Chương 3:
Rèn luyện cảm giác xấu hổ, mặc quần không đũng, dây thừng mảnh ma sát huyệt, bày ra hạ thể đứng chào đón ở cửa công ty bị tiền bối đùa giỡn.
Thụ song tính tổng cộng chọn được 8 thiếu niên, nhân viên công tác an bài ký túc xá, hai người một phòng, Trầm Thu cùng Lâm Khê ở cùng một phòng, ngày thứ hai, hai người rời giường rất sớm, đi tới phòng huấn luyện.
Một người đàn ông khoảng hai tám hai chín tuổi đi vào, chính là Tần Vũ thầy huấn luyện của bọn họ, đám thiếu niên mừng rỡ kinh hô.
Tần Vũ là một ngôi sao song tính, mười tám tuổi ra mắt, trong mười năm quay hơn trăm bộ phim, là ngôi sao có địa vị rất cao trong giới, năm ngoái thần bí rút lui khỏi làn điện ảnh, nghe đâu cùng gả cho hai người đàn ông, không nghĩ tới hắn lui về hậu trường, làm thầy huấn luyện.
Khí chất Tần Vũ phi thường xuất chúng, giơ tay nhấc chân tràn đầy mị lực thành thục dụ người, hắn mặc một bộ vest đen vừa người, phác hoạ hoàn mỹ thân hình thon dài đẹp đẽ, phi thường hấp dẫn ánh mắt người khác.
Chờ đám thiếu niên yên tĩnh lại, Tần Vũ bắt đầu lên lớp.
"Hôm nay là ngày đầu tiên các cậu làm thực tập sinh, đầu tiên chúc mừng mọi người có thể bộc lộ tài năng với đoàn phỏng vấn của chúng tôi, thứ cho tôi phải nói thẳng với mọi người, tiến vào B&B dễ dàng, muốn lưu lại mới khó khăn, tương lai các cậu cũng sẽ là vai chính trên màn ảnh rộng lớn, bước thứ nhất chính là khắc phục được sự xấu hổ cùng lúng túng khi lộ ra thân thể ở trước mặt mọi người, như vậy mới có thể biểu diễn tốt khi đối diện ống kính".
Thầy Tần nói xong liền phát cho bọn họ mỗi người một bộ quần áo để thay.
Trầm Thu mở ra xem thì chính là một bộ đồ liền thân bó sát(1), cổ áo rất rộng, ngực xẻ rất thấp, sau khi mặc vào trực tiếp lộ ra hai đầṳ ѵú, càng nguy hiểm hơn chính là hạ thân trống rỗng, ở giữa có một đoạn dây thừng mảnh, sau khi mặc vào hoa huyệt cùng cúc huyệt giữa hai chân trực tiếp phơi bày.
Đám thiếu niên đủng đỉnh mặc quần áo, Hi Nhĩ đã sớm cởi hết đồ mặc xong, hai núʍ ѵú phồng lên, khuyên ngực tinh tế sáng lấp lánh, bộ đồ bó sát người phác hoạ ra từng đường nét đẹp đẽ của thân thể, hạ bộ khoét rỗng có dây thừng nhỏ ghì sát vào mép ngoài âʍ ɦộ đầy đặn, âm phụ(*) bị ghì chặt tạo nên vết tích sâu sắc, âʍ ѵậŧ tròn vo bị dây thừng nhỏ đè ép giày xéo, cúc huyệt đóng mở cũng ngậm phải một đoạn dây thừng.
Hi Nhĩ đứng trước gương nhìn chung quanh, hít sâu một hơi nâng mông lên, trình diễn hoa huyệt cùng cúc huyệt của mình, một bên lấy tay lôi dây thừng nghiền qua nghiền lại huyệt động, rất nhanh, dây thừng ma sát miệng huyệt liền ướt đẫm.
Tần Vũ tán thưởng nói: "Rất tốt, bạn học Hi Nhĩ rất có thiên phú, tiểu huyệt rất mẫn cảm."
Hi Nhĩ đắc ý gật đầu: "Mỗi buổi tối em đều dùng gậy xoa bóp(2) cùng trứng rung(3) mở chế độ cao nhất đặt trên núʍ ѵú và hoa huyệt cọ xát, cọ đến khi bên trong huyệt muốn phun nước, bảo trì tính mẫn cảm."
Đám thiếu niên rốt cuộc đổi lại y phục, Trầm Thu cảm giác sợi dây kia dính sát vào khe giữa hai chân, ghì chặt khiến mình rất khó chịu, Lâm Khê hai gò má ửng đỏ, kẹp chặt hai chân không dám bước đi.
"Được rồi, mọi người ngẩng đầu ưỡn ngực, hít sâu một hơi, dùng sức nhấc mông lên".
"Eo phải chắc chắn, mông nhấc lên trên, đúng rồi, dùng sức nâng lên, có cảm giác gì nào?"
Một thiếu niên nhỏ giọng nói: "Ghì phía trước sâu quá".
"Không sai, chính là cảm giác huyệt thịt phía trước bị ghì thật sau, mông nâng lên cao nữa đi, để cho tôi nhìn thấy sau thắt lưng cùng khe mông của các cậu, bây giờ tưởng tượng đang có một người đàn ông quỳ gối phía sau các cậu, nhìn chăm chú vào khe mông cậu, cậu muốn biểu diễn cho hắn xem cúc huyệt cùng hoa huyệt đẹp đẽ của mình, hi vọng hắn có thể dùng sức liếʍ láp."
"Mọi người nhìn Hi Nhĩ xem", mọi người quay đầu, chỉ thấy Hi Nhĩ vểnh cao mông lên, dây thừng ghì chặt khe mông đều mở ra, cúc khẩu bên trong như ẩn như hiện, cái mông nhấc quá cao, hoa huyệt phía dưới đều lộ ra, mép thịt ngoài âʍ ɦộ cùng mép trong âʍ ɦộ hé miệng, phía trên hiện ra một tầng thủy quang.
Tần Vũ đi tới dùng tay đặt ở trên bờ mông cong vểnh của y, dùng sức banh ra, cúc khẩu màu đỏ cùng hoa huyệt đỏ sẫm hiện lên rõ mồn một: "Tư thế này chính là tiêu chuẩn, người đàn ông đứng ở phía sau, vừa có thể liếʍ đến cúc huyệt cũng có thể liếʍ tới hoa huyệt".
"Ưm ~ thầy, dây thừng cọ vào tiểu huyệt thật ngứa", Hi Nhĩ quơ quơ cái mông, mép ngoài âʍ ɦộ đầy đặn đung đưa làm rơi hai giọt nước.
Thầy Tần cười vỗ vỗ mông hắn, nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: "Chín giờ rồi, rất tốt, cậu dẫn đầu mang mọi người đi tới đại sảnh, ngày hôm phải dùng tư thế này nghênh tiếp đồng nghiệp mới."
"Đi thôi", Hi Nhĩ uốn éo cái mông, mang mọi người đi ra ngoài.
Đám thiếu niên đều cong mông nhón chân đi ra ngoài, dây thừng giữa hai chân siết vào hoa huyệt cùng cúc khẩu, thời điểm bước đi không ngừng cọ sát, đi chưa được mấy bước có mấy thiếu niên giữa hai chân đã ướt, không thể làm gì khác hơn là kẹp chặt chân đi ra ngoài.
"Trầm Thu, tôi thật khó chịu", Lâm Khê khép chặt hai chân tư thế khá quái dị.
"Sao vậy?"
"Cọ vào bên trong thật ngứa", Lâm Khê đỏ mặt nói: "Hơn nữa hình như có chút ướt, cậu thì sao?"
"Vẫn tốt", Trầm Thu trả lời.
Lâm Khê cúi đầu nhìn cặp mông trắng như tuyết của cậu nhếch cao, thịt môi nho nhỏ bị tách ra, dây thừng màu đen bị kẹp giữa hai cánh thịt nho nhỏ phấn hồng, một chút cũng không ẩm ướt, không thể làm gì khác hơn là thở dài cắn răng theo sau.
Một đường đi đến cửa đại sảnh, thịt huyệt của đám thiếu niên cơ hồ đều bị cọ ướŧ áŧ, mọi người đều đỏ mặt thở hổn hển, bên trong huyệt Hi Nhĩ thì nước chảy tràn trề, mép ngoài âʍ ɦộ lay động cả một đường, giữa hai chân đều bị da^ʍ thuỷ chảy ra, âm hạch bị mài sưng lên một vòng.
Chỉ có Trầm Thu biểu tình không chút biến hóa, Tần Vũ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Đoàn người đi đến cửa đại sảnh, nhìn thấy một đám thực tập sinh thuần Công thân hình cao lớn đã đứng ở nơi đó, mặc một bồ đồ giống hệt bọn họ, từng cây từng cây dương cụ tráng kiện từ chỗ hổng đem miệng đưa ra ngoài, nhìn thấy bọn họ đang khoan thai đi tới, một đám thiếu niên bày ra hoa huyệt cùng cúc khẩu đẹp đẽ, nhất thời từng cái từng cái dương cụ tráng kiện trở nên cứng rắn, to lớn vươn ra thẳng tắp, tình cảnh hết sức hùng vĩ.
Đám thiếu niên song tính ngượng ngùng tiêu sái dừng lại phía đối diện bọn họ, không biết nên đứng thẳng hay che lại nơi riêng tư.
"Được rồi, các bạn nhỏ, đứng ngay ngắn như lúc trước nào, không được che nơi riêng tư, nhớ kỹ, thân thể của các cậu là tài phú xinh đẹp nhất mà Thượng Đế ban cho các cậu, không cần thẹn thùng che lấp chúng nó, không cần giữ lại chút nào mà hãy biểu diễn chúng nó, còn nhớ tôi vừa nói gì không, ưỡn ngực ngẩng đầu, hóp bụng nâng mông, đem nơi xinh đẹp nhất bày ra".
Hi Nhĩ đi tới trước mặt một người đàn ông tóc rêu khói, hắn cao tới 195 cm, thứ dưới khố dài kinh người, gần tới 30 centimet.
"Wow, thật là hùng vĩ", Hi Nhĩ cúi đầu liếc nhìn thứ dưới khố của hắn không hề che giấu chút nào khen ngợi, "Ta là Hi Nhĩ, hi vọng sau này có thể hợp tác".
"Lôi Âu", đối phương hứng thú nhìn y.
Hai người mới vừa gặp mặt liền thành công bắt chuyện, mấy thiếu niên khác đàng hoàng xếp hàng lại, cúi đầu không dám nhìn đám đàn ông có tính xâm lược kia.
Chín giờ, công nhân B&B chen chúc đến, nhìn thấy trước cửa đứng hai hàng thuần Công cùng Thụ song tính, tấp nập đùa giỡn.
"Năm nay chọn một nhóm tiểu song tính tiến vào, oa, ai lớn lên cũng đẹp hết."
"Tôi thích đứa nhỏ hai má đỏ ửng kìa, bộ dáng thẹn thùng thật đáng yêu, tiểu huyệt cũng rất đẹp, không biết mùi vị khi nếm thử sẽ thế nào nhỉ, khẳng định rất ngọt".
Lâm Khê nghe có người nghị luận về cậu, cả cổ đều đỏ bừng.
"Thiếu niên dáng vẻ nɧu͙© ɖu͙© kia không sai, khuyên ngực rất thời thượng, bên trong tiểu huyệt rất nhiều nước, còn chảy xuống dọc theo đùi non, thật muốn liếʍ một cái".
Hi Nhĩ lấy ngón tay quệt lấy da^ʍ thuỷ ở hai bên thịt cánh hoa bỏ vào trong miệng mυ'ŧ một hơi, dẫn tới mấy người đàn ông khen hay tới tấp.
"Thiếu niên cấm dục kia dáng dấp không tệ, nhưng đáng tiếc quá lạnh nhạt".
"Một thiếu niên thanh lãnh như thế, không cảm thấy nếu đem hắn đặt ở dưới thân làm đến khóc là một chuyện rất có cảm giác sao?"
"Thì ra cậu yêu thích loại hình như vậy, ha ha".
"Năm nay chiêu mộ thật nhiều tiểu thụ ngon miệng a, tôi thật muốn đi tới ban thực tập sinh để xin đi dạy dỗ."
Người mới đứng tại cửa đại sảnh nghênh tiếp tiền bối là truyền thống của công ty B&B, các tiền bối đều đã từng bị đùa giỡn qua, đùa giỡn với đám tiểu thịt tươi bọn họ không chút nhẹ miệng, có mấy thiếu niên bị đùa giỡn hai gò má ửng hồng, xấu hổ lúng túng không thôi.
Bất quá cũng may đùa giỡn thì đùa giỡn, các tiền bối rất có chừng mực không có động chạm tay chân.
Một đám người đi vào, mấy chiếc ô tô xa hoa dừng ở cửa đại sảnh, đi xuống là hai người đàn ông thân hình cao lớn, âu phục thẳng tắp, giày da bước ở trên sàn nhà phát ra âm thanh cồm cộp trầm thấp, người đi phía trước chính là người đàn ông ngày hôm qua phỏng vấn bọn họ, hắn biểu tình nghiêm túc, nhắm mắt làm ngơ đi lướt qua bọn họ, vị đi phía sau khí chất nhu hòa hơn không ít, thân thiết cùng bọn họ chào hỏi, hai người trực tiếp tiến vào thang máy.
"Bọn họ là ai vậy?"
"Không biết, chắc là người thuộc khu cao tầng B&B, thật là có khí thế".
Đám tiểu thịt tươi không nhịn được xì xào bàn tán, từ ngoài cửa liền tiến vào đến một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc rất thời thượng, mang một cặp kính râm, tư thế đi vào rất khốc, vào đến cửa hơi nhíu mày, thái độ hơi ngả ngớn đánh giá bọn họ.
Thời điểm đi qua Hi Nhĩ, người đàn ông vừa bước chân ra liền thu lại rồi, đứng ở trước mặt Hi Nhĩ: "Là cậu?"
Hi Nhĩ đang cùng Lôi Âu liếc mắt đưa tình, một chút cũng không khách khí trả lời: "Anh là ai vậy? Đừng che khuất tôi".
"Ha ha, không quen tôi?" Người đàn ông đeo kính râm cúi đầu để sát vào mũi Hi Nhĩ đè thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp, em trai Bạch gia".
Hi Nhĩ dùng tay chặn lại l*иg ngực của hắn, cau mày; "Anh rốt cuộc là ai?"
Người đàn ông cười nhẹ hai tiếng: "Có phải là hai năm qua bị đàn ông làm nhiều quá, chỉ nhận phía dưới không nhận mặt?"
Hi Nhĩ sửng sốt vài giây dùng tay tháo kính râm của hắn: "Con mẹ nó anh rốt cuộc là ai".
Người đàn ông thẳng tắp thân thể dễ dàng tránh ra, tay dùng sức nhấn vòng bạc trên vυ' Hi Nhĩ một chút: "Đồ chơi này không tồi, tôi thích".
"Thích cái rắm, cút đi", Hi Nhĩ dùng sức đẩy hắn một cái.
Người đàn ông không cũng không giận, sửa sang lại vạt áo lộ một nụ cười quỷ dị bước đi.
Hết chương 3.