[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 4 - Chương 40: Vặn Hỏi

Hắn chưa nói xong tôi đã đi tới cho hắn một cú đau, thầm nghĩ lão tử còn sợ em gái mày à, mặc kệ em gái mày là bánh tông hay là yêu tinh, cứ lôi ngay ra đây, cho mày nhìn một chút, ngày tháng khổ cực của ông đây lúc trước không phải uổng phí.

Lúc tôi nện Lâm Kỳ Trung, đem lửa giận khi bị long chất hành nửa ngày phát tiết ra toàn bộ, đánh cho hắn bò lăn ra đất. Vương Minh thấy bộ dạng tôi như vậy cũng sợ ngây người, trước đây chưa từng thấy tôi có tính khí như vậy, đoán chừng về sau tiền lương cũng không dám đòi.

Đánh hồi lâu cũng không thấy em gái hắn đi ra, tôi cũng mệt mỏi, ngồi vào trên ghế salon thở dốc, hắn bị tôi đánh đầy mặt là máu, tựa vào vách tường, không ngừng bưng lấy cái mũi của mình.

Trước đây vào thời điểm như vậy tôi còn đồng cảm với người như vậy, bây giờ nhìn chỉ cười nhạt, người đang yếu thế luôn có vẻ đáng để thông cảm, nhưng khi tôi yếu thế, hắn nhìn tôi như thế nào?

Tôi đốt một điếu thuốc, lại hỏi: "Em gái anh đâu?", chỉ vào giá sách trong phòng: "Có phải vẫn còn ở trong cái hộp kia không?"

Vương Minh thức thời bưng cái hộp kia ra, đặt trước mặt tôi. Tôi chỉ chỉ cái hộp: "Anh gọi đi, tôi đây cũng muốn làm quen một chút."

"Anh không nên ép tôi, em gái tôi mà đi ra thì anh chạy không thoát được đâu."

Tôi cởϊ áσ mình ra, để hắn xem sẹo thương khắp người: "Anh bỏ tôi lại trong núi, có nghĩ tôi có thể chạy không?"

"Là tự anh muốn đi, tôi cũng chưa nói tôi sẽ đợi anh." Lâm Kỳ Trung nói.

"Anh biết ở đó có con vật kia phải không?" Tôi nghe mà lại nổi lửa giận lên: "Muốn tôi chết phải không?"

"Tôi không có nghĩa vụ phải nói hết mọi chuyện cho anh." Lâm Kỳ Trung tìm được cặp kính bị tôi đạp vỡ trên mặt đất: "Tôi nói nếu tự anh muốn đi thì chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến tôi."

Cảm giác chán ghét và ghê tởm, người như vậy trong xã hội này nhiều lắm, mới có bằng đó chuyện xảy ra, đối với tôi mà nói, hắn sẽ dứt khoát là một kẻ hung ác, làm tất cả mọi chuyện chỉ để mang đến sự vui vẻ cho bản thân, dù vậy ít ra tôi cũng không cảm thấy ghê tởm.

Nhưng người này, nội tâm đê tiện tới cực điểm, lại vẫn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phủi sạch trách nhiệm, ngay cả chút cảm giác tội lỗi cũng không có. Thật sự là sinh vật đáng thương lại ti tiện.

Ghê tởm đến cực hạn, trái lại tôi lại buông lỏng xuống.

Bà cụ không ở nhà, chắc là đi chợ mua thức ăn, cho dù là bà cụ, tôi cũng hiểu được nhất định có liên quan đến chuyện này. Người như Lâm Kỳ Trung nhất định bịa đặt rất thành thạo, thành thực thảo luận vấn đề gì với hắn đều vô nghĩa. Trước đây tôi thường xuyên mắc sai lầm ngu ngốc như thế.

Tuy nhiên bà cụ, trong nhân cách có một vài vấn đề, đối với con trai mình có cảm giác chán ghét sâu đậm, hiện tại xem ra tính cách vẫn là nóng nảy, nhưng dù sao Lâm Kỳ Trung cũng là con bà, tôi chế phục tên khốn kiếp này, bà cụ sẽ phải nói thật.

Hiện tại, trong khoảng thời gian này, tôi chính đang muốn để cho Lâm Kỳ Trung biết lập trường của tôi, để xem dưới áp lực hắn sẽ nói láo như thế nào.

Tôi hút một hơi thuốc, vỗ cái hộp trước mặt: "Đúng vậy, em gái anh cũng là tôi muốn anh gọi, không liên quan đến anh."

"Anh không biết nó đáng sợ như thế nào đâu." Lâm Kỳ Trung liền cười, "Anh nói vậy là vì anh không biết sự đáng sợ của nó, anh sẽ phải hối hận."

Tôi nhìn ánh mắt Lâm Kỳ Trung, hắn cười đến co giật, dường như không thể khống chế được.

Tôi cười lạnh một tiếng, đưa tay lật mở nắp hộp, đồng thời cũng chuẩn bị phòng ngự xong, nếu thực sự có cái gì nhảy ra từ trong hộp, tôi cũng không đến mức bị bất ngờ không kịp đề phòng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy trong mắt Lâm Kỳ Trung hiện lên một thần sắc kỳ quái.

Đó không phải là sợ hãi hay là căng thẳng. Đó là một loại chờ mong, còn có đắc ý.

Tôi rút tay về, hít mạnh một hơi thuốc, sự đắc ý và chờ mong trong mắt hắn vụt biến mất, hơn nữa hắn dùng tốc độ cực nhanh, làm biết mất nét háo hức trên mặt.

Đây là một mưu kế, hắn đã sớm chuẩn bị tốt kế thoát thân.

Em gái hắn chỉ là để kích tôi mở hộp ra, giải thích cho lí do mở hộp. Mục đích của hắn chẳng liên quan gì đến em gái hắn, hẳn chỉ là mong tôi mở hộp ra mà thôi.

Trong hộp là cái gì?

Có lẽ là một quả lựu đạn cỡ nhỏ, hoặc là cơ quan có tính sát thương gì đó.

Từ những biến hoá rất nhỏ ở tứ chi và gương mặt, thật sự có thể nhìn ra rất nhiều. May là giờ đây tôi đã có thể khống chế tâm trạng, bằng không tôi đã sớm trúng kế.

"Anh sợ." Hắn tiếp tục kích tôi. Vừa nãy tôi kích động nên không phát hiện ra hắn khích tướng, bây giờ nhìn thực sự rất giả dối.

Tôi không thèm để ý tới hắn, tiếp tục hút thuốc, hắn càng không ngừng dùng lời nói kích tôi, tôi chỉ thờ ơ, yên lặng vuốt cái hộp. Nhiều lần tôi làm bộ muốn mở hộp ra.

Mỗi một lần đều sẽ khiến vẻ mặt Lâm Kỳ Trung biến đổi, cho dù hắn che dấu khá tốt, tôi vẫn từ hô hấp và độ căng cứng của thân thể mà ý thức được, hầu như lực chú ý của hắn đều tập trung vàoc cái hộp.

Bất quá sau lần thứ mười hai, Lâm Kỳ Trung nhận ra tôi đang đùa hắn, cả người từ từ sụp xuống.

"Nói đi, nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng hòng lừa tôi, tôi còn có thể hỏi mẹ anh." Tôi đốt một điếu thuốc, ném cho hắn.

Hắn nhận, hút một hơi, ngẩng đầu: "Đánh chết tôi đi, tôi nói ra nhất định phải chết, đánh chết tôi, tôi nghĩ anh không hạ thủ được, đương nhiên tôi cũng không dám khẳng định, nhưng tôi quyết định đánh cuộc một keo, nếu như không dám đánh chết tôi thì đi đi, sẽ không biết được cái gì hết."

Tôi hít vào một hơi, quả thực bề ngoài và nội tâm thuần lương của tôi khiến tôi chuốc lấy phiền phức.

Qủa thực tôi không thể gϊếŧ chết hắn, nhãn lực của người này không tệ, phương pháp tạo nên bầu không khí bức ép Hắc Hạt Tử dạy tôi đã không thể dùng được.

"Chuyện lúc trước tôi không nói dối. Chỉ có một phần tôi không nói ra." Lâm Kỳ Trung nói: "Phần tôi có thể nói chỉ là, em gái tôi không chết vì bị xe cán giữa đường. Em tôi chết ở bên trong mỏ than đá kia, lúc đó hai chúng tôi đi thẳng vào mỏ than đá — hai chúng tôi trốn ra được, mà bọn họ cũng không phải là đang khai thác mỏ than đá."

Nếu như vào lúc đó Lâm Kỳ Trung thấy được tình cảnh trong mỏ than đá, chắc hắn đã thấy cảnh tượng khai thác xà quặng, những con rắn đó cần phải bảo tồn trên xác người thối rữa, còn có những cái ang lớn bằng đầu người chứa dầu, chính là vật chứa rắn. Tình cảnh vô cùng quỷ dị.

"Em gái anh chết như thế nào?" Tôi hỏi.

"Con bé, thực ra tôi cũng không biết có phải nó đã chết thật hay không, có lẽ nó cũng không phải đã chết, mà là biến thành một loại sinh vật khác." Lâm Kỳ Trung nói: "Nó đi vào mỏ than đá, khi tôi mang được con bé ra ngoài, nó đã không còn thở. Trên người đầy rắn. Khi tôi cõng con bé về đến nhà, con bé vẫn không còn thở, nhưng ngày hôm sau, con bé bắt đầu cử động, cử động y như rắn– con bé đã bị rắn nhập."

Tôi yên lặng nghe, đại khái cũng hiểu chuyện đã xảy ra, nhìn hắn hít mạnh một hơi thuốc, Lâm Kỳ Trung tiếp tục nói: "Sống trở về, vậy anh cũng đi qua mỏ than đá kia rồi phải không?"

Tôi gật đầu, Lâm Kỳ Trung nói: "Thấy được con hồ ly rồi phải không? Anh sống, vậy con hồ ly đã chết?"

Tôi gật đầu, hắn nói: "Con hồ ly không phải là vì để ngăn người ngoài đi vào, mà là để ngăn thứ trong mỏ than đá đi ra ngoài, anh biết nó chết thì cũng sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?"

"Đúng là hại chết." Tôi thản nhiên nói, hắn vẫn đang kích tôi như cũ, nhưng mà phương thức này vô dụng đối với tôi, bất quá, có lẽ hắn nói đúng, như vậy, hắc phi tử tập kết ở bốn phía, có thể không phải vì chúng tôi mà để đối phó khi vùng phụ cận mỏ than đá mất khống chế.

"Tôi biết anh hẳn là rất có hứng thú với chuyện này, chúng ta hãy làm một giao dịch. Tôi mang từ mỏ than đá kia ra một thứ khác, có lẽ anh sẽ thấy hứng thú. Tôi dùng vật đó đổi lấy tự do của tôi, những chuyện khác anh cũng đừng hỏi nữa, thành giao hay không?"