[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 4 - Chương 35: Báo Tát Sống Lại?

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Cảnh báo: Không đọc lúc ăn uống!

Không để tôi kịp hiểu rõ, Tiểu Mãn Ca đã như phát điên vọt tới dưới tán cây kia, dùng thân mình to lớn vồ lên thân cây, chĩa vào thứ trên cây mà sủa điên cuồng.

Ông bác sợ muốn chết, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền hỏi chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đúng trong nháy mắt này, bóng đen trên cây bỗng biến mất, sau đó bốn phía xung quanh tán cây bỗng phát ra âm thanh lá cây xào xạc.

Tôi rút cương đao ra, xuống la chuẩn bị nghênh chiến, Tiểu Mãn Ca vẫn sủa điên cuồng, càng không ngừng nghe động tĩnh trên tán cây để tìm kiếm vị trí của vật kia.

"Hắc phi tử là vật gì?" tôi hít sâu một hơi khua đao làm trạng thái phòng ngự, vừa hỏi Xa Tổng, trong ý thức của tôi dường như chưa từng nghe qua ba chữ này.

Không ngờ, Xa Tổng đã sợ hãi đến cực hạn, hắn bỗng nhiên xoay người thúc la, chạy như điên về thôn.

Hắn chạy rất nhanh, ông bác cũng sợ ngây người, tôi nhìn liền cảm thấy không ổn, khi gặp phải long chất, Xa Tổng cũng không có loại phản ứng như oắt con vô dụng thế này. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi cũng bị luống cuống theo.

Vì thế có câu trên chiến trường, sĩ khí rất quan trọng, binh bại như núi đổ. Qủa thực có đạo lý.

Tôi đành phải chạy theo, quay ngược lại chạy về thôn, bỏ rơi ông bác lại đằng sau, cũng không may chưa đi khỏi thôn làng bao xa, về tới thôn, thấy Xa Tổng xoay người xuống la, vẫn sợ hãi nhìn bốn phía như trước, dường như đang sợ cái bóng kia bất ngờ hiện ra.

Tôi thầm nghĩ có cần phải sợ đến vậy không? Vọt tới bên cạnh hắn, hắn nói: "Hắc phi tử không phải cái gì xa lạ, chắc chắn ông cậu đã từng nói cho cậu nghe." Vừa nói xong, một bên chợt nghe trên nóc nhà có tiếng mái ngói va chạm canh cách. Tiểu Mãn Ca xông thẳng đến bên cạnh chúng tôi, gầm gừ nhe nanh hướng lên nóc nhà.

Xa Tổng sợ đến mức ngã ra đất, nói với tôi: "Mau vào nhà! Mau vào nhà!"

Đang đêm hôm khuya khoắt, mọi người đều đang ngủ, nhà dân trong núi đều đóng cửa buổi tối vì sợ có dã thú vào nhà, muốn vào nhà bây giờ quả là rất khó.

Tôi vừa định phản bác, bỗng nhiên một bóng đen nhoáng lên sau lưng Xa Tổng. Trong nháy mắt Xa Tổng đã bị bóng đen bao lấy, quẳng vào bụi cây bên cạnh, Tiểu Mãn Ca cũng không kịp phản ứng, quay đầu tìm kiếm bốn phía lại phát hiện trong bụi cây không có gì cả.

Tôi đi lên, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ xuống, tôi thấy rất rõ, đó nhất định là một người.

Lúc này rốt cục tôi cũng nhớ ra, hắc phi tử tôi đúng là đã từng nghe qua, nhưng khi ông nội nói với tôi đã dùng cách nói ở Trường Sa, chúng tôi thường gọi là chuột nham phi tử. Thật ra chính là con dơi, nhưng ở đây không chỉ con dơi thực sự mà ý chỉ vật này giống như con dơi.

Việc này ông nội tôi đoán ra được từ một lần phát hiện dấu tích kỳ quái nhiều năm về trước. Thời đó, khi ông còn nhỏ, thổ phu tử xuống đất lâu ngày nhiều khi sẽ cảm thấy bất kể mình đi tới chỗ nào cũng luôn có cái gì đó đi theo mình, có một loại giải thích lưu truyền trong giới thổ phu tử ngày đó. Nói, thực ra đạo mộ luôn bị ông trời theo dõi, kẻ theo dõi bọn họ giống như một bóng đen, vì thế gọi là hắc phi tử, hoặc là chuột nham phi tử. Thỉnh thoảng đúng là thực sự có thể thấy được cái bóng kia, nhưng đều là thoáng qua rồi biến mất, vô cùng tà ma. Ông nội tôi dựa vào chó để đào đất, khứu giác và thính giác của chó đều linh mẫn hơn rất nhiều, vì thế cảm giác đầu tiên của ông là thứ này thực sự tồn tại, đồng thời ông đã phát hiện ra dấu vết. Tuy nhiên ông chưa từng nói cho tôi biết vật đó thật ra là cái gì.

Cuối cùng thì Tiểu Mãn Ca cũng phát hiện ra dấu vết, nó chạy như điên về phía rừng trúc. Phản xạ có điều kiện, tôi chạy theo nó, vào đến rừng trúc, ánh trăng bị che khuất hoàn toàn, bên trong một mảnh đen kịt, chỉ thấy hai mắt chó như đôi mắt sói tiếp tục tiến lên phía trước.

Tôi mới chạy tiếp được hai bước thì đυ.ng phải một thân trúc to, đυ.ng đến hoa cả mắt, chỉ có thể dùng tay lần mò đi tới, rất nhanh liền bị con chó bỏ lại đằng sau.

Tôi dừng lại thở gấp, thầm nghĩ phải nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm với con chó này, loại thái độ này thực không giúp gì được cho tôi.

Vừa quay người lại, lập tức thấy được một bóng đen treo ngược trên cành trúc, cách mặt tôi không đến ba bốn mét.

Tôi sợ muốn tè ra quần, ngã lăn ra đất, bỗng thấy bóng đen kia dùng một loại tư thể không thể nào làm được, chậm rãi bò từ cành trúc xuống mặt đất. Hắn đi tới một khu vực có ánh trăng chiếu xuống, tôi nhìn thấy một khuôn mặt bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng, quần áo rách nát.

Là Báo Tát. Hắn chưa chết.

Đây quả thực là kỳ tích, tình huống khi đó tuyệt đối không có khả năng sống sót, nửa người trên của hắn gần như nát vụn, da tróc thịt bong, cổ vẫn còn miệng vết thương Xa Thiếu cắn.

"Có chuyện gì từ từ nói." Tôi nhìn đến, dù là thứ gì đáng sợ hơn nữa cũng có thể khởi động trình tự đàm phán. Thời đại này không có chuyện gì là không thể thương lượng được.

Báo Tát không trả lời tôi mà chậm rãi bò tới phía tôi, hành vi cử chỉ quỷ dị phi thường, động tác kia quả thực giống hệt một con rắn. Tôi vung đao, trong nháy mắt hắn nhào tới, đao của tôi xọc vào miệng hắn, hắn cũng không sợ hãi chút nào, đè chặt tôi xuống đất. Sau đó toàn bộ cơ thể mềm mại đếm mức không thể nào hình thành được, bắt đầu bao quanh người tôi, trong nháy mắt tôi phát hiện mình giống như bị bạch tuộc cuốn lấy.

Tôi cố sức động đao, rạch qua hai bên miệng hắn, lúc này mới thấy hai mắt hắn đυ.c ngầu.

Hắn đã chết, đây là một cái xác.

Sau đó tôi thấy nơi miệng vết thương bị Xa Thiếu cắn trên cổ hắn có vảy bạc chớp lên.

Tôi rút đao về, đầu gục xuống, chém điên cuồng vào miệng vết thương Xa Thiếu gây ra, lần này có phản ứng. Một đao đâm xuống máu liền phun ra. Tôi lấy cái còn vẫn đeo trên cổ, thổi mạnh, đồng thời dùng đao đâm vào phần eo của Báo Tát, cố sức đâm mạnh một cái, liền thấy vô số rắn lông đen nhào ra từ vết thương. Tôi càng không ngừng vung cương đao, trong tư thế cực kỳ bất tiện mà chém chết từng con một.

Đồng thời, từ trong miệng Báo Tát, một cái đầu rắn thò ra, bắt đầu chui vào miệng tôi, giống như một cái lưỡi đen xì to bự đầy lông dài ngoằng.

Tôi xoay mặt đi, cố gắng ngậm miệng, nhưng trong nháy mắt cả cỗ thi thể nhào lên mặt tôi, trong mũi tôi toàn là dịch nhầy, không thể hô hấp, phản xạ có điều kiện tôi há miệng ra, chớp mắt đầu lưỡi kia đã chui vào cổ họng tôi.

Cảm giác này không hề giống với lúc uống dung dịch nội soi. Trên thân con rắn kia toàn là lông đen, phát ra cái mùi tanh tưởi làm tôi buồn nôn, thân rắn to lớn tiến thẳng vào cổ họng tôi, vặn vẹo trong thực quản.

Tôi lập tức sinh ra phản ứng nôn mửa kịch liệt, nhưng nó đã chặn kín mọi khe hở trong họng, tất cả niêm dịch trong dạ dày sặc vào đường hô hấp, dịch vị chảy ngược vào phổi, trong nháy mắt da đầu tôi tê dại, cảm giác mình sẽ chết ngay tức khắc. Phản ứng duy nhất là đưa tay cầm đao trở về, cũng không quản là có làm chính mình bị thương hay không, nhằm ngay mặt mình đâm xuống một đao.

Máu phun ra, cũng không biết là máu tôi hay máu rắn, một tiếng chó sủa truyền đến, Tiểu Mãn Ca cuối cùng cũng phát hiện ra tôi. Tôi cảm giác được thứ trong họng mình bị rút mạnh ra.

Cảm giác kia quá kinh khủng, theo thứ đó đi ra, tôi cũng nôn bắn ra, liều chết ho khan, tôi thấy Tiểu Mãn Ca cắn vào đốt thứ bảy của rắn, cố gắng quật mạnh, sau đó quăng rắn sang một bên, bắt đầu cắn xé thi thể đang cuốn lấy tôi.Rắn trong thi thể trườn ra toàn bộ, quấn quanh thân Tiểu Mãn Ca, không chút do dự cắn lên mình nó. Tiểu Mãn Ca chùn lại, xoay đầu cố sức cắn đứt rắn trên thân mình quăng đi. Sau đó tôi thấy ông bác trở lại, đưa theo dân làng, người cầm xẻng người cầm liềm, ánh đèn pin chiếu thẳng vào tôi, vô số vũ khí đánh tới trên đầu.