Thẳng đến bữa tối, trong lòng Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm không thoải mái, cũng không dám nhìn Cung Đông lấy một lần. Cơm nước xong xuôi, Cung Đông đi tới bên người cô.
" Đến phòng tôi một chút." Giọng nói của anh nhàn nhạt lạnh lùng, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Sau khi xu dọn xong, Ninh Tiểu Tiểu đẩy cửa phòng Cung Đông tiến vào bên trong. Cung Đông đang làm bài tập, thấy cô vào liền xoay ghế dựa mặt đối mặt với cô.
" Có chuyện gì vậy?" Cô có chút quẫn bách bất an hỏi.
Khóe miệng Cung Đông tựa hồ câu lên một chút, ánh mắt xoẹt qua đầu giường. Ninh TiểuTiểu kinh hãi, sắc mặt liền thay đổi. Quả nhiên Cung Đông nói " Cô xem tạp chí?"
Ninh Tiểu Tiểu cả kinh, khuôn mặt chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng, giống như cô làm chuyện gì đó sai trái không thể để cho người khác biết.
" Không, không có, tôi không có."
" Thật sự?" Cung Đông hoàn toàn không tin hỏi lại.
" Tôi . . .căn bản cũng không biết phía dưới có tạp chí, cũng chưa từng chạm vào." Ninh Tiểu Tiểu đầy khẩn trương, lắp bắp nói.
" Chẳng nhẽ là Cổ Di?"
" Làm sao có thể là Cổ Di, Cổ Di sẽ không xem. . ." Ninh Tiểu Tiểu cứng họng, mặt mũi đỏ ửng " Tôi. . ."
" Xem cũng đã xem, nếu cô thích, tôi có thể cho cô mượn." Thanh âm của Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, không có nửa điểm ngượng ngùng.
" Không, không. . ." Ninh Tiểu Tiểu hoảng sợ liên tục lắc đầu.
" Như thế nào? Nam sinh bình thường đều sẽ xem những loại tạp chí như thế này, chẳng lẽ cô cho tôi không phải người bình thường sao."
" A" Ninh Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn anh " Không có, anh . . .rất bình thường."
Cung Đông đứng lên đi qua, Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được thân hình của anh đang chậm rãi dán sát vào người cô, mơ hồ cảm giác được có một loại áp lực vô hình bao trùm lên toàn thân, thanh âm của anh từ phía trên truyền tới " Bình thường, cô làm sao biết được?"
" A, tôi đã biết, vậy ngày mai gặp." Ninh Tiểu Tiểu không đáp lại vấn đề mà anh hỏi, xoay người bước ra ngoài, lại đem tủ quần áo biến thành cánh cửa, thiếu chút nữa đi vào trong tủ, cô xấu hổ tìm cửa phòng, chạy trốn.
Cung Đông đột nhiên nở nụ cười. Nếu có người quen biết anh mà nhìn thấy anh cười như vậy, đều sẽ giật mình.
Thật kỳ quái, từ sau ngày hôm đó mặc dù Ninh Tiểu Tiểu vẫn có điểm ngượng ngùng, nhưng cô cảm thấy quan hệ giữa cô và Cung Đông đã có bước cải thiện. Cung Đông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng anh lại không bài xích cô, có đôi khi hai người ngẫu nhiên đối mặt, cô cư nhiên có thể nhìn thấy trên khuôn mặt băng sơn ngàn năm không tan kia hiện lên ý cười, tuy rằng cô biết anh cười là do anh nghĩ tới sự quẫn bách của cô khi đó.
Gọi Cung Đông xuống ăn cơm, phòng của anh đều do một tay cô xu dọn, thậm chí trong phòng anh còn có cả tạp chí tìиɧ ɖu͙©, mỗi lần cô đều không giám giáp mặt với anh, chỉ dè dặt giúp anh thu thập giường, một bộ dáng thận trọng chỉ sợ bị máy quay ghi lại, trông thật mắc cười.
Cũng có khi anh ngẫu nhiên kêu cô vào phòng, hỏi cái vật này đặt ở nơi nào, không còn giống như lần đầu tiên nói cô cách xa phòng của anh một chút, tuy rằng như thế nhưng Ninh Tiểu Tiểu vẫn đối với anh nơm nớp lo sợ, cô luôn cảm thấy vào lúc nào đó tính cách đại thiếu gia của anh lại phát tác.
Tương Mộng Dao vẫn còn có tình ý với Cung Đông, cô đứng ở trước cửa nhà họ Cung chờ Cung Đông tan học trở về chỉ vì muốn nhìn thấy anh, có một lần cô ấy còn tặng cho Cung Đông một giỏ hoa, Cung Đông cư nhiên nhận, nhưng khi đi qua bên người Ninh Tiểu Tiểuanh lại đưa cho cô.
Tương Mộng Dao đi tới hỏi thân phận của cô, cô nói cô chính là bảo mẫu của nhà họ Cung. Tương Mộng Dao liền nói cô ấy rất cao hứng, Ninh Tiểu Tiểu không hiểu chăm chú nhìn Tương Mộng Dao, cô thật sự không nghĩ ra cô ấy có gì mà để cao hứng chứ, Tương Mộng Dao lại còn nói: Anh ấy không đem hoa quăng vào thùng rác. Ninh Tiểu Tiểu nhìn ý cười trên mặt Tương Mộng Dao, không khỏi nghĩ, cô ấy thích Cung Đông như vậy, Tiểu Hạ khẳng định sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Buổi tối hôm nay, Ninh Tiểu Tiểu đang ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn thấy trên màn hình là tên của Cung Chính, cô lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng ấn nút nghe.
Cung Chính đã mấy ngày không ở nhà, Ninh Tiểu Tiểu không khỏi có chút nhớ anh, nửa đêm rồi anh còn gọi điện thoại không biết có chuyện gì. Vừa nghe mới biết được anh cư nhiên đã trở về, đang ở lầu ba của phòng tập thể thao.
Ninh Tiểu Tiểu rón rén chạy lên. Thời điểm khi cô đi vào Cung Chính đang bơi lội, người đàn ông 36 tuổi, trên người ngay cả vết sẹo cũng không có, tuy rằng không cường tráng như Công Tử Lạc, nhưng vóc người rất chuẩn, hơn nữa cũng cao tới 1m8.
Ninh Tiểu Tiểu đứng ở bên thành bể bơi đuổi theo dáng người cường tráng của anh, trong mắt ngập tràn thưởng thức. Người đàn ông tựa hồ cảm nhận được cô đang nhìn chăm chú vào mình, động tác bơi càng thêm tự nhiên, anh bơi thêm vài vòng, cầm lấy khăn tắm đã được đặt bên cạnh ngồi xuống ghế dài, ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Tiểu Tiểu mặc một thân áo ngủ, vẫy vẫy tay gọi cô đi qua.
Ninh Tiểu Tiểu đi tới rúc vào trong lòng anh, Cung Chính vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô " Thế nào lại nhìn anh như vậy?"
Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Chính " Bộ dáng bơi lội của cha nuôi thật đẹp."
Cung Chính nở nụ cười, ôm lấy cô " Bảo bối háo sắc, có nghĩ muốn cha nuôi."
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu " Muốn"
Cung Chính liếʍ mυ'ŧ vành tai của cô " Là muốn cha nuôi hay là muốn làm cho cha nuôi phát hỏa đây." Nói xong bàn tay to đã khẩn cấp vói vào trong áo ngủ xoa nắn hai bầu vυ'.
Ninh Tiểu Tiểu để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm, ưm một tiếng phát ra âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều " Ừm. . .a. . Nho nhỏ đều muốn."
" Vật nhỏ không biết e lệ." Hô hấp của Cung Chính trở lên dồn dập " Cái vυ' của Nho nhỏ lớn thêm không ít, cha nuôi thật lâu đã chưa ăn."
Không kịp chờ cởi bỏ nút thắt, anh liền đem áo ngủ kéo lên, hai khỏa vυ' phấn nộn liền lộ ra ngoài, anh cúi đầu chôn ở trong ngực cô, phát ra âm thanh chậc chậc, lại dùng sức liếʍ mυ'ŧ hai hạt đỏ hồng.
" Ừ ừ. . . Cha nuôi. . .Ừm." Ninh Tiểu Tiểu cong người để cho người đàn ông ngậm lấy nhiều hơn, hai đầu nhũ hoa truyền tới kɧoáı ©ảʍ dần dần lan tràn khắp toàn thân, cô ngồi trên đùi người đàn ông, vặn vẹo hai cánh mông cố ý đem nơi hoa huyệt ẩm ướt ma sát xuống chỗ gồ lên giữa đũng quần.
Cung Chính hôn một hồi lâu, mới đem quần áo trên người cô cởi sạch sẽ, bàn tay không ngừng xoa nắn bộ ngực mềm mại " Cái đó của cha nuôi đã muốn nổ tung, con còn không nhanh lấy nó ra"
Ninh Tiểu Tiểu thoát đi quần bơi trên người anh, bản thân cũng nhu thuận ngồi lên trên để nam căn chậm rãi xâm nhập vào trong hoa huyệt ẩm ướt.
" Nha a ư. . .Của cha nuôi thật lớn. . .Nho nhỏ muốn nuốt đi vào."
Người đàn ông buồn cười, ngậm lấy nụ hoa bắt đầu mυ'ŧ mát, bàn tay nâng mông cô lên để cho toàn bộ nam căn đi vào bên trong.
" Ừ ừ. . ." Ninh Tiểu Tiểu nhổm mông không ngừng lên xuống " Cha nuôi, thoải mái sao?"
" Thoải mái. . .Nhanh chút nữa, để cha nuôi đi vào sâu hơn, bên trong của Nho nhỏ thật chặt."
Quả nhiên Ninh Tiểu Tiểu dùng sức ngồi xuống, khiến cho người đàn ông thỏa mãn rêи ɾỉ, khuôn mặt của cô lập tức hiện lên ý cười.
Đúng lúc này, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, theo bản năng Ninh Tiểu Tiểu ngừng động tác chui vào trong lòng Cung Chính, Cung Chính ôm lấy cô, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tiếng chuông di động đó không phải phát ra từ di động của anh.
Thời điểm ý thức được không có người vào, thân thể Cung Chính mới dần thả lỏng, anh vỗ vỗ vai Ninh Tiểu Tiểu " Không có chuyện gì, đã 12 giờ, mọi người đều đã ngủ sẽ không có ai đi vào, nhất định ai đó đã để quên điện thoại."
Thấy vậy Ninh Tiểu Tiểu mới dám ngẩng đầu lên " Để con đi xem"
" Đừng đi." Cung Chính thở dốc giữ chặt lấy cô, hung hăng thúc mạnh về phía trước, Ninh Tiểu Tiểu 'A' một tiếng " Con chỉ đi xem thôi, cha nuôi." Cô vẫn cảm thấy bất an.
" Nhanh lên." Cung Chính buông cô ra, Ninh Tiểu Tiểu ở phía dưới bàn tìm được, cô chạy nhanh tới, bộ ngực trắng muốt theo đó liên tục nhảy lên " Là của Cung Đông."
Cung Chính nhìn cô, giọng nói khàn khàn " Ngày mai con đem đưa cho nó là được, bảo bối, mau, đi lên."
Ninh Tiểu Tiểu nhìn về phía Cung Chính, mặt lập tức đỏ lựng.
Ninh Tiểu Tiểu nhìn về phía Cung Chính, mặt lập tức đỏ lên, người đàn ông nằm nghiêng trên ghế dài, nam căn trong quần ngẩng cao đầu nhô lên trên, dính đầy mật dịch trong suốt của cô gái nhỏ, lúc này giống như cự mãng đói khát giật giật thân mình, nhìn anh như vậy, phía dưới của cô liền chảy ra nước, khóa ngồi trên thân người đàn ông, người đàn ông nhất thời động thân, lập tức đi vào bên trong thân thể cô.
" Ừm. . ." Cô rêи ɾỉ, toàn thân đều phát run.
Cung Chính cầm lấy hai bên đùi trắng nõn của cô, không để cho cô động, bản thân lại gắt gao ở bên trong cơ thể cô, thở hổn hển " Mau cầu cha nuôi. . .Nhanh chút."
" Ừm. . .Cha nuôi. . .Nho nhỏ muốn. . .Cha nuôi làm Nho nhỏ, cha nuôi dùng sức làm Nho nhỏ."
Thanh âm mềm mại đáng yêu lại nói ra những câu dâʍ đãиɠ đến thế, Cung Đông vừa mở cửa liền ngây ngẩn cả người. Anh nhìn thấy ba mình cùng Ninh Tiểu Tiểu đều trần trụi gắt gao triền miên ở cùng một chỗ, cô gái cưỡi trên thân của người đàn ông, hai người gắt gao ân ái, thanh âm của cô gái đầy yêu kiều cầu xin người đàn ông làm mình.
Ở phía sau, người đàn ông đã bắt đầu hoạt động. Cô gái đưa lưng về phía anh, anh lại có thể nhìn thấy rõ côn ŧᏂịŧ của ba mình đang ra vào trong hoa huyệt của Nho Nhỏ, hai bờ mông tuyết trắng không ngừng vặn vẹo, người đàn ông liên tục ra vào, khiến cho hai khối thịt va chạm phát ra tiếng vang đầy da^ʍ mỹ.
" Nha ân. . .Cha nuôi thật mạnh. . .Nho Nhỏ cũng sắp bị cha nuôi chọc thủng" Cô gái mới 14 tuổi cũng sẽ nói ra những lời nói dâʍ đãиɠ như vậy để lấy lòng người đàn ông.
Con ngươi của thiếu niên liền biến lạnh, lạnh như hàn băng ngàn năm. Anh buông tay ra, cánh cửa liền nhanh chóng khép lại, phát ra tiếng vang không hề nhỏ, nhưng hai người trong phòng căn bản cũng không để ý tới.
Đêm đó, hai người giống như củi khô bốc lửa ép buộc nhau tới rạng sáng mới dừng lại. Thế nên sáng sớm hôm nay khi tiếng chuông báo vang lên Ninh Tiểu Tiểu đều không nghe thấy.
" Chị Nhỏ cư nhiên cũng là con mèo lười, để con đi gọi chị ấy." Cung Hạ bỏ đồ ăn xuống chuẩn bị đi lên lầu.
Cung Chính nhanh chóng gọi cậu lại " Đừng đi, để cho chị ngủ một lát, gần đây chị ấy cũng mệt muốn chết rồi."
" Dạ, con biết rồi" Cung Hạ nghĩ nghĩ một chút sau đó quay lại ghế ngồi.
Cổ Di cũng nói thêm " Tôi thấy cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi đi."
Khuôn mặt Cung Đông không mang theo chút biểu cảm ngồi ăn cơm, phảng phất chuyện này không có quan hệ với anh. Chỉ là thời điểm khi ba nói 'gần đây đem chị ấy mệt muốn chết rồi' trên mặt anh liền lộ ra một tia trào phúng. Kết quả là ai đem cô ấy làm cho mệt muốn chết trừ Cung Chính ra cũng chỉ có anh biết.
Lúc Ninh Tiểu Tiểu thức dậy mọi người đều đã rời khỏi nhà, chỉ còn lại Cổ Di, cô cảm ngượng ngùng, liền cướp lấy tất cả mọi việc, bất tri bất giác đã tới giờ Cung Đông tan học.
Cửa mở, Cung Đông liền đi vào, cô theo quán tính tiếp đón " Anh đã về." nhưng lần này Cung Đông lại không để ý tới cô, lập tức lướt qua, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh băng.
Ninh Tiểu Tiểu thoáng sửng sốt một chút, hồi tưởng lại, tựa hồ cô không có đắc tội với Cung Đông ở đâu, anh thế nào lại không để ý tới cô, ngày hôm qua anh còn rất bình thường, có lẽ hôm nay tâm tình anh không được tốt.
Chỉ trong chốc lát cô liền bình thường trở lại, cầm lấy di động của Cung Đông, dơ tay gõ cửa phòng anh.
" Vào đi."
Ninh Tiểu Tiểu đi vào, liền nhìn thấy Cung Đông đang thay quần áo, cơ bụng của anh rắn chắc cân đối, Ninh Tiểu Tiểu vội vã xoay người đi nơi khác " Thực xin lỗi."
Một lát sau Cung Đông mới hỏi " Có việc gì?"
Ninh Tiểu Tiểu xoay người lại, lúc này anh đã thay xong bộ quần áo khác, cô liền đem di động đưa cho anh " Di động của anh"
Cung Đông không nhận lấy mà chỉ lạnh lùng nhìn cô, Ninh Tiểu Tiểu cảm thấy không khí xung quanh đang dần thay đổi, nhìn anh một cái, trên người dâng lên một cỗ hàn khí, cảm thấy trong ánh mắt của Cung Đông giống như có sát khí.
" Như thế nào?" Cô nhẹ giọng hỏi, cánh tay giống như bị trừng phạt truyền đến cảm giác đau nhói.
" Nhặt được ở đâu?" Cung Đông hỏi.
" Phòng tập thể thao."
" 11 giờ đêm hôm qua tôi mới rời khỏi, trễ như vậy cô còn tới đó làm gì?"
" Tôi. . ." Lúc này Ninh Tiểu Tiểu mới biết mình nói lỡ miệng, trên mặt một trận nóng bừng, nhưng lại không biết biện hộ ra sao. May mắn Cung Đông cũng không truy cứu, anh tiếp tục hỏi.
" Cô bao nhiêu tuổi?"
Ninh Tiểu Tiểu lại nhìn anh một cái, cảm giác hôm nay anh rất kỳ quái, nói nhiều như vậy.
" 14 tuổi, sắp 15"
Cung Đông hừ lạnh một tiếng " Vừa rồi vì sao xoay người sang chỗ khác?"
" Tôi không biết anh cởϊ áσ." Ninh Tiểu Tiểu đỏ mặt.
Cung Đông lạnh lùng nhìn khuôn mặt thanh thuần khiến cho người ta sinh ra ảo giác " Ngượng ngùng? Còn có chỗ nào của người đàn ông mà cô chưa thấy qua?"
" Cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn về phía anh, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của cô, lạnh như băng lại mang theo chút khó hiểu.
" Đừng giả vờ, tối hôm qua cô ở phòng tập thể thao quyến rũ ba tôi, cùng ông ấy phát sinh quan hệ."
" Tôi không có. . ." Ninh Tiểu Tiểu theo bản năng phủ nhận, khuôn mặt biến thành một khối vải đỏ.
" Không có?" Cung Đông bước từng bước tới gần " Tôi tận mắt thấy cô la hét kêu người đàn ông làm. . . Cô thật sự so với hồ ly tinh còn lẳиɠ ɭơ hơn, tôi đã bị bề ngoài tinh khiết của cô lừa. Ba tôi chính là bị hồ ly các người mê hoặc, mẹ tôi mới bị ông làm cho tức chết." Anh cầm chặt lấy tay Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu bị anh dọa sợ, di động liền rơi xuống mặt đất, cô xoay người muốn chạy, lại bị Cung Đông dễ dàng bắt được.
" Cô là cô ý ở đây quyến rũ tôi? Muốn ở bên trong này làm sao?"
" Tôi không có quyến rũ anh, tôi thực thích cha nuôi."
" Cô câm miệng cho tôi." Cung Đông giận giữ " Ba tôi chỉ thuộc về một mình mẹ tôi, về sau cô còn dám quyến rũ ông ấy, tôi sẽ gϊếŧ chết cô." Nói xong, anh đem Ninh Tiểu Tiểu đẩy ngã xuống giường.
" Anh. . .Làm gì?" Ninh Tiểu Tiểu sợ hãi nhìn anh đang tiến tới gần.
" Cô nói đi." Cung Đông nở nụ cười lạnh " Cô cho rằng tạp chí chỉ dùng để xem sao?"
" Không, không cần. . ."
Ninh Tiểu Tiểu không ngừng hi vọng anh sẽ buông tha cho mình, nhưng toàn thân Cung Đông đã ngập tràn trong giận dữ, anh đè chặt lấy hai chân cô, đem quần cô kéo xuống đầu gối ép hai chân lên sát ngực, khiến cho cô không thể động đậy, hổ thẹn giãy dụa.
" Buông tôi ra. . ."
Cung Đông xen vào giữa hai chân cô, hoa huyệt của cô so với tạp chí còn xinh đẹp hơn, chỉ là miệng huyệt hơi sưng đỏ, vừa thấy đã biết thời gian làm cách đây không lâu. Hai tròng mắt của anh lại một lần nữa biến lạnh, cởϊ qυầи, đem vật nam tính sớm đã cứng rắn đặt tại miệng huyệt của cô.