Liên tục vài ngày, Cung Chính chính bận việc cũng không ghé qua nhà, đại thiếu gia nhà họ Cung - Cung Đông thuận lý thành công chiếm lấy Ninh Tiểu Tiểu, Cung Chính không ở đây, anh càng không kiêng nể, Cổ Di sớm đã nhìn ra mọi chuyện, nhưng cái gì bà cũng chưa nói.
May mắn Nhị Thiếu nhà họ Cung - Cung Hạ ở phương diện này kém hiểu biết, nếu đổi thành thiếu niên mười ba tuổi khác sớm đã nhìn ra điểm không thích hợp.
Thời điểm Ninh Tiểu Tiểu đang ở vườn rau nhổ củ cải thì Cung Đông tan học, cô đứng lên, lại nhìn thấy Tương Mộng Dao lẽo đẽo chạy phía sau Cung Đông. Cô gái này cũng đủ kiên trì, Ninh Tiểu Tiểu có chút thương hại. Lúc Cung Đông sắp đi tới cửa, Tương Mộng Dao đuổi theo, đem một cái hộp nhỏ tinh xảo nhét vào trong tay anh. Thật là một cô gái si tình, chẳng lẽ cô ấy còn đoán không ra vận mệnh của chiếc hộp kia sao?
Ninh Tiểu Tiểu hơi nhíu mày, Cung Đông cũng đã đi qua, nhưng anh chỉ nhàn nhạt lướt qua cô.
" Đợi chút." Thời điểm Cung Đông giơ tay lên, Ninh Tiểu Tiểu nhanh chóng lên tiếng " Cho tôi cái đó được không?"
Cô tiến lại gần. Cung Đông cũng không nói gì, đưa chiếc hộp cho cô, dù sao anh cũng muốn ném xuống. Ninh Tiểu Tiểu tiếp nhận nhìn Tương Mộng Dao đứng cách đó không xa, trên mặt hiện ra biểu cảm vui mừng. Cung Đông cũng không rời đi ngay, ánh mắt luôn chăm chú nhìn cô.
Cô có chút mất tự nhiên khi có một đôi mắt xinh đẹp của người khác phái nhìn mình chằm chằm. Ninh Tiểu Tiểu cơ hồ bị anh nhìn tới đỏ mặt. Ngay tại lúc cô cúi đầu, bàn tay thon dài của thiếu niên tiến lại gần, cô theo bản năng thụt về phía sau, lại tránh không kịp, chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại dừng ở trên gò má, nhẹ nhàng chà lau.
" Thật bẩn." Anh nói.
Ninh Tiểu Tiểu như bị sét đánh tới ngây dại. Lúc cô phục hồi tinh thần, Cung Đông sớm đã rời đi. Cô tuyệt không tin tưởng người vừa dịu dàng giúp cô lau gò má lại là Cung Đông, nhất định thần kinh của anh có vấn đề. Cô cũng không biết vì sao tim đập nhanh, có lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng thấy mặt khác của Cung Đông, một cái băng sơn thiếu niên bỗng nhiên bày ra ôn nhu, cơ hồ lực sát thương khó có thể chống đỡ.
Nhìn về phía Tương Mộng Dao, cô gái kia sớm đã rời đi, không biết mọi chuyện vừa rồi cô ấy có nhìn thấy hay không, có hay không hiểu lầm? Hiểu lầm? Ninh Tiểu Tiểu không khỏi châm chọc cười cười, cô cùng Cung Đông sớm đã vượt qua tưởng tượng của Tương Mộng Dao, còn có cái gì để hiểu lầm hơn đây.
Bữa tối, Cung Chính trở lại. Ninh Tiểu Tiểu rất cao hứng, nhưng cô chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ tham lam nhìn Cung Chính vài lần, khuôn mặt thành thục anh tuấn kia cô nhìn bao nhiêu lần cũng không chán, chỉ cần một ngày không thấy được anh, cô rất nhớ. Hiện tại cô thầm nghĩ nhào vào trong lòng anh, muốn anh vuốt ve, thân cô, nhưng hiện thực căn bản không cho phép. Cung Chính cũng nhìn cô vài lần, ánh mắt hai người giao nhau, đều cảm nhận được tình ý nồng cháy của cả hai.
Ninh Tiểu Tiểu đem chiếc hộp đựng bánh bích quy mà Tương Mộng Dao tự tay làm đưa cho mọi người. Cung Hạ ăn hai cái liền khen.
" Chị nhỏ làm bánh bích quy cũng thật ngon."
" Không phải tôi làm, là Tương Mộng Dao đưa." Ninh Tiểu Tiểu vội vàng nói.
" Tương Mộng Dao?" Ánh mắt Cung Hạ sáng lên " Vì sao cô ấy lại đưa bánh bích quy cho chị Nhỏ?" Nói xong cậu như nghĩ tới gì đó, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Ninh Tiểu Tiểu đoán cậu khẳng định đã biết Tương Mộng Dao thích Cung Đông, vội nói: " Là cô ấy đưa cho tôi, chúng tôi đã sớm quen nhau, cô ấy thật sự là người tốt."
" Thật sự, chị cũng cảm thấy cô ấy tốt?" Cung Hạ lập tức nở nụ cười, bản thân cậu thật cao hứng.
Ninh Tiểu Tiểu gật gật đầu." Tương Mộng Dao? Tên này quả không sai."
Cung Chính cầm khối bánh bích quy cười nói: " Tuấn Tuấn trưởng thành, cũng bắt đầu biết thích rồi."
" Ba..." Cung Hạ đỏ mặt, Ninh Tiểu Tiểu vụиɠ ŧяộʍ cười. Đem hai khối bánh bích quy đưa cho Cung Đông.
Cung Đông ngay cả nhìn cũng không, liền cự tuyệt " Tôi không ăn đồ ngọt."
" Anh ăn thử một cái đi." Ninh Tiểu Tiểu kiên trì mời, đây chính là tâm ý của cô gái đó nha. Cung Đông nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, ngay tại thời điểm Ninh Tiểu Tiểu cho rằng anh cự tuyệt, anh cư nhiên cầm lấy một khối nhét vào miệng.
" Khó ăn." Để lại một câu bình luận, Ninh Tiểu Tiểu liền cười rộ lên.
Cơm nước xong, Cung Đông đứng lên, đi được vài bước, quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Tiểu. Ninh Tiểu Tiểu chần chờ, cô thật sự không muốn đi, cô nghĩ bồi Cung Chính, tuy rằng trên mặt Cung Chính không có biểu hiện, nhưng nội tâm so với Ninh Tiểu Tiểu còn muốn cô hơn, nhưng đang ở trước mặt các con, anh cũng khó lên tiếng, chỉ có thể nhìn Ninh Tiểu Tiểu theo sau lưng Cung Đông đi lên lầu.
" Anh cũng thật là, còn muốn chị Nhỏ giúp anh đánh chữ." Cung Hạ oán giận, cậu cũng đã thật lâu không cùng Ninh Tiểu Tiểu chơi cờ nhảy.
Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy rất kỳ quái, giữa nam nữ mặc kệ có tình cảm hay không nhưng sau khi có quan hệ thân mật, ở trong lòng sẽ lưu lại dấu vết. Cho dù Cung Đông bắt buộc cô, cho dù cô tìm mọi cách không đồng ý, nhưng cô cũng không chán ghét Cung Đông, một thiếu niên như vậy thật sự làm cho người ta vô pháp chán ghét. Hơn nữa theo thời gian số lần thân mật giũa hai người tăng nhiều, trong lòng cô còn đối với Cung Đông sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Thậm chí có đôi khi trong mộng cô còn sẽ mơ về Tần Chí Xuyên.
Tuy rằng loại cảm giác này không mãnh liệt như Cung Đông, nhưng dù sao cô cùng Tần Chí Xuyên cũng thân mật qua, tại nội tâm dấu vết của người đàn ông đó cũng lau không sạch.
" Ừ ừ..." Ninh Tiểu Tiểu rêи ɾỉ, anh mang cô lên lầu để giúp anh chỉnh sửa chữ, nhưng vừa vào cửa, anh liền đem cô đẩy xuống giường.
Thân hình cao gầy của anh áp lên trên người cô, nam căn thô to chôn sâu trong hoa huyệt ấm nóng, anh cư nhiên cũng sẽ gấp, bên trong của cô còn có chút khô, từng đợt co rút nhanh kẹp chặt lấy anh. Cung Đông không hề động, chỉ hưởng thụ ngàn vạn cái miệng nhỏ đang gắt gao bao bọc hút lấy mình. Anh tựa đầu chôn trong ngực cô, mυ'ŧ lấy nụ hoa. Anh tựa như ma cà rồng, hút cạn máu của cỗ thân thể thơm ngon. Ninh Tiểu Tiểu đau xót rướn người, nhưng thiếu niên lại càng tiến vào sâu hơn, đôi chân tinh tế của cô gái kẹp chặt, ôm lấy bả vai anh.
" Về sau không được nhìn ba tôi như vậy." Cung Đông nói.
Ninh Tiểu Tiểu hoảng hốt " Tôi không có" Cô tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
" Còn nói không có, ánh mắt cô đã đóng đinh trên người ông ấy." Cung Đông trừng phạt cắn lấy nụ hoa cô.
" A... Đau... A..." Ninh Tiểu Tiểu cong người, lại cảm thấy lửa nóng đã bắt đầu khởi động, tràn ngập tại nơi bọn họ gắt gao ân ái.
" Lại còn mạnh miệng." Thiếu niên giống như cắn cô tới nghiện.
" Lần sau không dám..."
Hai tay Ninh Tiểu Tiểu giữ lấy mặt anh, khiến anh không cần lại cắn cô, thiếu niên khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy môi anh đầy dụ hoặc, ánh mắt trong trẻo, thật là một cái thiếu niên xinh đẹp. Tâm Ninh Tiểu Tiểu kinh hách nhảy vài cái. Cung Đông nheo mắt nhìn cô, sau một hồi anh lại cúi đầu mang theo trừng phạt ngậm lấy hai cánh môi anh đào. Ninh Tiểu Tiểu nhớ tới Tương Mộng Dao, thật sự cô ấy rất đẹp, cô cảm thấy bất kể người đàn ông nào thấy sẽ động tâm, vì sao Cung Đông lại không động lòng?
" Tương Mộng... Dao so với tôi... Đẹp mắt hơn nhiều... vì sao... Anh..." Khi anh ngừng lại cô liền nói ra nghi vấn trong lòng, câu nói kế tiếp cô khó có thể mở miệng, cô nghĩ lấy độ tuổi cùng cá tính của Cung Đông có lẽ anh chỉ muốn phát tiết du͙© vọиɠ, vì sao anh lại không tìm người hấp dẫn như Tương Mộng Dao?
Cung Đông nâng mặt cô, môi rời đi " Cô ta là ai?"
Ninh Tiểu Tiểu nhìn anh, nhìn đến ánh mắt của anh cô liền tin tưởng anh thật sự không nhớ rõ, hóa ra cô gái kia anh chỉ coi như một chiếc lá rụng, gió thổi qua lập tức không còn gì cả. Nếu Tương Mộng Dao nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, không biết nội tâm sẽ tổn thương nhường nào.
" Là cô gái luôn đuổi theo anh..."
Cung Đông nở nụ cười, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xấu xa, cô gái đuổi theo anh thật sự nhiều lắm.
" Cô muốn tôi đi tìm người khác?" Anh thâm trầm nhìn cô, không rõ biểu cả.
" Không..." Nhìn đến ánh mắt của anh, cô lập tức ý thức được mình nói sai, nhưng đã không kịp.