Ninh Tiểu Tiểu ngước đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo không chút tì vết, cô than nhẹ " Mặt anh còn đẹp hơn trong hình " Nói xong cô còn ngáp một cái, hai mí mắt dần khép lại.
" Vậy sao, em còn có hình của tôi?" Công Tử Lạc kiêu ngạo hỏi lại.
Tiểu Tiểu gật gật đầu, vô cùng ngây thơ nói " Dĩ nhiên, anh là thần tượng của tôi"
" Tôi đây thật vinh dự " Công Tử Lạc nhún nhún vai, khóe miệng treo nụ cười tà mị, tựa hồ đang suy nghĩ chủ ý đen tối nào đó.
Tiểu Tiểu hắt xì một cái, hai mắt sắp mở không ra, cô bò lên giường, nói với người phía sau " Lạc tiên sinh cứ tự nhiên, tôi buồn ngủ quá, chẳng thể chiêu đãi anh, không biết ngày mai còn mơ thấy anh hay không ..." Tiểu Tiểu nằm lên giường, nói xong liền nhắm mắt ngủ say.
" Tự nhiên?" Công Tử Lạc nhìn thân thể nhỏ bé co lại một đoàn đang an ổn hít thở sâu, nói tiếp " Tôi lúc nào mà không tự nhiên " Dứt lời anh nằm lên giường lớn, đem thân thể nhỏ nhắn ôm vào trong ngực, cô bé vừa mềm vừa ấm áp, giống như được đặc chế giành riêng cho anh, khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.
" Cảm xúc rất tốt " Anh tán dương thân thể bé bỏng trong lòng, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô có chút hâm mộ, anh bị chứng mất ngủ rất nhiều năm, khi bước chân vào con đường điện ảnh đã bắt đầu, hơn nữa càng lúc càng nặng, bởi vậy tính khí cũng cộc cằn dễ giận dữ.
Ninh Tiểu Tiểu giật giật thân mình, mơ màng mở mắt, cô cảm nhận được bản thân bị người ôm chặt, vật nam tính cứng rắn chống lên bụng cô, cô cố gắng nhìn rõ khuôn mặt mơ hồ, thì ra là Công Tử Lạc! Bất chợt hiểu ra mình vẫn còn đang nằm mộng, đúng là giấc mơ khó hiểu, thấy Công Tử Lạc cùng cô gái khác làʍ t̠ìиɦ, đã vậy còn chạy lên giường mình nữa.
" Không được..." Cô lầm bầm lầu bầu, giống như đang răn dạy bản thân " Cha nuôi biết được sẽ không vui...tôi không thể mơ như vậy...Lạc tinh sinh, anh tránh ra đi "
Công Tử Lạc bật cười, vòng ôm càng thêm chặt chẽ, cự vật trương phồng phát đau, bất quá trước mắt phải ráng nhịn, dù sao cũng là người của anh trai, anh ấy chưa cho phép thì không thể đυ.ng vào. Nhưng bàn tay anh không chút thành thật, từ vạt áo cô chui vào bên trong, xoa nắn bộ ngực mềm mại đáng yêu. Xúc cảm tuyệt vời không cần bàn cãi, co dãn bóng loáng, niết ở trong tay mịn màng trơn tuột, hai đỉnh nhũ tiêm rất nhanh liền dựng đứng, nổi lên trong bàn tay to lớn của anh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
" Ừm..ừm..." Tiểu Tiểu trong mơ hé miệng rên nhẹ, gò má đỏ ửng kiều diễm " Đừng mà, Lạc tiên sinh....cha nuôi sẽ tức giận...a....a " Cô yếu ớt kháng cự, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Công Tử Lạc ôm cô, ngón tay thon dài vuốt ve từng chút một trên da thịt mơn mởn, không buông tha bất kỳ chỗ nào, thẳng tới khi ánh trăng lặn xuống, anh mới ôm cô đi ngủ, đã mấy ngày nay anh chưa từng có giấc ngủ yên tĩnh như vậy...
Buổi sáng, Tiểu Tiểu tỉnh dậy, dáo dác nhìn quanh giường, cô thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên ngày hôm qua chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao...bản thân lại có giấc mộng kỳ lạ như vậy? Cả một đêm cô đều mơ thấy bản thân nằm trong ngực Công Tử Lạc, còn anh dùng đôi tay nóng bỏng không ngừng vuốt ve từng tấc trên da thịt trên người cô, nghĩ tới đây mặt cô ửng đỏ, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt.
Đi vào phòng bếp, cô liền ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến sắc. Cô nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ hôm qua, giờ đang bình thản ngồi lên bồn rửa, hai chân dài bắt chéo, nghiêng đầu trò chuyện với Cổ Di, còn Cổ Di bình thường luôn nghiêm mặt nay bỗng nhiên vui vẻ nói cười đáp lại, có thể thấy được họ đã quen biết từ lâu, Cổ Di còn rất mến anh ta. Công Tử Lạc nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Tiểu Tiểu, trong con ngươi dạt dào ý cười nói.
" Chào, Tiểu Tiểu, sớm nha "
Anh kêu mình là Tiểu Tiểu, cô hết sức kinh ngạc liếc nhìn anh, rồi lại nhìn sang Cổ Di. Sắc mặt Cổ Di có chút kỳ quái, hai mắt nhìn cô chằm chằm nói " Đây là Công Tử Lạc, em trai duy nhất của thị trưởng Cung, cũng là thành viên trọng yếu trong nhà họ Cung, một đại minh tinh "
" Cổ Di không cần giới thiệu kỹ càng như vậy, cô ấy biết rồi " Công Tử Lạc nháy mắt với Tiểu Tiểu, buông thỏng hai chân dài, anh so với Cung Chính hay Cung Đông còn cao hơn, khoảng một mét tám mươi tám.
" Em trai? Anh..." Tiểu Tiểu lại ngây ngốc, anh lại là em trai của Cung Chính, trời ạ, tối hôm qua...mặt cô đỏ như trái táo chín,hận không tìm được cái lỗ chui vào.
" Tiểu Tiểu, còn không mau gọi chú đi " Cổ Di mất hứng lên tiếng nhắc nhở.
Chú? Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vạn người mê, không khỏi thất thần, cô thật có thể gọi Công Tử Lạc là chú sao. Xem vẻ mặt rối rắm của Tiểu Tiểu, Công Tử Lạc cười nói " Cổ Di, con mới hai mươi bốn tuổi, vẫn nên kêu một tiếng Lạc được rồi " Giọng điệu có chút hất hàm ra lệnh, quả đúng là đại thiếu gia.
" Tôi mặc kệ, cậu muốn kêu thế nào thì kêu thế đó, bất quá cậu ra ngoài đi, đi ngủ thêm một lúc, cậu ở chỗ này tôi với Tiểu Tiểu không làm gì được "
Trên bàn cơm sáng, Cung Hạ nhìn thấy Công Tử Lạc liền reo lên vui mừng " Chú hai " chạy tới chui vào lòng anh, Công Tử Lạc cũng ôm lại cậu, có thể thấy hai người cực kỳ thân cận, Công Tử Lạc vò đầu Cung Hạ nói.
" Đúng là bí đao, thế nào lại giống như lúc chú đi chẳng cao thêm chút nào "
Cung Hạ mắc cỡ đỏ mặt tía tai, len lén liếc nhìn Tiểu Tiểu rồi nói " Con mới không phải bí đao "
Công Tử Lạc cười rộ lên, tinh ý nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, trêu chọc nói " Giận? Trước kia cũng nói vậy sao không thấy con giận, có phải hay không do có con gái ở đây nên vậy? " Nói xong còn hướng về Cung Hạ nháy mắt mấy cái.
Công Tử Lạc lại cười nhìn sang Cung Đông, Cung Đông quy củ gọi một tiếng chú hai, âm thanh tuy vẫn lạnh lùng như trước, nhưng có thể nhận ra được thái độ anh đối với Công Tử Lạc có phần kính trọng. Cung Chính không gì với Công Tử Lạc, nhưng nhìn ánh mắt hai người trao đổi có thể thấy tình cảm anh em vô cùng thân thiết, thậm chí khi Cung Chính nhìn Công Tử Lạc hai mắt còn ẩn chứa yêu thương, nuông chiều, giống như đang nhìn con trai của mình, quả nhiên là anh trai như cha.
Cung Chính hỏi nhỏ cô có cần anh giới thiệu một chút không, Tiểu Tiểu cúi đầu giấu vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói Cổ Di giới thiệu rồi. Công Tử Lạc còn tặng quà cho hai đứa cháu, Cung Đông là một gói giấy tinh xảo bên trong chứa rất nhiều hộp nhỏ, còn Cung Hạ là một máy bay mô hình số lượng có hạn, Cung Hạ yêu thích cầm chặt trong tay, sớm đã đem chuyện không vừa ý trước đó vứt tận nơi nào. Cung Hạ quay qua lễ vật của Cung Đông, tò mò giật một hộp nhỏ lên nhìn.
" Cái gì nha? Đây là..." Cung Hạ xem xét một vòng rồi " A, áo mưa? " Cậu lẩm bẩm, một hồi mới thông được ý nghĩa của từ này.
" Ba, chú hai vậy mà mua áo mưa cho anh " Cung Hạ quay qua Cung Chính tố cáo.
Tiểu Tiểu đương nhiên biết vật đó dùng để làm gì, không khỏi có chút ngại ngùng, mà Cung Đông vốn luôn lãnh khốc ít nói cũng đỏ mặt. Công Tử Lạc mỉm cười, trêu ghẹo.
" Mười sáu tuổi, cũng nên chuẩn bị, có phải hay không Tùng Tùng? Hay hiện tại đã dự trữ sẵn? "
Cung Đông rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, vẫn lạnh băng đáp trả " Chú hai, con đã mười sáu, không cần lại gọi nhũ danh "
" Ok, Ok " Vẫn như mọi khi, Tiểu Tiểu đưa cơm cho từng người, riêng Cung Đông do Cổ Di phụ trách, lúc đặt chén xuống trước mặt Cung Đông, Cổ Di dặn thêm.
" Tiểu Đông ăn nhiều một chút "
Cung Đông gật đầu đáp lại. Công Tử Lạc liền bắt lấy cơ hội chế giễu cháu mình " Chú rời đi lâu như vậy, không nghĩ tới bệnh luyến mẫu của con vẫn còn nha, về sau sẽ không cưới một bà vợ lớn hơn mình hai mươi tuổi đó chứ "
Cung Đông cũng thấp giọng đáp trả " Chú hai, đây là tự do của con, nói không chừng còn lớn hơn ba mươi tuổi lận "
Công Tử Lạc ho khan sặc sụa, bọn họ mặc dù nhỏ giọng nhưng vẫn lọt vào tai Tiểu Tiểu, cô rất hiếu kỳ một nhà bốn người này làm sao ở chung với nhau ...