Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 97: Trước mặt con rể trình diễn xe trấn

"Cha... Tiểu Tiểu không được..." Ninh Tiểu Tiểu đã mệt đến không chịu nổi, động tác ngày càng chậm.

"Ngoan, lại nhịn một chút, để cha động, Tiểu Tiểu đã rất tuyệt." Cung Chính hai tôiy nắm giữ thắt lưng cô, bắt đầu đoạt quyền chủ động, cấp tốc tiến lên.

"Nha a... Cha... Chậm một chút..."

Cung Chính gầm nhẹ một tiếng, rốt cục bắn tinh, sau đó đem đại điêu từ từ rút ra khỏi âʍ đa͙σ con gái, kéo hai chân Tiểu Tiểu ra, nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng từ miệng tiểu huyệt hồng nộn chảy ra.

"Không nên nhìn, các ngươi không nên nhìn." Ninh Tiểu Tiểu xấu hổ đỏ mặt. Ba người đàn ông đều vây quanh nhìn cô, trong ánh mắt hừng hực dục hỏa.

"Tiểu Tiểu rất giỏi nha, hầu hạ cha ngươi tốt như vậy, cũng nên hầu hạ cha nhỏ một chút chứ." Công Tử Lạc nói.

"Không cần." Ninh Tiểu Tiểu đi vào trong lòng Cung Chính, "Cha, con không cần chú hai."

Cung Chính đem Ninh Tiểu Tiểu ôm lấy, "Được, không cần thì không cần."

"Đồ vô lương tâm. Thấy cha liền đã quên cha nhỏ."

Cung Chính cho anh một ánh mắt. Anh ôm Ninh Tiểu Tiểu đi đến giường lớn tiền buông ra: "Tiểu Tiểu mệt mỏi, nằm một lát."

Ninh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ngước mắt nhìn Cung Chính: "Cha nằm cùng con."

"Được, cha nằm cùng con." Cung Chính kéo hai chân cô ra, "Lại để cha nhìn xem động nhỏ của Tiểu Tiểu có phun sạch sẽ không."

"Cha hư..." Ninh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn mở ra hai chân. Cung Chính lại cho Công Tử Lạc một ánh mắt. Công Tử Lạc đi đến, đem đại điêu đã sớm cứng rắn không thôi cắm vào tiệu huyệt Ninh Tiểu Tiểu.

"A..." Ninh Tiểu Tiểu thét chói tôii "Đau... chú hai thật xấu... Cha... Tiểu Tiểu đau quá, rất trướng..."

"Anh, dù gì anh cũng đã khai phá một lần, như vậy đi vào rất thuận lợi." Công Tử Lạc nhẹ nhàng chuyển động, để cô thích ứng sự to lớn của bản thân.

"Ngoan, cha xoa bóp cho con, sẽ không trướng nữa." Cung Chính vừa nói vừa xoa bóρ ѵú cho nàng. Lúc này Cung Đông cũng đi tới, xoa bóp bên kia.

Công Tử Lạc cầm lấy hai chân Ninh Tiểu Tiểu, thong thả qua lại giằng co, mở rộng lãnh địa bản thân.

"Nha a... Không cần... Tiểu Tiểu không cần..." Ninh Tiểu Tiểu thân mình trở nên mẫn cảm cực độ, Cung Chính đã đem cho cô ăn no rồi, cô không muốn lại "Ăn", kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ như vậy khiến cho cô phản ứng mạnh liệt.

"Anh, anh có thể tránh xa một chút hay không, có anh ở đây, em thấy em cùng Tùng Tùng đều ăn không được, cô ấy rất không nghe lời." Công Tử Lạc nói.

"Cha không cần đi..." Ninh Tiểu Tiểu giữ chặt ngón tôiy Cung Chính.

"Ngoan, cha không đi, cha ngồi ở đàng kia một lát." Cung Chính chỉa chỉa ghế dựa cách đó không xa.

Công Tử Lạc dùng sức hướng bên trong đâm vào, Ninh Tiểu Tiểu hét lên một tiếng, buông lỏng ngón tôiy ra Cung Chính.

"Cha em đi rồi, xem hiện tại em còn dựa vào ai. Gọi cha nhỏ." Công Tử Lạc nói.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn Cung Đông, Cung Đông nhìn chăm chú vào cô: "Gọi anh trai."

"Anh trai..." Ninh Tiểu Tiểu vẫn có chút sợ hãi Cung Đông.

Cung Đông nở nụ cười, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Công Tử Lạc.

"Tốt, không gọi đi? Xem tôi thu thập em thế nào." Công Tử Lạc bắt đầu động tác đứng lên.

"Nha... A... Không cần..." Ninh Tiểu Tiểu phản ứng rất lớn, vυ' không ngừng nhảy lên, khiến Cung Đông suýt nắm không được.

Rất nhanh Ninh Tiểu Tiểu liền xụi lơ thành một vũng nước, cô lần thứ hai cao trào.

Cung Đông kinh ngạc nhìn Công Tử Lạc: "Chú, làm như thế nào vậy?"

Công Tử Lạc vui thích rêи ɾỉ liên tục: "Thật đúng là chỉ có chú phát hiện, hiện tại nếu cháu cắm vào đến nhất định sung sướиɠ muốn chết, muốn thử hay không?"

"Được." Cung Đông thật sự thử một chút, suýt nữa không nhịn được bắn tinh.

Rút ra lùi về sau, anh để Ninh Tiểu Tiểu giúp anh liếʍ, Ninh Tiểu Tiểu thật sự vươn đầu lưỡi giúp anh liếʍ sạch đại điêu, Cung Đông cảm thấy không đã ghiền, đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ nhét hết vào trong miệng cô, để cô giúp anh khẩu giao, mà lúc này, Công Tử Lạc lại lần nữa chiếm lĩnh lãnh địa, cấp tốc tiến lên, cho đến cao trào.

Sáng sớm tỉnh lại, Ninh Tiểu Tiểu nằm ở trên giường Cung Chính, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau. Đêm qua trải qua một trận mặt đỏ tim đập, cô chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được lúc cô mệt đến ngủ thϊếp đi thì ba nam nhân vẫn còn như trước ở trên người cô phát tiết tinh lực dư thừa.

Mở ra mắt, Cung Chính đã mặc quần áo chỉnh tề. Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa, Cung Chính nói một tiếng "Vào đi", Trương Nghiên liền đi vào. Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu nhìn thấy người đến là Trương Nghiên mặt lập tức đỏ.

Trương Nghiên cũng cảm thấy thật xấu hổ, "Tôi ở bên ngoài chờ." Nói xong anh lập tức đi ra ngoài.

"Đồ lười, nên dậy thôi, Trương Nghiên đã đến, một lát con cùng cha cùng nhau đi, cha lại để Trương Nghiên đưa con trở về."

"Dạ..."

"Đến, cha giúp con mặc quần áo."

Cung Chính cùng Ninh Tiểu Tiểu nói chuyện mơ mơ hồ hồ từ trong khe cửa tiến vào tai Trương Nghiên, Trương Nghiên mặt đỏ tai hồng.

Ra cửa, Ninh Tiểu Tiểu vừa muốn lên xe, lại nhìn thấy Lý Dục, Lý Dục cũng nhìn qua bên này.

Cầm lấy cửa xe Trương Nghiên hướng Lý Dục gật đầu, Lý Dục cũng nhàn nhạt nhìn về phía anh gật đầu, rồi lại nhìn về phía Ninh Tiểu Tiểu.

Ninh Tiểu Tiểu cắn môi: "Lý, Lý Dục, cậu đi đến trường a?"

Cậu không nói gì, chỉ nhìn chăm chú cô. Nguyên bản đôi mắt màu lam trong suốt lúc này lại lạnh như băng cùng phẫn nộ.

Cậu như thế nào? Ninh Tiểu Tiểu bị ánh mắt cậu dọa đến. Xấu hổ cắn môi, chỉ hướng cậu gật đầu liền chui vào ô tô.

Xe đi qua bên cạnh Lý Dục, Lý Dục nhìn theo ô tô đi xa, đến khi nhìn không thấy mới thôi.

Trương Nghiên lái xe, Cung Chính cùng Ninh Tiểu Tiểu ngồi ở ghế sau. Cung Chính nhìn thấy sắc mặt Ninh Tiểu Tiểu không đúng, hỏi: "Như thế nào?"

Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không có gì, cha."

"Thế nào mất hứng, cười một chút cho cha."

Ninh Tiểu Tiểu giật giật khóe miệng, Cung Chính đem Ninh Tiểu Tiểu ôm lên, khóa chặt cái miệng nhỏ của cô, chỉ chốc lát sau nam nhân mở ra khóa quần.

"Nha a... Cha..." Ninh Tiểu Tiểu kinh ngạc kêu.

"Bảo bối, cha nhịn không được. Ngoan, để cha thoải mái một chút." Cung Chính vừa nói vừa nâng người, để đại điêu chậm rãi ra vào tiểu huyệt nhỏ hẹp của Ninh Tiểu Tiểu.

Ninh Tiểu Tiểu đè nén âm thanh rêи ɾỉ của bản thân, bàn tay Cung Chính chui vào quần áo của cô một bên xoa vυ' một bên trừu đưa. Một loại kɧoáı ©ảʍ đè nén lập tức dâng lên khiến Ninh Tiểu Tiểu quên đi cảm giác không thoải mái vừa rồi.

Trương Nghiên lái xe, rõ ràng cảm nhận được động tĩnh bên dưới. Cung Chính cũng chẳng kiêng dè anh, mà Ninh Tiểu Tiểu lại cố ý đè nén không phát ra thanh âm. Trương Nghiên nghe đến là âm thanh nam nữ ái ân, càng ái muội khó hiểu, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh anh.

Anh đã từng cho rằng bản thân không còn dễ xao động như trước, cũng từng thật sự như vậy. Nhưng mà từ khi nào thì anh bắt đầu trở nên không thể chịu đựng được.

Ở sau xe ở cùng nam nhân khác làʍ t̠ìиɦ là vợ của anh, là người sẽ nấu cơm cho anh, giặt quần áo, quan tâm anh, chỉ cần ở nhà thì dù sớm hay trễ đều sẽ có người thắp đèn chờ anh.

Nhìn người phụ nữ cùng sinh hoạt với mình dưới một mái nhà đang ở dưới thân người đàn ông khác rêи ɾỉ, hòa vào làm một, đây là chuyện khó khăn đến mức nào.