"Mọi việc đã bị người áp chế, hơn nữa người phụ trách các tòa soạn báo, radio đều đã được cho phí phong khẩu." (phí để ngậm miệng)
Nghe Trương Nghiên báo cáo, Cung Chính trong lòng có chút nghi ngờ: "Là ai làm đây?"
"Không phải là thư ký Tần đi?" Trương Nghiên đoán, "Bọn họ bên kia không thấy có động tĩnh gì, ngược lại có chút không ổn.”
Cung Chính khẽ hừ một tiếng: "Anh ta sẽ không làm ra loại chuyện coi tiền như rác. Yên tâm, bọn họ không dám làm ra động tĩnh gì, hiện tại Tiểu Tiểu đã là phụ nữ có chồng, không giống như trước kia, hắn lớn như vậy một cái bí thư còn không đến mức xuẩn đến làm như vậy hư thanh danh chuyện.
" Phụ nữ có chồng... Trương Nghiên nghe thấy bốn chữ này không rõ là tư vị gì.
"Cậu gần đây làm sao vậy? Bệnh đã khỏi hẳn chưa, sao vẫn còn dáng vẻ buồn bực không vui." Tan học, hai người theo thường lệ đi thư giãn, Cung Hạ hỏi Lý Dục.
"Không có gì." Lý Dục nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Cung Hạ một cái, "Còn cậu thì sao, luôn phờ phạc ỉu xìu."
Cung Hạ thở dài, hoàn toàn không phải phong cách của cậu. Cung Hạ lần đầu tiên khó có thể mở miệng tâm sự, ngay cả Lý Dục cũng không muốn nói. Cậu hay nhìn lén tạp chí tìиɧ ɖu͙© của anh trai, hơn nữa thường nhịn không được tự an ủi, cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên tạp chí cũng thường tưởng tượng thành Ninh Tiểu Tiểu. Nhưng đó là chị gái cậu, cậu biết làm như vậy là không thể.
"Như thế nào, có phải cậu thích người khác rồi không? Vì vậy mới chia tay Tương Mộng Dao?" Một câu liền nói rõ ràng, đây gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
"Không là như cậu nghĩ đâu." Cung Hạ không thừa nhận.
Lý Dục lắc đầu, giống như không để ý hỏi: "Chị nhỏ của cậu còn tiếp tục học bổ túc sao? Cô ấy mới mười lăm tuổi, còn chậm trễ như vậy không tốt đâu?" Sau khi khỏi bệnh cậu chưa gặp được Ninh Tiểu Tiểu, cậu (Tần Chí Xuyên) chỉ nói cô bận chăm sóc mẹ, mà cho gọi điện thoại thì cô lại không nghe máy, khiến cậu rất phiền não.
Quãng thời gian vui vẻ cạnh cô như là giấc mộng, khiến anh không biết tìm lại ở đâu.
"Bổ túc cái gì." Cung Hạ xua tay vui vẻ nói, "Chị nhỏ đã đi học."
"Đi học?" Lý Dục nghi hoặc, "Không phải trường học của chúng ta?"
"Không phải." Cung Hạ buồn bực nói, "Không biết cha nghĩ như thế nào, lại muốn để chị đi trường khác học."
"Khi nào cô ấy tan học, nếu không hôm nay chúng ta đi đón cô ấy, thật lâu chưa gặp cô ấy." Lý Dục thử.
"Có anh rể đi đón, làm gì đến phiên chúng ta a." Cung Hạ thuận miệng nói.
"Anh rể?" Lý Dục ngẩn ra, "Cậu nói anh rể?"
Cung Hạ bưng kín miệng, cậu suýt quên lời chú Tần dặn: "Hỏng rồi, chú Tần không cho mình nói."
"Không cho cậu nói cái gì? Tiểu Tiểu kết hôn?" Lý Dục suy đoán tình huống tệ nhất.
"Cậu làm sao mà biết a?" Cung Hạ kinh ngạc nói.
"Là ai? Cậu nói anh rể là ai?" Sắc mặt Lý Dục có chút tái nhợt hỏi.
"Thư ký của cha - Trương Nghiên." Cung Hạ trả lời, "Này, cậu đi đâu vậy?"
Trong nháy mắt, Lý Dục trước mặt đã không thấy.
"Tan tầm đi thả lỏng một chút đi." Đường Phong đề nghị. Gần đây, Tần Chí Xuyên quá nhàm chán cũng khá đè nén, Đường Phong có chút không nhìn được, theo như lời anh thì "Thả lỏng" đương nhiên có hàm nghĩa khác.
"Chạm qua Ninh Tiểu Tiểu cậu còn muốn chạm vào nữ nhân khác sao?" Tần Chí Xuyên quăng ra một câu.
Đường Phong trầm mặc, một lát sau anh mới nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy nhận thua? Tôi không cam lòng."
"Tôi dễ dàng như vậy đã nhận thua sao?" Tần Chí Xuyên hỏi lại, " Người phụ nữ tôi đã coi trọng cho dù không thể hoàn toàn nắm trong tay, ít nhất cũng sẽ được một nửa đi."
"Nhưng mà hiện tại Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Chính chặt chẽ khống chế, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội."
"Cậu quên huyện ủy nhiệm kỳ này đang cố gắng để lên tỉnh ủy?"
Đường Phong nhìn về phía Tần Chí Xuyên, mắt sáng rực lên, anh sao lại quên mất việc này. Cung Chính là loại người nào, có cơ hội để thăng tiến đều sẽ cố sức nắm lấy.
"Loảng xoảng" một tiếng cửa bị đạp ra, Đường Phong vừa muốn mắng, thì thấy người vào là Lý Dục, cậu nhanh nhẹn đóng cửa phòng. Lý Dục đi thẳng tới chỗ Tần Chí Xuyên, khuôn mặt tái nhợt tức giận đỏ lên: "Vì sao không nói với cháu! Tiểu Tiểu kết hôn, gả cho Trương Nghiên! Vì sao không nói với cháu!"
Cậu cuối cùng cũng đã biết, so với tưởng tượng của anh còn nhanh hơn. Tần Chí Xuyên không sợ cậu biết, chỉ sợ thân thể cậu chịu không nổi.
"Dục dục..."
"Vì sao!" Lý Dục trừng mắt nhìn cậu mình, ánh mắt đỏ lên.
"Lý Dục, cậu bình tĩnh một chút!" Đường Phong quát, hiện tại chỉ có thể nói ra mọi chuyện, lấy độc trị độc, bằng không Lý Dục liền phế đi.
Lý Dục thân mình chấn động, nhìn về phía Đường Phong. Đường Phong nhìn ánh mắt cậu, nói từng chữ một: "Ninh Tiểu Tiểu căn bản không phải như cậu tưởng tượng, cô ta không thuần khiết tốt đẹp như vậy, cô ta trời sinh dâʍ đãиɠ." Tuy rằng hai từ "dâʍ đãиɠ" này thật sự có chút vũ nhục Ninh Tiểu Tiểu, nhưng mà trong lòng Đường Phong luôn nghĩ như vậy, anh chính là bịtiểu dâʍ đãиɠ này mê hoặc tâm chí.
"Không cho anh nói cô ấy như vậy." Lý Dục phẫn nộ như trước.
"Không tin hỏi thì hỏi cậu cậu đi." Đường Phong cố ý thoải mái nói, "Cô ta là người phụ nữ của anh ấy, hai người quan hệ với hay bao nhiêu lần, lúc anh ấy gặp cô ta, cô ta đang là một tiểu thư so-fa, sớm đã bị Cung Chính ăn sạch."
Lý Dục khϊếp sợ, quay đầu nhìn về phía Tần Chí Xuyên, Tần Chí Xuyên than nhẹ một tiếng: "Những gì chú Đường nói là thật. Cậu luôn gạt cháu, là vì lo cho cháu."
"Không có khả năng..." Nội tâm Lý Dục giãy dụa.
"Tôi cùng cô ta suýt đính hôn." Đường Phong tiếp tục hạ dược, "Mẹ cô ta vì muốn nắm chắc người con rể này, an bày để tôi cùng con gái lên giường. Còn Công Tử Lạc cùng Cung Đông cũng đã sớm gục dưới gấu váy cô ta xưng thần, hơn nữa bây giờ còn thêm cả Trương Nghiên, tính ra thì 6 người đồng thời có quan hệ thân thể. Cô ta mười bốn tuổi đã bắt đầu tiếp khách, cậu còn phải chờ tới khi cô ta mười sáu tuổi sao? Cô ta không còn là một xử nữ như cậu nghĩ nữa đâu..."
"A" Lý Dục quát to một tiếng, "Cháu không tin, các người nói bậy." Cậu tông cửa xông ra.
"Dục Dục." Tần Chí Xuyên muốn đuổi theo, lại bị Đường Phong ngăn cản.
"Nó không có việc gì. Ngoài miệng nói không tin, kỳ thực trong lòng đã sớm tin. Hình bóng hoàn mỹ trong lòng tan vỡ, nó chỉ biết thống khổ, cũng không chắc lại ngã xuống." Đường Phong nói trúng tâm sự.
"Như vậy cũng tốt." Tần Chí Xuyên lắc đầu, "Đã đủ rối loạn, Dục Dục không cần dính vào."