Như thể không trông thấy ánh mắt hung ác của cậu ta, Cố Thùy Vũ đốt điếu thuốc, híp mắt liếc Bùi Ninh
Bùi Ninh không thuận theo ý anh, ra vẻ không thấy anh ra hiệu, cậu ta cười nói, "Cô Thương, ngon thì ăn nhiều một chút"
Cố Thùy Vũ búng búng tàn thuốc, "Bùi Ninh là cậu chủ của Hải Viên, nhà cậu ta chuyên kinh doanh ăn uống, thành phố S cũng có nhà hàng Hải Viên, sinh nhật tôi năm ấy..." Anh dừng lại, đột nhiên nhớ lại những chuyện liên tiếp phát sinh đêm hôm đó.
"À, tôi biết nhà hàng đó" Thương Tịnh hơi mất tự nhiên cắt lời anh, rõ ràng cô cũng đang nhớ tới chuyện đó
"Sinh nhật cậu năm ấy làm sao?" Bùi Ninh thấy có sự mờ ám, hứng thú truy hỏi tới cùng.
Cố Thùy Vũ rít điếu thuốc, "Không sao, còn cậu, gọi chúng tôi tới đây mục đích là gì?"
Mẹ nó, anh không muốn nói vậy mà còn ép cậu ta nói. Bùi Ninh hừ một tiếng, sau đó giả lả cười, "Cô Thương, hôm đó đã mạo phạm cô rồi, nếu đã là người một nhà thì tôi cũng không nói nhiều, ở đây tôi còn có một căn hộ độc thân, nếu cô không chê thì tôi tặng cô coi như quà nhận lỗi được không?"
Đồ thần kinh. Tuy hơi thất lễ, nhưng đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thương Tịnh. Hễ cứ thấy áy náy là tặng nhà, theo tính cách này của cậu ta, bao nhiêu căn hộ cũng chẳng đủ.
Có điều cô nghĩ lầm rồi. Bùi Ninh mới 30 tuổi, số lần cậu ta nói xin lỗi chắc chắn không vượt quá ba đầu ngón tay. Vả lại, việc bồi thường nhà là chuyện bị Cố Thùy Vũ ép.
"Bùi tiên sinh đừng đùa"
"Bùi Ninh tôi từ trước tới giờ nói được làm được"
"Nếu muốn xin lỗi, chỉ cần tấm lòng là được, nếu Bùi tiên sinh đã có lòng thì tôi cũng không nói nhiều, chúng ta hãy để những chuyện quá khứ lại phía sau đi"
Còn chẳng thèm suy nghĩ thêm, giả bộ thanh cao gì chứ.
Cố Thùy Vũ cũng đoán cô sẽ không nhận, nếu cô thích của lạ, thích một căn nhà thì cô đã sớm ở bên anh, anh búng tàn thuốc nói, "Nói tới chuyện này, tôi nghe nói vườn hoa Thành Thành sắp khánh thành, có một nhà đầu tư nói cho tôi rằng cậu ta có thể bán cho tôi bằng giá nội bộ, tôi đã đi xem căn hộ kia, cũng không tệ lắm, em có muốn mua một căn không?"
"Tôi không có tiền" Thương Tịnh lắc đầu, cô mới đi làm được một năm, cô không muốn trở thành nô ɭệ nhà đâu.
"Bây giờ em đã có công việc ổn định rồi, sau này còn có quỹ nhà ở, lại còn có thể vay thêm, trả tiền đợt đầu chắc không thành vấn đề, nếu không đủ thì tôi ứng trước giúp em, đất ở đó không tệ đâu, sau này sẽ còn tăng giá đấy". Anh có thể gạt cô thanh toán hết tiền một lượt luôn, sau này tìm cơ hội đưa tiền cho cô.
Thương Tịnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối, "Đợi tôi... Tích góp được rồi nói tiếp" Thật ra cô còn muốn để dành tiền để làm chuyện khác. Vả lại, cô không thể nợ ân tình của anh nữa
Hah! Cô nàng này còn rất có nguyên tắc nhỉ, cái này không muốn, cái kia cũng không cần.
"Vậy được, em cân nhắc thử xem" Cố Thùy Vũ cười. Anh biết cô đang nghĩ gì, ban đầu, cô không quay về thành phố S thì anh đã hiểu cô muốn rời khỏi anh rồi, vì vậy anh lợi dụng đội trưởng Chu để anh ta giới thiệu việc làm cho cô tại thành phố Z, lần này, chắc chắn cô không muốn liên quan gì tới anh nữa, đành làm theo cách cũ vậy.
Chủ đề dần dần mở rộng, nhưng loại công tử tiểu thư giống như Bùi Ninh và Chu Vân đều giống nhau, căn bản không thèm quan tâm xem có mặt ai, bọn họ muốn nói chuyện với ai thì bèn lập tức mở miệng, Cố Thùy Vũ biết lúc ăn cơm, Thương Tịnh cực ít khi mở miệng, cô mặc kệ, để anh ngồi nói chuyện với bạn, thỉnh thoảng anh lại giúp cô gắp thức ăn. Anh vốn không hề có thói quen này, nhưng nhìn Thương Tịnh ăn những món anh gắp, thì anh lại có cảm giác đạt được thành tựu.
Bùi Ninh rất xem thường việc làm này của anh, cậu ta định sau khi ăn xong sẽ thuyết phục anh dừng lại, một người đàn ông lại gắp thức ăn cho phụ nữ còn ra thể thống gì nữa. Cậu ta uống một hớp rượu, rồi nói, "Phương Tử và tôi định năm nay sẽ tiếp tục chọn ngày tổ chức thi đấu thể thao, cậu đi không?"
"Không có thời gian"
Thương Tịnh ngừng lại, hỏi với giọng khó tin, "Cuộc tranh tài này còn mở sao?"
"Em đã từng nghe nói qua rồi à?" Cố Thùy Vũ nhíu mày
"... Tôi đã từng tham gia"
"Hả? Lần nào?" Bùi Ninh hỏi
Thương Tịnh suy nghĩ một chút, "Mười năm trước thì phải"
Mười năm trước, Bùi Ninh và Cố Thùy Vũ liếc mắt nhìn nhau, "Lần đầu tiên?"
"Ừm, đúng là lần thứ nhất. Khi ấy tôi học ở trường thể thao, thầy giáo đã cử tôi đi"
Mười năm trước, có lẽ khi ấy Thương Tịnh 14 tuổi nhỉ, tổ thanh thiếu niên... Hai người chợt cảm thấy vô cùng hứng thú, Bùi Ninh hỏi, "Chắc là cô tham gia tổ thanh thiếu niên đúng không, cô có biết người đạt được cúp vô địch không?" Năm ấy, bọn họ đi cổ vũ cho một người bạn, đúng lúc tới giờ nghỉ của tổ thành niên, cùng lúc lại diễn ra cuộc chung kết của tổ thanh thiếu niên, bọn họ buồn chán nến chạy đi xem gϊếŧ thời gian, vừa khéo trông thấy một cô bé với cơ thể cực kỳ duyên dáng dùng quyền pháp đánh bại đối thủ, động tác và chiêu thức của cô gái đó tựa như nước chảy mây trôi, đó quả thực là một loại hình biểu diễn nghệ thuật, cứ như nó được tạo ra để dành cho cô bé ấy vậy. Cuộc tranh tài kia vẫn luôn để lại ấn tượng trong lòng bọn họ, đáng tiếc vào năm thứ hai, thì cô gái ấy không tham gia nữa. Lần đầu tiên cuộc thi tổ chức nên công tác chưa được hoàn thiện, thậm chí ngay cả tên cô bé ấy cũng bị đánh nhầm, vả lại ở thành phố khác nhau, nên bọn họ cũng đành thôi.
Thương Tịnh nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái.
"Chúng tôi không mắc bệnh yêu trẻ con" Cố Thùy Vũ hắng giọng giải thích, "Chỉ là cảm thấy động tác của cô ấy rất đẹp" Giống như cô ấy đang khiêu vũ, lực dùng không hề nhiều.
... Cô chỉ tùy tiện hỏi chút nghi vấn chuyện xưa thôi mà, giờ vấn đề này cô phải trả lời sao đây?
"Rốt cục cô có biết không? Hay là khi ấy cô không được vào vòng chung kết?" Bùi Ninh không kiên nhẫn hỏi
Lẽ nào khi ấy anh đã từng gặp cô? Cố Thùy Vũ chợt cảm thấy trái đất này thật nhỏ, anh bật cười nhớ lại chuyện 5 năm về trước.
"Có vào"
"Đứng thứ mấy?" Lẽ nào cô đã từng đυ.ng độ với cô bé kia?
"Thứ nhất..."
Hai người đàn ông ngẩn người. Động tác đình chỉ mất một giây, hai giây, ba giây, Thương Tịnh lúng túng nói, "Khoa trương vậy sao? Chỉ là tranh tài tổ thanh thiếu niên thôi mà"
"Là cô thật sao?" Bùi Ninh không tin hỏi lại. Cậu ta chỉ nhớ cô bé ấy rất trắng, còn hình dáng thế nào thì đã quên mất rồi.
"Thật có lỗi, thật sự là tôi" Không phải cô đã làm bọn họ vỡ mộng đấy chứ?
Bùi Ninh nhìn Cố Thùy Vũ, không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng quái dị thế này
Cố Thùy Vũ thu lại nét mặt ngạc nhiên, không đáp lại ánh mắt của Bùi Ninh, anh hứng thú hỏi, "Giờ em còn nhớ bộ chiêu thức kia không?"
"Đương nhiên nhớ, tôi trông thế nhưng lại là người thừa kế đấy" Theo lời của sư phụ cô, bộ công phu này là do một cung phi biết võ công từ triều Thanh dốc lòng sáng tạo ra, chuyên dành cho phái nữ, còn về phần vẻ đẹp... Đương nhiên là thêm chút tác dụng hấp dẫn đế vương rồi, nhưng bộ võ thuật này yêu cầu rất cao, nhìn thì dễ, nhưng luyện thì khó.
"Không nhìn ra đấy, hóa ra em còn là một Chưởng môn" Cố Thùy Vũ cười khẽ
"Ừm" Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi tích đủ tiền, cô muốn mở một võ quán.
"Khi nào đánh hoàn chỉnh cả bài cho tôi xem nhé" Cố Thùy Vũ gắp vào bát cho cô món mà cô thích, cười nói
"Được thôi, nhưng anh có xem cũng đừng thất vọng, tôi đoán có lẽ anh đã lý tưởng hóa ký ức rồi"
"Luôn, luôn đi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị phòng cho cô"
... Cô không ngờ, Bùi Ninh là fan cuồng của mình đấy
"Cậu đùa gì thế, cô ấy còn đang ăn cơm sao có thể vận động mạnh được" Cho dù có diễn thì anh cũng không muốn để cho cậu ta xem
"Này"
"Sao năm thứ hai em không tham gia?" Nếu cô tham gia thêm lần nữa thì năm ấy có lẽ bọn họ đã quen nhau sớm hơn 10 năm rồi, 10 năm có thể xảy ra nhiều chuyện, Cố Thùy Vũ nghĩ vậy thì cảm thấy có chút tiếc nuối
"Khi ấy, tôi được Đội tuyển quốc gia nhìn trúng, bọn họ nói tôi tập võ nên là một mầm non rất tốt, muốn tôi tham gia vào Đội, sư phụ tôi năm ấy tuổi đã lớn, tính tình lại không được tốt, cho nên ông đuổi bọn họ đi, không đồng ý cho tôi tham gia tranh tài nữa"
"... Sao cô không đá lão già kia đi?" Vào Đội tuyển quốc gia thì giờ cô còn về đây lăn lộn làm phóng viên sao?
"Bùi tiên sinh, tôn sư trọng đạo là nền tảng, ngay cả điều này còn không làm được, thì không có cách nào tập võ được đâu!"
Tịnh Tịnh của anh chính là như vậy, bất kỳ tình cảm gì của cô cũng đều rất thuần khiết. Giờ đây, anh là người chiếm được tình yêu của cô, nghĩ tới đây, Cố Thùy Vũ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn
Không biết Cố Thùy Vũ thế nào, chứ Bùi Ninh đích xác cảm thấy vỡ mộng. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
Cơm nước xong, Bùi Ninh đề nghị tới bar chơi, Thương Tịnh thức thời uyển chuyển từ chối, Cố Thùy Vũ biết một khi Bùi Ninh uống say thì sẽ không biết kiềm chế là gì nữa, vì vậy anh cũng không khuyên cô ở lại, anh ném chìa khóa cho Bùi Ninh để cậu ta đi lấy xe, rồi gọi Thương Tịnh lại.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à?"
"Không có" Ánh mắt Thương Tịnh thoáng lóe lên tia kỳ dị
Cố Thùy Vũ cười khẽ, "Là bản tin ngày ấy hả?"
"Tôi nói là không có mà"
"Chà, nói với tôi thì cũng có mất miếng thịt nào đâu. Thật ra em không nói thì tôi cũng biết rõ, với lý lịch của em mà nói, đăng bài báo này có chút áp lực đúng không?" Trên đường về, anh đã đọc bài báo đó trên điện thoại, anh cũng hơi ngạc nhiên. Cứ tưởng rằng cô chỉ viết một khách sạn, rồi phỏng vấn thêm hai nơi để tăng độ tin cậy, không ngờ cô lại cơ trí học một biết mười tới vậy, lão già Hà Chính Trạch kia gan cũng lớn, dám đẩy hết áp lực lên người cô, nếu là anh, nhất định anh sẽ giải quyết tốt hậu quả"
"... Tôi không có áp lực, là người khác có áp lực"
Cố Thùy Vũ vui vẻ, bày ra bộ dạng không tim không phổi, không quan tâm chuyện riêng tư của cô sao được, "Được rồi, ngày mai em chuyển qua làm màng chính trị đi"
"Tôi không chuyển" Thương Tịnh lập tức từ chối
"Tạm thời thôi, lý lịch của em quá ít, danh tiếng thì lại đang nổi, chúng ta phải tạm thời lánh đi"
Thương Tịnh cau mày không nói gì
"Tôi biết em tốt, em muốn bênh vực những kẻ yếu, chuyện này cũng phải từ từ mới có thể tính lâu dài được, nếu không có khi em lại bị người ta đem làm con tốt thí, lúc đó một chút cơ hội cũng đánh mất luôn. Yên tâm, qua cơn phong ba này, em lại quay về làm mảng xã hội"
Trầm mặc giây lát rồi Thương Tịnh nói một cách bất đắc dĩ, "Vậy không bằng tôi làm mảng giải trí vẫn hơn"
"Ngu ngốc, nghe tôi đi không sai đâu, ngày mai nói với Hà tổng một tiếng" Anh rất hưởng thụ nhìn bộ dáng bĩu môi của cô
"... Bản tin lần này, có phải anh cùng Hà tổng..." Thương Tịnh nhìn anh, muốn nói lại thôi
Cố Thùy Vũ đứng đối diện cô, khóe môi hơi nhếch lên, "Tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng"
".. Cảm ơn"
"Khỏi cần"
"Tôi... Có chút bận tâm"
"Em lo gì?" Cố Thùy Vũ khích lệ cô nói ra
"Có rất nhiều người gọi điện tới... Tôi sợ không đáp ứng được kỳ vọng của họ"
Cố Thùy Vũ nghe xong, dịu dàng nói, "Không có ai có khả năng thỏa mãn được hết tất cả mọi người cả, chỉ cần có lòng, đi từng bước từng bước, từ từ sẽ tìm được con đường đúng đắn dành cho mình, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là em phải an toàn, nếu không tất cả chỉ là uổng phí hay sao?"
Thương Tịnh nghĩ kỹ, rồi gật đầu.