Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ

Chương 57

" Hôm nay Dục Dục trở về, Tiểu Lục, làm thêm đồ ăn mà Dục Dục thích ăn." Tần Chí Xuyên nói xong liếc mắt nhìn Đường Phong " Như thế nào, lại có biểu cảm này?"

Đường Phong thở dài " Tiểu Thái gia đã lâu không trở về, tác phong sống lại rất nghiêm túc."

Tần Chí Xuyên bật cười " Không phải có cả đêm sao, muốn chạm vào phụ nữ thì ra bên ngoài tìm, ở nhà nên thành thật một chút."

" Dục Dục đã mười bốn tuổi, chúng ta cũng không thể ở trước mặt cậu ấy sao, tuổi đã lớn như vậy, cũng nên để cậu ấy hiểu đôi chút về phương diện kia."

Tần Chí Xuyên trừng mắt " Dục Dục cùng những đứa nhỏ khác không giống nhau, nó từ nhỏ đã rất đơn thuần, cho tới giờ còn chưa từng động tay động chân với cô bé nào, trong lòng nó cũng không có ý nghĩ này, thuận theo tự nhiên đi, tóm lại chị gái đã dặn tôi, không thể dậy hư Dục Dục."

Đường Phong gật gật đầu " Đối đãi với vấn đề trên của Dục Dục thật không giống với tác phong của anh."

Tần Chí Xuyên cười " Nếu là con tôi, tôi sớm đã cho nó tìm vài cô bé để chơi đùa." Anh lại lắc đầu " Dục Dục cùng người khác không giống."

Thời điểm hai người đang nói giỡn, Lý Dục trở lại. Khó có khi được dùng cơm nhà, trò chuyện với nhau câu được câu không, Đường Phong cùng Tần Chí Xuyên nói chuyện rất đứng đắn, ngay cả Lục Vi cũng phá lệ ăn mặc chỉnh tề. Thái độ của Lý Dục luôn nhàn nhạt, cùng Tần Chí Xuyên cũng không quá thân thiện.

Đường Phong cười nói " Dục Dục, cậu cháu quy định mỗi tuần cháu phải về nhà một chuyến, này đều đã qua vài tuần lễ, mới trở về gặp cậu a. Không biết cậu cháu có bao nhiều lo lắng cho cháu đâu."

Lý Dục nói " Cháu đã lớn, cậu không cần lo lắng cho cháu. Cháu rất thích ở trường học, bầu không khí tương đối tốt."

Đường Phong ho khan vài tiếng. Ý tứ của Lý Dục là bầu không khí trong nhà không tốt? Để duy trì bầu không khí này anh cùng Tần Chí Xuyên không biết có bao nhiêu vất vả đâu.

Tần Chí Xuyên nói " Vẫn là cố gắng mỗi tuần trở về một lần, cậu cũng còn có chuyện để báo cáo với mẹ cháu, ở nhà rất tốt mà, cậu có thể chăm sóc cho cháu."

Tần Chí Xuyên có chút đau đầu với đứa cháu trai này. Nhà bọn họ có hai chị em, chị gái so với anh lớn hơn nhiều, luôn luôn chiếu cố cho anh, cảm tình của Tần Chí Xuyên đối với chị gái cũng rất sâu.

" Được, cháu sẽ cố." Lý Dục gật đầu.

Loại đối thoại này Đường Phong đã nghe qua vô số lần, bất quá Lý Dục ngoài miệng đáp ứng, nhưng hành động đã tố cáo cậu ta. Nhưng là, một thiếu niên mười bốn tuổi, cũng có thời kì phản nghịch. Cơm nước xong, Lý Dục liền trở về phòng ngủ. Đường Phong vươn tay ôm Lục Vi vào trong lòng, Lục Vi cũng lập tức dính lấy anh. Tần Chí Xuyên hướng bên này nhìn nhìn, Đường Phong lập tức cùng Lục Vi tách ra, chịu không nổi rêи ɾỉ một tiếng.

Anh muốn biết, nếu hiện tại Ninh Tiểu Tiểu ở chỗ này, không biết Tần Chí Xuyên có thể làm Liễu Hạ Huệ hay không. Lý Dục nhàm chán đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu qua kính thiên văn hướng bên ngoài nhìn. Cửa sổ phía đối diện đột nhiên mở ra, Lý Dục lơ đãng nhìn thoáng qua, đôi mắt bỗng chốc mở to.

Đối diện là một cô gái tay chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo sự non nớt, đôi mắt đen láy trong suốt lúc này đang thất thần. Sự vui sướиɠ trong lòng Lý Dục nhanh chóng dâng trào, thật sự là cô ấy!

Lý Dục chuyên chú nhìn cô gái nhỏ phía đối diện, người mà cậu luôn luôn muốn tìm, không nghĩ tới cô ấy lại gần trong gang tấc. Cho tới bây giờ cậu còn có thể nhớ lại độ ấm bàn tay cô ấy, nhìn khuôn mặt thanh tú kia cư nhiên đẹp mắt vô cùng, so với những hoa hậu giảng đường mà cậu gặp qua đẹp hơn gấp vạn lần. Không biết vì sao Cung Hạ lại thích Tương Mộng Dao, rõ ràng bên người cậu ta cô một cô gái còn đáng yêu vạn lần so với Tương Mộng Dao. Chẳng lẽ cô ấy chính là tiểu bảo mẫu nhà Cung Hạ, trong miệng Cung Hạ là chị Nhỏ đó sao?

Lý Dục lập tức lấy điện thọai trong túi quần ra gọi cho Cung Hạ. Không nghĩ tới Cung Hạ rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, Cung Hạ cũng vào gian phòng kia, đi đến phía sau cô gái, hơn nữa vô cùng thân thiết chống cằm trên vai cô gái, một bên nói chuyện với cậu.

Lý Dục hơi cau mày " Tuấn Tuấn, lần trước không phải cậu nói muốn mời mình làm gia sư sao?"

Đối diện truyền đến tiếng cười của Cung Hạ cùng cô gái, hai người tựa hồ nói gì đó, bất quá Lý Dục không nghe rõ, chỉ nghe Cung Hạ nói " Đúng nha, làm gia sư của chị Nhỏ, bất quá không phải cậu nói không có hứng thú sao? Mình đang tìm người khác đây."

" Mình không có nói không có hứng thú a, dù sao thứ bảy hàng tuần mình cũng không có việc gì làm, không bằng đi qua dậy chị Nhỏ của cậu."

" Thật sự?" Cung Hạ đã sớm quên lời nói trước kia của Lý Dục, vội vàng nói với Ninh Tiểu Tiểu " Chị Nhỏ, Dục Dục đã đáp ứng dậy chị, em nói cho chị nghe, cậu ấy đặc biệt lợi hại. So với anh trai còn lợi hại hơn."

" Còn lợi hại hơn Cung Đông?" Thanh âm ngọt ngào mang theo chút hoài nghi của cô gái nhỏ truyền tới, trong lòng Lý Dục khẽ động.

Cung Hạ lập tức nói " Đương nhiên rồi, ít nhất cùng anh trai lợi hại như nhau. Dục Dục, cậu đã đáp ứng rồi, không cho cậu đổi ý."

" Đương nhiên không đổi ý." Lý Dục xuyên thấu qua màn ảnh, nhìn về phía khuôn mặt thanh tú kia, cô ấy thật sự mới mười bốn tuổi sao, thế nào so với mình lại nhỏ hơn nhiều, nghĩ tới sẽ được tiếp xúc với cô ấy, tươi cười liền lộ rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ.

Ngày thứ hai, Ninh Tiểu Tiểu tiếp điện thoại của Ninh Tâm Như gọi đến, cô vừa mới trở về nhà, nhưng Ninh Tâm Như nói không thoải mái, cô lập tức chạy đi qua. Thời điểm đang chờ xe, một chiếc xe chạy lại bóp còi inh ỏi, cô quay đầu liền thấy Đường Phong. Trong lòng đại khái cũng minh bạch vài phần, khẳng định mẹ lại lấy cớ tạo cơ hội cho cô cùng Đường Phong, cô biết Ninh Tâm Như thích Đường Phong, trăm phương nghìn kế muốn bọn họ trở thành một đôi, lần này đại khái lại như thế, trong lòng có chút không vừa ý, Ninh Tâm Như dù sao cũng là bệnh nhân, cô cũng không dám làm trái.

Không nghĩ tới trên xe Đường Phong còn có một cô gái, Ninh Tiểu Tiểu tự động ngồi vào ghế sau. Cô gái kia nhìn qua khoảng độ hai mươi, bộ dạng thanh thuần.

Cô gái đối với Ninh Tiểu Tiểu cười cười " Đường Phong, cô bé này là ai vậy, không giới thiệu một chút sao?"

Đường Phong nói " Cô ấy kêu Nho Nhỏ, là em gái anh."

Em gái... Ninh Tiểu Tiểu nghiêng đầu, nhẹ nhàng thè lưỡi.

" Là em gái sao?" Cô gái nhìn Ninh Tiểu Tiểu " Lần đầu tiên nghe anh nói có em gái nha, Nho Nhỏ, xin chào, chị kêu Lâm Tú, là bạn gái của Đường Phong."

" Chào chị." Ninh Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu " Chị thật xinh đẹp."

Cô gái được khen, bụm mặt nở nụ cười. Hai người nói chuyện vài câu, Ninh Tiểu Tiểu mới biết được Lâm Tú đang học đại học năm thứ hai, mới hai mươi tuổi. Đã cùng Đường Phong kết giao một đoạn thời gian. Ấn tượng của Ninh Tiểu Tiểu đối với Lâm Tú phi thường tốt, cảm giác cô ấy cùng Lục Vi bất đồng, là một cô gái  đứng đắn. Chỉ là , Đường Phong người này, tuy rằng cô không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết một chút, tác phong sống rất hoang đường, không biết Lâm Tú có biết hay không.