Về phần tại sao không cùng lúc rời đi ? Trong đó Trần Y Y cùng Sở Minh Yến cũng đã có suy tính .
Đầu tiên là bọn hạ nhân của Sở gia , đều đã ở Sở gia làm rất nhiều năm , Sở Minh Yến không có cách nào cứ như vậy bỏ của chạy lấy người .
Mà chuyện ngày hôm quá phát sinh quá đột ngột , mấy cửa hàng của Sở gia Sở Minh Yến còn muốn nghĩ biện pháp an trí .
Điểm trọng yếu nhất chính là , nếu bọn họ cùng rời đi , thời điểm rời đi nhất định sẽ gây sự chú ý cho người khác .
Dù sao Sở gia cả một nhà như thế , chủ nhà đột nhiên đều không thấy , không muốn gây sự chú ý cho người khác cũng khó .
Những người kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho người Sở gia .
Nếu trên đường bọn họ chạy trốn , có người lén lút đi theo hoặc là nửa đường bị bắt .
Đến lúc đó các nàng tứ cố vô thân , nói không chừng kết cục sẽ càng thêm thê thảm .
Cho nên Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thương lượng một chút , mới quyết định trước tiên đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi .
Bởi vì bọn họ một người thâm cư nội trạch , một người thân thể không tốt .
Cho dù bọn họ một thời gian dài không xuất hiện ở bên ngoài , bất luận là kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi .
Nhưng là Sở Minh Yến sẽ không giống như vậy , nếu như nàng biến mất một hai ngày , vô luận là người nào cũng đều phát hiện ra mánh khoé .
Cho nên Sở Minh Yến không thể tùy tiện rời đi , nàng nhất định phải lưu lại đến cuối cùng rồi mới có thể rời đi .
Mà Trần Y Y không rời đi bởi vì hai nguyên nhân , một là nàng không yên lòng về Sở Minh Yến , hai là nàng còn muốn thay đồ ngốc kia báo thù rửa hận .
Nguyên bản kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thực sự ổn thoả , sau khi đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi , hai người bọn họ cũng sẽ không còn nỗi lo nào nữa , làm chuyện gì cũng đều có thể buông tay ra mà làm .
Nhưng các nàng không nghĩ tới chính là , xảy ra một chút ngoài ý muốn , chính là Sở Trác kia .
Sở Trác tỉnh lại sau cơn hôn mê , liền không nguyện ý cho người khác chạm vào hắn , ngược lại so với trước đó càng thêm dính Trần Y Y .
Nói đến hắn cũng coi như trong hoạ có phúc , bởi vì hoạ sát thân ngày hôm qua , Sở Trác có thể biểu đạt hỉ nộ ( vui buồn ) của chính mình .
Sở Minh Yến khi biết được chuyện này , thiếu chút nữa vui đến phát khóc .
Sở Minh Yến cùng những người khác đều cảm thấy , đây là trời cao đang thương cảm Sở Trác .
Chỉ có Trần Y Y tự mình biết , không phải trời cao thương cảm hắn , mà là cái vị nương tử như nàng đau lòng hắn .
Ngày hôm qua lúc đại phu xem thương thế cho Sở Trác , sắc mặt vô cùng không dễ nhìn .
Bởi vì bệnh cũ trước kia ở chỗ đó của Sở Trác , lại một lần nữa nhận lấy trọng thương .
Cũng là nguyên nhân mà Sở Trác đột nhiên phát bệnh điên .
Ngược dòng thời gian trở về ngày hôm qua , Trần Y Y theo Hỉ nha rời đi không lâu .
Có một nam nhân mang mạng che mặt màu đen , đột nhiên xông vào chỗ viện tử của nhị gia .
Lúc ấy Vân Bích đang ở phòng bếp sắc thuốc cho nhị gia , trong phòng chỉ còn Thang Viên chuẩn bị cho nhị gia nghỉ ngơi .
Thang Viên đang giúp nhị gia chải tóc , đã nhìn thấy một thân ảnh cao to xông vào .
Phản ứng đầu tiên của Thang Viên chính là bảo hộ trước mặt nhị gia, sau đó lớn tiếng hét ầm lên .
Thang Viên biết mình không phải là đối thủ người kia , Nhị gia lại là cái người không biết nguy hiểm , nàng chỉ có thể dùng cách này để kêu mọi người đến .
Nam nhân kia vừa nghe tiếng Thang Viên hét lên , liền tiến lên hai bước đánh một chưởng làm Thang Viên hôn mê .
Thời điểm Vân Bích từ bên ngoài xông vào , đã nhìn thấy nam nhân kia nắm lấy tóc nhị gia , hung hăng hướng tới góc bàn trang điểm đánh tới .
Nhị gia ngay từ đầu không có bất kỳ phản ứng nào , đột nhiên đυ.ng phải bệnh cũ sau cái ót , mới bởi vì đau đớn kịch liệt mà phát bệnh điên .
Ngay lúc đó Vân Bích sợ đến mức choáng váng , nàng tận mắt nhìn thấy nhị gia giống như là bị điên , mặc kệ tóc của chính mình đang bị người ta nắm lấy , lập tức bẻ gãy cánh tay của người kia .
Cũng chính bởi vì lúc nhị gia nổi điên , bẻ gãy cánh tay của nam nhân kia .
Mới khiến cho nam nhân kia không có cánh nào lập tức chạy trốn , bị người của Sở gia bắt được .
Hôm qua Trần Y Y sau khi đợi đại phu rời đi , liền đem đan dược trong không gian lấy ra .
Trong tiểu thuyết , một nhà Trần Tú Tú có thể sống sót trong đại loạn , về sau lại sống tốt như thế , không chỉ bởi vì Trần Tú Tú có không gian tùy thân .
Mà còn bởi vì trong tay Trần Tú Tú , có một hộp gấm màu đỏ thẫm .
Trong cái hộp gấm này , có ba viên đan dược .
Ba viên đan dược này là Thánh phẩm chữa thương .
Trần Tú Tú cũng nhờ viên đan dược này , mà cứu được Trần Bách Sam và Trần phu nhân thiếu chút nữa mất mạng .
Trần Y Y vốn là muốn , đem ba viên đan dược này để đó , đợi đến lúc chính mình cần thì liền dùng .
Nhưng sau khi nàng nghe được lời đại phu nói , biết vết thương cũ của Sở Trác bị tổn thương thêm , cuộc sống về sau ngoại trừ vừa điên vừa ngốc , còn phải chịu cơn nhức đầu tra tấn .
Trần Y Y đau lòng hắn , cảm thấy hắn không nên gặp phải những chuyện này .
Nàng thấy đồ ngốc này trong cơn hôn mê vẫn nhíu mày , nhất thời nhịn không được đem cho hắn một viên đan dược .
Sau khi hắn ăn đan dược Trần Y Y liền phát hiện , lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt hắn đang khôi phục huyết sắc , ngay cả lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra .
Chờ đến giữa trưa ngày thứ hai , Sở Trác sau khi tỉnh lại .
Thang Viên muốn hầu hạ Sở Trác đứng dậy , Sở Trác một mực không biểu lộ trên mặt bất cứ thứ gì , lộ ra một tia cảm xúc giống như bài xích .
Thang Viên cho là lúc ấy mình nhìn thấy điều đó , liền đem chuyện này nói với Trần Y Y .
Trần Y Y nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc , nàng trở lại trong phòng nhìn Sở Trác .
Đã nhìn thấy Sở Trác tự mình xuống giường , tại lúc nhìn thấy nàng hắn hết sức chủ động kéo tay Trần Y Y .
Lúc ấy Trần Y Y thập phần sợ hãi , sợ hãi nàng cho Sở Trác một viên đan dược , đem bệnh ngốc cùng bệnh điên của hắn đều chữa khỏi .
Trần Y Y ngây ngốc đứng tại chỗ , thiếu chút nữa không nhịn được hất tay Sở Trác ra .
Ngay tại thời điểm nàng kinh nghi bất động , Sở Trác vẫn như cũ không có biểu lộ gì trên mặt , thần sắc hiện lên một tia ủy khuất .
Hắn thập phần chậm chạp dơ tay lên , sau đó chỉ vào đầu mình nửa ngày mới phun ra một chữ .
" Đau !"
Đại khái là bởi vì nhiều năm không lên tiếng , Sở Trác phát ra cái chữ này âm rất không tiêu chuẩn . Thanh âm nghe qua cũng hết sức khó nghe .
Trần Y Y nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác trước mắt , đột nhiên cảm thấy tâm như bị đột kích .
Làm sao bây giờ ? Tiểu gia hỏa này có chút đáng yêu nha .
Về sau Trần Y Y lại thăm dò hắn mấy lần , phát hiện Sở Trác vẫn ngốc như cũ mới yên lòng .
Không phải nàng không hy vọng Sở Trác trở thành người bình thường , mà là sợ hãi sau khi hắn biến thành người bình thường , sẽ đem những hành vi kỳ quái trước đó của nàng nói ra .
Trần Y Y thật vật vả mới xuyên qua gặp tình cảnh này , tìm được một khối thân thể không ốm đau .
Nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống , bởi vì trước kia chủ quan , mà bị người ta xem như yêu quái muốn đốt ?
Trần Y Y cảm thấy bản thân trước kia ,thật đúng là quá sơ suất .
Bởi vì trước kia không có cảm giác Sở Trác tồn tại , liền thật sự coi người này thành không khí .
Bất quá cũng may Sở Trác vẫn ngốc như cũ ....
Về sau Sở Minh Yến muốn đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi , Sở Trác giống như hài tử cá biệt không chịu nghe lời .
Hắn nhìn cũng không nhìn Sở Minh Yến một cái , chỉ là dùng sức lôi kéo tay Trần Y Y .
Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thuyết phục hơn nửa ngày , cũng không thể lay chuyển Sở Trác một chút .
Sở Minh Yến đau lòng nhị ca mình , thấy như vậy cũng không tiếp tục bức bách .
Nàng lo lắng nhị ca duy nhất một điểm , không muốn bởi vì mình ràng buộc nhị ca , mà làm cho hắn trong lòng ghi hận mình .
Vì thế chức trách lớn chiếu cố Sở Trác , đã bị Sở Minh Yến giao vào trong tay Trần Y Y .
Trần Y Y thật ra cũng muốn cự tuyệt , nàng không muốn hầu hạ người khác .
Nhưng là nàng không nghĩ là nàng hoàn toàn không muốn , Sở Trác thế mà dính lấy nàng không thôi , Trần Y Y cũng chỉ có thể hơi cố gắng chiếu cố hắn một chút .
Bởi vì lão phu nhân thân thể không tốt , trên đường không thể thiếu người đáng tin cậy chăm sóc .
Sở Minh Yến cho người đáng tín nhiệm nhất là quản sự , bọn người Thang Viên , cùng mang theo lão phu nhân rời đi .
Nếu bọn họ đã muốn rời đi không thể tới nơi người ta có thể dễ dàng tìm ra được , nhất định phải tìm một chỗ ẩn nấp mà ít người biết đến .
Lão quản sự có một người bà con xa , sống ở tại một tiểu sơn thôn gọi là Vô Hoa thôn .
Nghe lão quản gia nói , nơi đó thập phần hoang vu hẻo lánh , rất phù hợp với yêu cầu của Trần Y Y .
Cho nên mấy người liền thương lượng tốt , về sau liền sống tại Vô Hoa thôn .
Mặc dù ở nơi đó cuộc sống rất khổ cực , nhưng ít ra có thể cam đoan một nhà bình yên .
Sở Minh Yến tin tưởng đại ca sẽ trở về , nàng cảm thấy chỉ cần bọn họ có thể còn sống ,một ngày nào đó có thể đợi được đại ca trở về .
Mấy ngày sau , Sở Minh Yến cùng Trần Y Y bề bộn nhiều việc .
Sở Minh Yến làm theo ý của Trần Y Y , đầu tiên là đem tên nam nhân vừa bắt được đưa đi quan phủ .
Sau đó cho Hỉ nha một chút tiền , đem nàng ta đuổi ra khỏi Sở gia .
Đưa tên kia lên quan , là bởi vì muốn kinh sợ những người đối với Sở gia muốn động thủ .
Mặc dù bọn họ biết rằng , quan phủ không chỉ không tìm ra người đứng phía sau , nói không chừng còn giúp đỡ yểm trợ cho hung thủ .
Nhưng là cũng chính bởi vì như vậy , hung thủ sẽ nể mặt quan phủ , mà thu liễm một chút tay chân của mình .
Về phần Hỉ nha , Sở Minh Yến cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ .
Mặc dù nàng ta cũng là người đáng thương , nhưng là nàng ta có đáng thương cũng không thể lấy lý do đó mà đi tổn thương người khác .
Về sau Trần Y Y cho người truyền ra lời đồn đại , nói Sở nhị gia triệt để điên rồi .
Cùng lấy lý do hạ nhân Sở gia chăm sóc nhị gia không tốt , giận chó đánh mèo đem mấy người hạ nhân từng nhóm đuổi ra khỏi Sở gia .
Trước đó Trần Y Y vì đối phó đám hài tử ác độc đã khi dễ Sở Trác, mua mấy cái tiểu ăn mày này trở về .
Mấy tiểu ăn mày này nhận ân tình của nàng , đối với Trần Y Y thập phần chân thành .
Trần Y Y từ chỗ Sở Minh Yến cầm không ít bạc , sau đó toàn bộ đều phân phát cho mấy tiểu ăn mày này .
Trần Y Y vỗ vỗ đầu một tiểu gia hoả trong số đó " Ta nói lời này , các người nhất định phải nhớ rõ .
Các ngươi cầm lấy số tiền này , phân cho những đám ăn mày khác trong thành .
Sau đó bảo bọn họ đến viện Phúc Đức , Hoà Xuân Trai , Thịnh Hoà tiền trang .... Gây cho bọn họ một chút phiền toái .
Nhớ kỹ các ngươi bảo bọn họ chỉ cần quậy phá trong ngày mười tám này .
Sau khi làm xong lập tức cầm tiền ra khỏi thành , tìm một cái tiểu sơn thôn hoặc thị trấn vắng vẻ mà sống "
Trần Y Y xuất tiền kêu bọn họ đi gây phiền phức là vì báo thù cho Sở Trác .
Vốn dĩ nàng muốn tự mình đi , nhưng bất đắt dĩ lại có thêm một Sở Trác .
Để cho bọn họ đi phá vào ngày mười tám là bởi vì trong ngày này Sở Minh Yến cùng Trần Y Y sẽ mang theo Sở Trác chạy trốn .
Sau khi đám ăn mày này náo loạn xong , rất nhiều người bao gồm cả Hứa tam gia cũng không có thời gian quản việc của đám người Trần Y Y .
Về phần tại sao chỉ để bọn họ làm loạn một ngày thôi , là bởi vì náo quá lâu sẽ khiến quan phủ chú ý đến .
Đến lúc đó quan phủ xuất động , những tên tiểu ăn mày kia liền xong .
Không bao lâu nữa , thiên hạ sẽ đại loạn .
Trần Y Y kêu bọn họ đi đến địa phương vắng vẻ, là bởi vì an toàn của bọn họ mà suy nghĩ .
Bởi vì thời điểm đại loạn chân chính , phản quân chủ yếu công chiếm các thành , trấn lớn .
Làng tương đối nhỏ , có vẻ vắng vẻ rất ít phản quân đi qua .
Cho nên so sánh như vậy , những địa phương này sẽ tương đối an toàn .
Chỉ cần tại thời điểm bọn họ gặp nguy hiểm , lén lút tránh đi một chút đều có thể tránh được những nguy hiểm không cần thiết .
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà bọn họ phải đưa lão phu nhân đến một địa phương vắng vẻ như Vô Hoa thôn .