng của hắn, sợ tới chỗ phồng lên.
Hai đùi gắt gao ôm lấy thắt lưng cường tráng, hai chân mở rộng dán lên vật phồng lên kia, hoa môi mềm mại dính sát vào qυầи ɭóŧ ma sát, rất nhanh hoa môi đã bị nhào nặn mở ra, cách một tầng vải dán vật nóng cháy kia.
"Ân — thân ái —", Hi Nhĩ lắc mông ở dưới háng nam nhân rêи ɾỉ: "Nó rất thích anh, nó ngậm anh, ân — "
Người trong ngực rất mị hoặc , thanh âm nũng nịu, cơ thể mềm mại, âm hoa mềm mại yêu dã dán lên quần ma sát, hoa huyệt rỉ nước thấm ướt qυầи ɭóŧ, làm cho xúc cảm càng thêm rõ ràng.
Rất nhanh nam nhân đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho qυầи ɭóŧ bị đội lên càng cao, bị chôn giữa hoa môi, nếu không phải còn một tầng vải thì đã trực tiếp xông vào.
Hi Nhĩ cưỡi ở thắt lưng nam nhân, hoa huyệt nuốt vào nửa đoạn qυყ đầυ, hoa huyệt chảy nước rầm rề làm ướt lớp vải mỏng, cảm giác giống như thực sự bị cái qυყ đầυ to lớn kia tiền vào.
"Ân — tiến đến — muốn — ân", cửa bao sương được chìa khóa dự phòng mở ra, Hi Nhĩ phát ra tiếng rêи ɾỉ lớn hơn, đem vào hai bảo vệ làm cho hoảng sợ, nhìn thấy hai người bên trong quấn quýt đến ngây người.
Hi Nhĩ nha một tiếng, lập tức đẩy nam nhân phía trên, dùng chăn bao lấy bản thân, gắt giọng: "Là ai vậy, thật đáng ghét" .
Nam nhân đứng dậy, đối mặt với cửa, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhân viên bảo vệ có chút ngượng ngùng quan sát người trước mặt, cổ áo xốc xếch lộ ra dấu răng trước ngực, dưới háng lộ qυầи ɭóŧ bị đội cao lên lộ ra hai viên cậu, càng miễn bàn đến mặt trên còn bị thấm ướt, ai cũng có thể đoán được truyện vừa xảy ra.
Nam nhân bình tĩnh kéo quần lên, nhân viên bảo vệ đều vì cái vật to lớn kia dọa sợ.
Nam nhân từ trong túi móc ra một cái giấy chứng nhận, nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua lập tức đứng thẳng tắp, nghiêm mặt nói: "Trưởng quan, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài, chúng tôi đang làm nhiệm vụ" .
Nam nhân hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Nhân viên bảo vệ nói ra tình hình đại khái, Hi Nhĩ vừa nghe thấy liền nghiến răng nghiến lợi, mụ đản không phải chỉ là trộm vài thứ lặt vặt thui sao, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn là tội phạm tái phạm lỗi, a phi, đem cậu tâng bốc thật cao nha.
Hi Nhĩ vén chăn lên lộ ra con mắt, nũng nịu nói: "Thân ái, chúng ta tiếp tục đi, em không đợi được"
Nam nhân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Hi Nhĩ e lệ che chăn.
Nhân viên bảo vệ xấu hổ tằng hắng một tiếng rời đi ánh mắt, vừa mới trong nháy mắt đó, bọn họ đều thấy được người trên giường, khuôn mặt xinh đẹp, mang theo tìиɧ ɖu͙©, người nam nhân nào chịu được, hơn nữa trưởng quan này thật trẻ tuổi, chỗ đó to như vậy chắc chắn du͙© vọиɠ cũng lớn, bị tiểu tình nhân câu dẫn thể nào muốn "Xe chấn" .
"Trưởng quan, vậy không quấy rầy ngài, chúng ta sang phòng khác kiểm tra", bảo vệ trẻ tuổi suy bụng ta ra bụng người, phi thường thân mật cáo từ, trước khi đi khóa cửa lại.
"Ha ha ha", Hi Nhĩ nằm ở trong chăn cười đến muốn thổ huyết: "Thật thú vị" .
Nam nhân đứng dậy đi tới bên giường: "Bọn họ muốn tìm là cậu?"
"Dĩ nhiên không phải tôi", Hi Nhĩ cười nói: "Kẻ tái phạm nhiều lần lớn tuổi hơn, sao có thể là tôi" .
Nam nhân cúi người đem đồng hồ đeo tay giơ lên trước mặt cậu: "Cái này làm sao giải thích?"
"Là của tôi nha", Hi Nhĩ đưa tay muốn cướp lại, thì bị nam nhân nắm lấy cổ tay: "Trong chăn còn có rất nhiều" .
"Ha hả, hiểu lầm hiểu lầm thôi, anh buông ra, tôi giải thích cho anh".
Răng rắc một tiếng, một cái còng lạnh lẽo còng lấy tay cậu, Hi Nhĩ kinh ngạc nhìn tay của mình: "Tôi cái gì, anh lấy bằng chứng đâu ra" .
"Bằngnhững tang vật này", nam nhân đem tay cậu còng lên đầu giường, ra lệnh:"Đứng lên, mặc quần áo, theo tôi ra ngoài" .
"Uy, anh muốn làm gì, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, còn kém mỗi chưa cho anh làm, đảo mắt một cái liền trở mặt ", Hi Nhĩ tức giận.
"Không phải là do cậu đưa tới cửa?" Nam nhân nhìn cậu: "Mặc quần áo vào" .
"Tôi không mặc", Hi Nhĩ vén chăn lên, bày ra cơ thể xinh đẹp thon dài.
Nam nhân quay mặt đi, Hi Nhĩ cố ý bày ra một tư thế mê hút: "Anh làm sao không dám nhìn tôi, trưởng quan?"
"Tôi có đẹp không", Hi Nhĩ cong chân, phô bày ra thắt lưng nhỏ cùng cánh mông vểnh cao, nhất là hai đóa yêu hoa nũng nịu giữa hai chân, càng trở lên câu nhân.
Nam nhân xốc chăn đắp lên trên người cậu: "Đừng nói nhảm, mau mặc quần áo" .
Hi Nhĩ cười hì hì: "Anh còng tay tôi, tôi làm sao mặc được, anh giúp tôi mặc đi, Binh ca ca" .
Nam nhân dứt khoát quay lưng không để ý thân thể cậu, Hi Nhĩ đứng lên cọ phía sau hắn, cánh tay quấn lên cổ, nũng nịu nói: "Binh ca ca, anh chỗ đó thật lớn thật thô, làm cho người ta có chút đau " .
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán chặt phía sau lưng của hắn nhẹ nhàng vặn vẹo, một cái tay đặt ở trong áo mở rộng xoa nắn, miệng ngậm lấy lỗ tai nam nhân, cảm thấy thân thể của nam nhân căng cứng, Hi Nhĩ thả mềm âm thanh đáng thương nói: "Anh thực sự nhẫn tâm đưa tôi vào ngục sao? Tôi sẽ trôi qua những ngày đau khổ, sé bị vô số người mơ ước, bị bọn họ xếp hàng từng người từng người thao" .
"Anh nhẫn tâm sao? Trưởng quan của tôi", nam nhân chuẩn bị tránh thoát khỏi động tác thì bị kiềm hãm.
Hi Nhĩ trên mặt đều là đau thương cùng tuyệt vọng: "Anh thật sự muốn đưa tôi đến chỗ đó sao, nếu quả thật là như vậy, trước hết muốn tôi, làm cho tôi lưu lại hồi ức duy nhất tốt đẹp" .
"Được không?" Hi Nhĩ ngẩng đầu, cậu leo lên lưng nam nhân, cánh tay thon dài nắm lấy tay hắn, ánh mắt xinh đẹp ủy khuất vô cùng, nước mắt bên trong trực trào ra: "Được không? Binh ca ca" .
Hắn đúng là không đành lòng, một cậu bé xinh đẹp như vậy, đưa vào cái loại địa phương đó, đợi cậu chính là địa ngục trần gian.
Chính là, hắn không cách nào, bởi vì hắn đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Khi cậu bé xinh đẹp dâng môi lên, trong lòng của hắn đang nói không muốn, vậy mà cơ thể hành động trước, cảm nhận bờ môi mềm mại, hai tay của hắn truyền đến tiếng vang cạch cạch.
Hắn bị còng tay mình mang theo còng vào.
Hi Nhĩ dùng sức đẩy, hắn ngã xuống giường, còng tay bị bấm vào đầu giường, đây là dụng cụ mà mình vừa dùng, ngoại trừ cái chìa khóa đặc thù, không ai có thể mở còng tay được, tên kia trộm chìa khóa!
Hi Nhĩ lăn đến phía trong giường, cười đến nước mắt cũng chảy ra, nửa ngày mới cầm lấy chiếc chìa khóa tinh xảo đong đưa trước mặt hắn: "Uy, anh đang tìm cái này sao? Ở chỗ tôi nga, ha ha "
Nam nhân nằm ở trên giường, trong nháy mắt có xung động muốn đạp chết tên tiểu tử này, nhưng mà hắn nhịn được, cho dù bị còng nhưng đối phó tên nhóc này không phải khó, hắn bây giờ trái lại muốn nhìn xem cậu ta muốn làm gì.
Hi Nhĩ một bên hừ lạnh, mộtbên lật lật ví tiền của hắn, đem tiền bên trong cùng giấy chứng nhận đều lấy ra,còn đem khẩu súng lấy ra thưởng thức một phen, hướng về phía trán nam nhân.
"Binh ca ca, nếu như tôi không cẩn thận bắn ra thì sao?"
Hai mắt nam nhân co rút lại, Hi Nhĩ cười ha hả ném khẩu súng qua một bên:
"Yên tâm đi, anh đẹp trai như vậy, sao tôi nỡ gϊếŧ anh chứ" .
"Hắc, anh mặc quân trang trông rất tuấn tú", Hi Nhĩ cầm thẻ chứng nhận thân phận của hắn xem một chút: "Chính là loại hình tôi thích, tôi cho anh biết, khi còn bé tôi rất sùng bái quân" .
"Tại sao cậu lại làm loại nghề này", nam nhân cười nhạo nói.
"Vì cái gì?" Hi Nhĩ suy nghĩ một chút: "Tôi cũng không biết, bất quá nếu như tôi không làm như vậy, sao có thể gặp anh nha" .
Hi Nhĩ mặc quần áo tử tế, đem những đồ vật loạn thất bát tao nhét vào túi, mở cửa quan sát tình hình bên ngoài.
"Cậu không có khả năng đi ra ngoài" nam nhân nói: "Cậu vừa ra ngoài sẽ bị bắt, ngoài kia rất nhiều người nhận ra cậu" .
Hi Nhĩ uể oải đích ngồi xuống: "Vậy phải làm sao? Đúng rồi,anh khẳng định có biện pháp, giúp tôi một chút được không?"
"Cậu không chỉ có trộm đồ còn tập kích quan quân", nam nhân trả lời: "Cậu nghĩ tôi sẽ giúp cậu?"
"Cũng đúng nha", Hi Nhĩ ngồi ở bên giường đau khổ suy nghĩ, nửa ngày sau dùng vẻ mặt đau khổ nói: "Nghĩ tới sắp bị giam trong ngục mất đi tự do, không bằng trước đó phóng túng một chút", nói xong xoay người leo lên trên người nam nhân.
Nam nhân nghi hoặc nhìn cậu: "Cậu muốn làm cái gì" .
"Cường bạo anh đó", Hi Nhĩ cười hì hì nói: "Dù sao cũng đã tập kích quan quân , thẳng thắn làm chút chuyện gì đó, có được không Binh ca ca" .
Nam nhân: . . .
Hết phần 20.
Lời nói cuối chương: Mình muốn cảm ơn tất cả các bạn đã bình chọn cho truyện mình edit. Cảm ơn mọi người nhiều. s2