Sáng sớm hôm nay Khả Uyên dậy rất sớm để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp mặt sắp tới, cô không muốn để ba phải mất mặt. Cô cũng là một tiểu thư danh giá nên không để họ đánh giá là nhà quê được.
Đi học thì cô luôn ăn mặc bình thường ít người biết cô là nhị tiểu thư của Ngô gia. Không phải là không biết mà do cô giấu đi thân phận của mình mà thôi.
Hôm nay Khả Uyên cô mặc một chiếc váy suông màu hồng nhạt, nhìn đơn giản nhưng khi mặc lên người Khả Uyên thì lại toát lên một đẳng cấp khác.
Cô thả tóc ra sau lưng, tóc cô không đen hẳn lại có vài ngọn tóc xoăn lại nên khi thả ra nhìn cô rất đáng yêu.
Bước vào chiếc xe BMW cùng ba cô mà lòng cô nặng trĩu, cô lo lắng khi mình bước chân vào Tống gia ngày ra mắt không biết cô nên vui hay buồn đây. Cô ngồi thu mình lại nhìn ra cửa sổ những con đường quen thuộc đang được lướt qua...
Ông ngô thấy con gái nhỏ như vậy tưởng là cô hối hận thì trong lòng có chút đau lòng mà nói:
- Khả Uyên con có thể thay đổi ý định. Nếu con không muốn chúng ta sẽ không đi nữa. Ba sẽ nghĩ cách từ hôn sự này...
Lời nói là vậy nhưng khả Uyên nhìn ra đôi mắt của ba cô đang chứa rất nhiều sự lo lắng ở trong đó mà không thể nói ra...
Cô cầm tay ba mình nhẹ nhàng nói.
- Con không sao. Ba đừng lo...
- Thật là con không sao chứ. Ba không muốn con gái của ba buồn, con xinh đẹp như này sao lại phải một thằng ngốc chứ.
Cô chỉ biết cười gượng lắc đầu..
- Ba xin lỗi lại đưa con vào cuộc hôn nhân này, lúc đầu ba muốn người gả đi là Khả Như, chứ không phải là con, nếu con không đồng ý thì ba chắc chắn bắt con bé đồng ý với hôn sự này....
- Ba đừng nói vậy, chị đang học còn con thì chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc thời học sinh rồi, giờ con thay chị đi lấy chồng cũng là đúng thôi mà ba....
- Con.... Con cứ hiền như thế này làm sao mà ba yên tâm đây....
Cuộc nói chuyện của hai ba con nhà Ngô gia kéo dài không được bao lâu thì chiếc xe đã dừng trước sân lớn nhà Tống gia....
Người tài xế mở cửa mời hai cha con cô xuống.
Khả Uyên không do dự nắm chặt tay ba mình nói rồi kéo ông ra theo..
- Ba đừng suy nghĩ nhiều, con sẽ hạnh phúc bên người con chọn... Đi thôi ba họ đang đợi mình.
Khi nghe con gái mình nói vậy thì ông còn có thể nói gì thêm nữa chỉ biết ngậm ngùi đi theo...
Vào đến đại sảnh đã thấy Tống gia cùng với hai cậu con trai là Tống Minh Khang và Tống Gia Minh đã ở đó chờ sẵn rồi..
- Tống gia, xin đã để mọi người chờ..
Ngô gia nhanh chân đến chào hỏi Tống gia.
Tống gia lấy tay xua xua...
- không có gì,chúng tôi cũng mới xuống đây ngồi thôi.. Là người một nhà ông không phải làm vậy....
- vâng.. Vâng...
Nói chuyện với Tống gia thì ông ngô cũng phải kính nể vài phần.
Nhìn qua bên chỗ Minh khang chạm vào ánh mắt của anh ta không mặn cũng không nhạt chỉ khẽ gật đầu ra hiệu chào, thì ông Ngô đã hiểu gật đầu lại trong lòng mang thêm nhiều sự kinh hỷ.
Nếu nói về Minh khang thì không ai là không biết,ông đã gặp cậu ta rất nhiều lần, nói trên thương trường về Minh khang thì không thể phủ nhận tài năng của cậu ta, tiếng tăm lẫy lừng của đại thiếu gia của Tống gia..
Ông nhìn người ngồi bên cạnh Minh khang chính là nhị thiếu gia, ông nhìn cậu ta cũng phải đứng hình một lúc, nói về thân hình với khuôn mặt kia thì đại thiếu gia còn phải thua nữa, biết Minh khang đã quá đẹp trai nhưng ông không ngờ Gia Minh lại đẹp trai đến vậy.
Nhưng chỉ tiếc là cậu ấy bị ngốc không thì chắc chắn là một tổng tài khét tiếng ấy chứ. Có nằm mơ ông cũng không nghĩ ra là ông sắp trở thành bố vợ của tên ngốc này rồi...
Ngồi xuống ghế gần ba cô mà khả Uyên vẫn còn chưa định hình được. Cô cũng đâu khác ba cô là bao hết nhìn Minh khang rồi đến Gia Minh, cô dừng ánh mắt lại nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn xoe nhìn cô như một đứa trẻ con vậy.
Cô không biết nói gì chỉ ngồi im cho mọi người bàn chuyện.
Tống gia nhìn cô có vẻ hài lòng nhìn ba khả Uyên cười cười...
- Ngô gia? Đây có phải là đại tiểu thư Ngô khả Như không?
Ngô gia nghe xong thì cũng hơi chột dạ nhưng ngay sau đó lấy lại ngay được ý thức mà nói.
- Thưa Tống gia, đây là con gái thứ hai của gia đình tôi nhị tiểu thư Ngô khả Uyên ạ...
Tống gia ông ta hơi ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất phải nói đến Tống Minh Khang anh ta nghe tới tên Khả Uyên còn giật nảy cả người lên, anh ta nhìn thẳng Khả Uyên mà nghĩ lại những chuyện mà anh ta biết về cô, nhưng không lên tiếng.
- Thật sao ông Ngô?
- Dạ vâng! Đây là con gái út của tôi.
Nói rồi ông quay ra nhìn Khả Uyên nói.
- Con gái đây là tống gia sau này sẽ là bố chồng con. Còn người ngồi bên phải kia là Minh khang là anh chồng của con, còn người ngồi cạnh là Gia Minh sau sẽ là chồng của con....
- Dạ.
Khả Uyên cúi đầu trả lời, vì cô không ngờ được là lại gặp lại anh ta, thật sui cho cô người đàn ông mà cách đây mấy tháng cô đã đắc tội giờ lại là anh chồng của cô...
Khả Uyên hồi tưởng lại cái buổi chiều cách đây hai tháng ở trung tâm thương mại mà không để ý tới mọi người đang bàn hôn sự cho cô..
Hôm đó trời mưa to cô cùng chị gái đi mua sắm, mà nói đi mua sắm cho hay chứ thật ra cô đi xách đồ cho chị cô thì đúng hơn. Lúc đang tay xách nách mang cô không để ý nên đã va phải một người đàn ông, làm cho anh ta ngã ngay ra vũng nước bên cạnh, thấy vậy cô đã ba chân bốn cẳng chạy ra xe của chị để về nhà, lúc chỉ chuẩn bị đóng cửa cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông, anh ta đẹp như thiên thần vậy nhưng thảm hại lại ngồi ngay dưới vũng nước nhìn cô, mặc cho những vệ sĩ cuống quýt gọi anh ta.... chạy lại đỡ dậy....
Thiếu.... Thiếu... Gia....
Nhìn thì cô thật sự không thể phân biệt được hai anh em nhà này, nhưng cô lại nghiêng về phần của Minh khang hơn vì anh ta bình thường chứ chồng ngốc của cô tính trẻ con mà bị như vậy chắc đã la làng lên rồi chứ còn ngồi mà nhìn cô...
Nghĩ thôi đã khiến cô toát hết cả mồ hôi hột....cô vốn cứng rắn mặc cho vẻ ngoài luôn tỏ ra nhút nhát vậy mà hôm nay cô run thật sự khi thấy anh chồng của mình...
Cái người đàn ông được cho là chồng cô tự nhiên chạy tới lay lay tay tống gia mắt ngấn nước nhìn cô...
- Ba... Ba... Con không chịu đâu sao bảo lấy vợ cho tiểu Minh Minh mà ba với anh hai cùng với cha vợ con hông để ý với Minh Minh thế... Ứ... Chịu đâu... Oa... Oa....
Ôi trời thiên địa ơi người con trai đó không chỉ ngốc mà còn không khác một đứa trẻ lên năm lên mười tuổi là mấy... khiến cho khả Uyên tỉnh cả người trở về thực tại nhìn cái người được gọi là chồng của cô đang khóc bù lu bù loa lên kia....
- Minh Minh ngoan anh hai có nói gì đâu, cô bé kia là vợ Minh Minh nghe không? Nín khóc đi có muốn lấy vợ không mà khóc như vậy trước mặt ba vợ vậy? Em không xấu hổ à....?
Tưởng nghe những lời nịnh nọt của Minh Khang thì GiA Minh sẽ nín ai ngờ anh ta còn khóc to hơn nữa tay còn quẹt quẹt nước mắt hết nhìn Minh khang lại đến Tống gia đưa cái bản mặt vô tội ra để lấy lòng thương hại của người khác....
- oa.... Oa.... Không ai thương con.... Ai cũng ghét con.... Huhuhu....
- Con trai. Nín đi cha đang hỏi vợ cho con nè, con không thấy vợ đang nhìn con à? - tống lão gia vuốt nhẹ tóc đứa con trAi ngốc nghếch của mình buông những lời nịnh nọt ra để cho cậu ta nín khóc...
- Vợ.... Vợ.... Vợ... Của Minh Minh.....hức... Hức...
Nói là thế chứ gia minh vẫn cảm thấy ấm ức khi bị cha với anh hai đang ức hϊếp nên không nín hẳn được..
Khả Uyên nhìn thấy vậy thì cũng hiểu sơ về người chồng của mình. Tuy ngốc nghếch xíu nhưng phải nói đẹp trai như thiên thần, khuôn mặt như được điêu khắc ra vậy. Không hiểu sao trong lòng cô lại không cảm thấy buồn mà lại cảm thấy có hứng thú với người chồng này của mình. Cô khẽ cười nhẹ nhìn ra phía chồng mình ngồi lên tiếng...
- Anh, ra đây ngồi với em....
Nghe cô gọi mình thì Gia minh im hẳn nhìn anh trai xem có nên ra không...
Minh khang nhìn em trai mình gật gật đầu ra hiệu em ra với vợ đi.
Anh đứng dậy đi lại gần chỗ cô ngồi xuống nhưng hai cái cặp giò cứ run lên bần bật...
- Anh không thích ngồi cùng vợ à?
Chỉ dám lén nhìn lên gương mặt của khả Uyên rồi lại cúi gập đầu xuống im im gật cũng không dám chứ nói gì tới lắc...
Lúc này khả Uyên mới nhìn kỹ gương mặt của tên ngốc này thật sự nó quá đẹp, nó đã làm cho một người luôn sống nội tâm,chưa bao giờ sống theo kiểu chiến hữu trước mặt ba cô bao giờ.mà nay tên ngốc này lại làm cho cô muốn có hắn, như vậy cuộc hôn nhân này không chỉ là giúp ba cô mà còn giúp cô có nghị lực sống với chính mình hơn....
Khả Uyên nhìn ra phía phía Tống lão gia lên tiếng nói...
- Lão gia, con muốn nói chuyện riêng với người, người có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?
Tống lão gia hiểu ý gật gật nói...
- Được... Vậy con đi theo ta lên phòng làm việc nói chuyện...
Ba cô nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên với đứa con gái thường ngày luôn sống kín, không mạnh dạn như hôm nay. Lúc sáng con bé còn rất là lắng vậy mà bây giờ đã muốn nói chuyện riêng với bố chồng tương lai thì thật sự quá lạ...
- Con....
Khả Uyên nhìn qua ba mình thấy ông ngạc nhiên nhưng cô không muốn giải thích, cô chỉ muốn ba mình không phải lo cho mình nữa...
- Ba... Ba không phải là cho con. Con lớn rồi mà... Hì...
Nói rồi cô nhìn anh cười xoa cái đầu ngốc nghếch...
- Ngoan ngồi im ở đây, em đi lên kia một lát, cấm được khóc nghe không..?
Gia Minh chỉ dám gật đầu, nếu không phải cô thì anh đã khóc bù lu bù loa lên rồi chứ ngồi đó mà gật đầu...
Cô bước lên lầu đi khuất rồi thì cả ba cô và Minh khang đều khó hiểu nhìn nhau, chỉ có một tên ngốc khi nghe cô nói ngồi im thì không nhúc nhích một tí, ngồi lưng thẳng chân dụm lại mà khiến cho ba khả Uyên nhìn thấy cũng không nhịn được mà bật cười.
Tuy như một đứa trẻ con nhưng lại biết nghe lời người khác, như vậy là ông không phải lo cho gái ông sẽ bị bắt nạt rồi....
Minh khang thì nhìn em trai mình mà nghĩ " thằng em trai gốc này của anh từ trước tới nay có biết sợ ai đâu,ấy vậy mà hôm nay lại sợ cô gái nhỏ nhắn kia chứ. Nếu có vợ thì anh cũng được rảnh rỗi mà đi tán gái rồi, chứ không suốt ngày nó lẽo đẽo theo sau khóc vang cả nhà lên nói dì ghẻ với thằng con trai riêng của ba anh bắt nạt.... Hazz. "