Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 61: Hai đứa nhỏ vô tư

Mắt lam nhìn đẹp quá, tựa như màu xanh của biển, trong lòng Ninh Tiểu Tiểu khẽ cảm thán, Lý Dục cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt ấm áp giống như tia nắng mặt trời đầu xuân, khiến cho người ta thấy ấm lòng, Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy cô cùng Lý Dục hoàn toàn không có khoảng cách. Nhưng ánh mắt cậu lại khiến cô ngượng ngùng.

Cung Hạ lôi kéo Ninh Tiểu Tiểu, kéo cô đến một góc phòng, nhỏ giọng nói " Chị Nhỏ, chị đừng nhìn bề ngoại lạnh nhạt của cậu ấy, kỳ thực cậu ấy là người tốt. Bất quá chị cũng phải chú ý, không thể đυ.ng vào cậu ấy, Lý Dục chính là có một tật xấu đó, mặc kệ là ai đυ.ng tới da thịt cậu ấy, cậu ấy đều bị dị ứng, mẫn cảm thật nghiêm trọng nha."

" A." Ninh Tiểu Tiểu kinh ngạc hơi hơi hé miệng, nhìn trộm Lý Dục đang đứng cách đó không xa, lại thật nghiêm túc gật gật đầu.

" Cậu nói với cô ấy cái gì?" Thời điểm Ninh Tiểu Tiểu trở về phòng, Lý Dục thấp giọng ở bên tai Cung Hạ hỏi.

" Chỉ là một ít chú ý trong công việc." Cung Hạ nhún vai.

Đi đến trước bàn học, Ninh Tiểu Tiểu kéo ghế dựa nhường Lý Dục ngồi " Lão sư, ngồi nơi này."

" Đừng gọi tớ lão sư, tuổi chúng ta hẳn là xấp xỉ nhau, gọi tớ Lý Dục đi." Lý Dục nói.

" Nhưng mà cậu dạy tớ liền là sư phụ của tớ a, gọi tên giống như không tôn kính đâu." Ninh Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng, nhìn Cung Hạ đang ngồi trên giường.

Cung Hạ cười hì hì nói " Lý Dục nói rất đúng, kêu lão sư rất kỳ quái, gọi cậu ấy Lý Dục là được."

" Vậy được rồi." Ninh Tiểu Tiểu ngượng ngùng cười cười, cô mang theo cuốn sách do Cung Hạ sớm đã chuẩn bị cho cô tới.

" Lão sư... Không, ân, Lý... Lý Dục hôm nay học gì nha?" Cô ngẩng mặt hỏi Lý Dục, đôi mắt thuần khiết trong suốt còn mang theo một tia e lệ.

Thế nào lại đáng yêu như vậy, khóe môi Lý Dục khẽ cong lên " Trước giảng toán học đi, cậu ngồi bên cạnh tớ."

Ninh Tiểu Tiểu nhu thuận ngồi xuống, tận lực đem hai chân hướng ra bên ngoài, sợ hãi đυ.ng phải Lý Dục.

" Cậu học tới đâu rồi?" Lý Dục hỏi.

Ninh Tiểu Tiểu lấy sách toán ra chỉ cho cậu xem, Lý Dục gật đầu, nhướng mày nhìn về phía Cung Hạ. Cung Hạ cũng giơ mi nhìn lại.

" Như thế nào?"

Lý Dục nói " Cậu không còn chuyện khác để làm sao?"

Cung Hạ nghĩ nghĩ " Không có a, Tương Mộng Dao đi học khiêu vũ rồi."

Lý Dục nhìn trời, bất đắc dĩ nói " Cậu không biết ngồi ở chỗ này có chút vướng bận sao?"

" Có sao?" Cung Hạ mở to mắt " Tớ không biết nha, chị Nhỏ, em làm ảnh hưởng tới hai người sao?"

Câu hỏi mang theo vài phần ái muội, bất quá trừ Lý Dục ra, người khác cũng không cảm thấy vậy.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn cậu " Cậu còn chưa ăn điểm tâm sáng, mau đi xuống lầu ăn." Cô thúc giục, trong giọng nói lộ rõ sự quan tâm.

" Được rồi." Cung Hạ đứng lên " Vậy hai người học đi." Thời điểm đi ra ngoài còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.

Nhìn thái độ Ninh Tiểu Tiểu đối với Cung Hạ, rất thân quen lại rất quan tâm, trong lòng Lý Dục có điểm hâm mộ.

" Cậu thật quan tâm Tuấn Tuấn."

" Ừ." Ninh Tiểu Tiểu gật đầu " Tuấn Tuấn thật đáng yêu, hơn nữa tớ còn là chị Nhỏ của cậu ấy nha."

Trả lời không có nửa điểm mượn cớ che đậy. Lý Dục cười cười, lấy ra tập bài kiểm tra đưa cho Ninh Tiểu Tiểu làm, cậu muốn kiểm tra xem cô học được những gì rồi. Ninh Tiểu Tiểu đối với toán học cấp sơ trung có chút bản lĩnh, cô cẩn thận cầm lấy bài kiểm tra. Hoàn toàn xem nhẹ Lý Dục đang chăm chú nhìn mình. Cung Hạ cho cậu một cơ hội rất tốt, có thể "Dùng chức mưu tư", Lý Dục nhìn chăm chú Ninh Tiểu Tiểu, cậu cảm thấy thế nào cũng không đủ. Khuôn mặt mịn màng nhỏ nhắn nhìn tập bài kiểm tra, thi thoảng lông mày hơi cau lại, phía sau tai vài sợi tóc rơi xuống, khéo léo uốn qua vành tai trắng noãn, cậu thật muốn tiến lên sờ sờ tóc cô, lại dùng một cây kẹp tóc thủy tinh ghim lại nhũng sợi tóc nghịch ngợm kia, để tránh cho cô phân tâm.

20 phút sau, Ninh Tiểu Tiểu thở phào một hơi " Lão... A." Cô lấy tay bưng kín miệng, phát hiện bản thân kém chút lại gọi lão sư.

Lý Dục cúi đầu nở nụ cười, cầm lấy bài kiểm tra trong tay cô nhìn nhìn, sau đó từ trong cặp lấy ra một bài giống y chang.

" Đây là tớ làm, cậu đối chiếu một chút, xem có sai sót gì không."

Ninh Tiểu Tiểu nghiêm túc đối chiếu, trong lòng Lý Dục không khỏi kính nể. Đáp án đều giống nhau, nhưng Lý Dục làm mất nhiều thời gian hơn so với cô. Cuối cùng một câu hỏi khiến cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, cô hỏi Lý Dục vì sao lại làm như vậy.

" Này nói..." Cô dùng đầu ngón tay chỉ vào chữ số trên đề " Vì sao lại làm như vậy."

" Nơi này sao?" Lý Dục cũng vươn tay xác nhận, đầu ngón hai người đều chạm chung một chỗ. Một cỗ điện lưu lan tỏa khắp toàn thân hai người, Ninh Tiểu Tiểu lập tức rút tay lại, mở to mắt nhìn Lý Dục, sợ hãi cậu có phản ứng bất thườnng.

Nhưng khi thấy Lý Dục mỉm cười nhìn lại, tâm cô mới dám buông lỏng, lại không biết vì sao, mặt cô nóng ran.

Lý Dục giơ mi, Ninh Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu " Là bài này."

Lý Dục bắt đầu giảng giải cho cô, Ninh Tiểu Tiểu chăm chú lắng nghe nhưng vẫn không hiểu "Cái kia..." Cô đánh gãy lời cậu " Cậu có thể nói chậm một chút được không... Tớ, tớ thật ngốc." Cô có chút tự trách.

Lý Dục ôn hòa nhìn cô nói " Cậu tuyệt không ngốc, cậu rất thông minh, là tớ giảng giải chưa tốt, tớ nói lại một lần nữa nhé."

Này lần cậu nói rất cẩn thận, Ninh Tiểu Tiểu một bên nghe một bên gật đầu, có loại cảm giác giật mình ngộ ra. Nghe hiểu, ánh mắt dần dần bị sườn mặt nghiêm cẩn của cậu hấp dẫn, da thịt mịn màng bộ dáng cao quý không gì có thể mĩ hơn. Ninh Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng " Đẹp quá..."

" Cậu nói cái gì?" Lý Dục quay sang phía cô.

Ninh Tiểu Tiểu nhìn vào cặp kia mắt xanh lam kia, chân thành nói " Bộ dạng của cậu thật đẹp mắt, so với con gái còn mỹ hơn."

" Cậu nói bộ dạng của tớ rất giống con gái sao?" Lý Dục đùa.

" Không có." Ninh Tiểu Tiểu xua tay, nghiêm túc nói " Tuyệt không giống, nhưng so với con gái còn hoàn hảo hơn."

Lý Dục nở nụ cười, u buồn nhàn nhạt trong ánh mắt kia đều tiêu tán" Tớ đây coi đó như là lời ca ngợi."

Ninh Tiểu Tiểu cũng nở nụ cười, khoảng cách giữa hai người dần bị xóa bỏ. Lúc này, cửa bị đẩy ra, hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía Cung Đông đang đứng trước cửa, mặt không biểu cảm nói với Ninh Tiểu Tiểu

" Cô lại đây một chút, giúp tôi tìm sách."

" Nga." Ninh Tiểu Tiểu vội vàng đứng lên, đi theo Cung Đông. Lý Dục nhìn về phía cửa, trên mặt dẫn theo một ít trầm tư.

" Quyển sách nào vậy? Hai ngày nay tôi không hề động tới giá sách của anh nha." Ninh Tiểu Tiểu vừa vào cửa đã vội vàng tìm sách cho Cung Đông.

Cung Đông ngồi trên giường gọi Ninh Tiểu Tiểu lại. Ninh Tiểu Tiểu đi qua lặng lẽ nhìn Cung Đông " Anh tức giận?"

" Tôi vì sao phải tức giận?" Cung Đông nhìn cô, mặt lạnh băng.

" Không tức giận?" Ninh Tiểu Tiểu hỏi lại.

Cung Đông hừ một tiếng " Cô cùng gia sư của mình tán gẫu thật sự rất vui vẻ?"

" Không có nha, tôi cùng cậu ấy không quen, làm sao có thể tán gẫu đây." Ninh Tiểu Tiểu thành thật nói.

" Cười đến giống như tiểu hồ ly, nếu tôi không tới, cô còn có thể thế nào?" Cung Đông nói.

" Tôi không có." Ninh Tiểu Tiểu ủy khuất muốn khóc. Cung Đông ôm cô đặt lên trên đùi mình, vươn tay vén áo ngoài cùng nội y của cô, để lộ ra hai khỏa tuyết trắng mượt mà, anh như một loại ma cà rồng tuấn mỹ há mồm cắn lấy nụ hoa đỏ hồng, một bên xoa nắn một bên hút.

" Cung Đông, không cần như vậy... Tôi còn muốn đi nghe giảng bài..." Ninh Tiểu Tiểu đẩy anh ra, cảm giác nụ hoa truyền đến đau đớn, là anh cắn cô.

" Còn không ngồi im tôi liền đặt cô xuống giường." Cung Đông hung dữ nói " Cô ngoan ngoãn cho tôi, chờ tôi ăn xong sẽ để cô đi."

____