Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Beta: Phong Thanh Dương
Lúc ban ngày, từ trên sườn núi nhìn xuống khe núi, tình hình trong khe núi rất bình thường, không có vật gì lớn như vậy. Ngay cả hình quái vật ở đối diện tôi còn thấy mà không thấy thứ này thì thực sự có thể móc mắt mình ra.
Tôi nhìn bầu trời, vật này hẳn là từ trên trời rơi xuống, bằng không tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nơi này.
Hay là tôi chạy nhầm chỗ, khe núi này hẹp dài, phải chăng là tôi đã chạy đến một đoạn khác?
Nhìn về phía cây đại thụ bị đốt, tôi biết mình tuyệt đối không sai, đại thụ bị đốt đỏ bừng, tôi có thể so sánh nguồn sáng này với cảnh trong ký ức của mình.
Đột nhiên biến mất, đột nhiên lại xuất hiện tảng đá hình vòng.
Hai chuyện này có thể có liên quan gì hay không, lẽ nào bản thân nơi này có loại hiện tượng dị thường đó sao?
Tôi rút đao ra, lắng nghe động tĩnh bốn phía, xác định trong bụi cỏ không có cái gì mai phục tôi, mới cẩn thận bò đến bên cạnh bàn đá
Bàn đá có một nửa chiều cao vượt lên khỏi cỏ dại, bằng ánh trăng và ánh sáng từ ngọn lửa, tôi chỉ có thể nhìn một cách đại khái. Chỉ xác định được, trên mặt cái bàn đá này không có bất kỳ hoa văn gì, chỉ được mài rất thô như cối xay, lớn chừng khoảng năm người ôm.
Tôi sờ lên, rất lạnh, còn lạnh hơn nhiệt độ bốn phía rất nhiều, có lẽ thành phần chứa một lượng lớn kim loại. Bên trên bàn đá dính rất nhiều đất cát, cảm giác như là vừa mới đào dưới đất lên.
Tôi vùng đứng dậy, ý thức được được đây là vật gì.
Tôi thấy bên trên bàn đá còn có nhiều đất cát hơn nữa, lại mọc ra rất nhiều cỏ dại, nếu bàn đá bị chôn xuống đất thì dù tôi có đi qua mặt trên của nó cũng không thể phát hiện ra. Tuy nhiên hiện tại nó trông như một cái bồn hoa tròn rất lớn.
Tôi nhìn xung quanh, cũng có cảm giác tổng thể mặt đất xung quanh bỗng nhiên sụp xuống một nửa, kết quả bàn đá bị lộ ra.
Từ sát đường viền bàn đá có thể phát hiện được vài thứ. Tôi bắt đầu nhổ cỏ mặt ngoài bàn đá, lại phát hiện mặt ngoài có vô số lỗ nhỏ rất sâu, cực kỳ dày đặc. Cho dù tôi không có chứng sợ hãi sự dày đặc thì khi thấy ngàn vạn lỗ lớn nhỏ chi chít ở mặt ngoài bàn đá cũng có cảm giác nổi da gà cực độ.
Viền những lỗ này đều có màu xám trắng, giống như bị mọt đυ.c khoét, có thể thấy bên ngoài viền lỗ hơi nổi lên, cảm giác giống như là kén sâu lông trên cây ngô đồng hoặc là vỏ con hàu. Nếu muốn tôi đặt một khái niệm cho số lượng của nó thì chỉ cảm thấy có lẽ là chừng mười vạn, loại cảm giác dày đặc này chiếm toàn bộ tầm mắt của anh. Tôi rất muốn gảy ra thử, nhưng không biết phải làm thế nào.
Tôi không thể nhìn thẳng, chỉ có thể lập tức nhảy xuống, nhịn xuống cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Đây là một cái trùng bàn, dùng để nuôi sâu.
Loại sâu đó goi là thạch đảm, đây là một loại sâu cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, có thể dùng để chữa trị một loại tật về mắt đặc biệt, loại sâu này vô cùng quý báu.
Tôi cũng chỉ là nghe nói qua, trong sách thảo mộc cũng từng có ghi chép, ở Sơn Đông có loại sâu gọi là "thạch hà tử" (trứng tôm đá), tuy nhiên ít khi có thể bắt được.
Bởi vì loại sâu này sống trong những tảng đá kín, hoàn toàn không thể hiểu được cách bọn chúng sinh sôi nẩy nở và thức ăn của chúng. Phần lớn phát hiện ra nhờ thợ khai thác đá hoặc thợ điêu khắc khi đang trạm trổ một tảng đá thì phát hiện trong tảng đá có ánh sáng, sau đó lại phát hiện có sâu bên trong.
Ly kỳ nhất chính là, những tảng đá phát hiện ra loại sâu này thường là những tảng đá cứng rắn nhất, hoặc là phần cứng rắn nhất trên tảng đá.
Tôi biết đến loại trùng bàn nuôi sâu trước rồi mới biết đến sự tồn tại của loại sâu này. Vương Minh mua được trùng bàn từ một chủ nhà ở Trùng Khánh, lúc đó không gọi nó là đồ cổ mà là lấy danh nghĩa kỳ thạch (đá lạ/hiếm). Mất sáu trăm đồng, chủ nhà đó nói là hoá thạch tổ ong. Về sau lại vào tay chú Hai tôi, chú Hai dùng sáu ngàn đồng để mua lại, lúc mua rồi mới cho tôi biết, vật đó là trùng bàn, đạo sĩ thời cổ đại dùng nó để nuôi thạch đảm gì đó.
Khối trùng bàn tôi mua lại khi đó chỉ lớn bằng bàn tay, bên trên có mười mấy lỗ, chú Hai nói, mười mấy lỗ này, khi lấy trùng, người ta sẽ phá ra, nhưng thạch đảm ra khỏi đá sẽ rất khó sống, vì thế bọn họ thường dùng đá nhỏ khoan chậm vào thành lỗ, nếu phát hiện có vết tích của thạch đảm thì không đập vỡ mà để lại một tầng màng đá mỏng. Chỉ cần màng đá không vỡ thì thạch đảm chắc chắn sẽ không chết, bao nhiêu năm cũng không. Bọn họ sẽ dùng đèn chiếu vào, soi bóng trùng bên trong như soi phỉ thuý, phán đoán kích cỡ, định giá, sau đó mới chọc thủng màng đá, lấy sâu ra, làm chúng say rồi ăn sống.
Phải ăn sống, nhưng chúng phải bị say, vì thạch đảm rất hung dữ, hai con ở cạnh nhau nhất định sẽ có một con bị cắn chết.
Nuôi thạch đảm cần một loại đá xốp đặc biệt, vật này là một loại bí pháp thời đó, ngoại trừ người nuôi trùng thì không ai biết, tảng đá phải xốp đến mức nào, bên trong có thể chảy mật hay không, tất cả đều là tri thức.
Tình trạng của bàn đá này cùng với cái tôi mua lại giống nhau như đúc, nhưng cái này quá lớn, số lỗ lại quá nhiều, nhìn như vậy hẳn là không chỉ có một con thạch đảm, bọn họ tạc toàn bộ trùng bàn thành một cái tổ ong, là muốn không bỏ sót con nào.
Lại nói thêm, bản thân trùng bàn cũng có giá trị làm thuốc, rất nhiều người không mua nổi thạch đảm — cái giá đó thật sự là ít người mua nổi — liền mua loại trùng bàn này để nấu thuốc uống. Thạch đảm cả ngày sống trong bóng tối nhưng giá trị làm thuốc của nó lại dùng để chữa một loại tật về mắt đặc thù. (Lấy về hiếu kính sư phụ Hắc gia đi anh)
Tại sao thứ này có thể xuất hiện ở đây, tôi thấy vô cùng kỳ lạ. Nó đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn trùng bàn sáng bóng, hẳn là niên đại đã rất cổ xưa. Chẳng lẽ thứ này được chuyển tới đây lúc tôi chém hồ ly?
Nhìn chung quanh, lúc này, tôi lại thấy được một hiện tượng kỳ quái, ở một nơi cách chỗ tôi chừng năm mét, tôi thấy mặt đất nơi đó đang từ từ chấn động như cuộn sóng.
Cảm giác hình như là cái gì đó chống đỡ dưới nền đất đang bị đào sập, toàn bộ mặt đất nơi này dần sụp xuống rất chậm. Sau đó chấn động giảm xuống, tôi thấy ở nơi bị sụp bỗng xuất hiện rất nhiều thứ khác.
Đó là một cái chum nước lớn, không, không phải là một, có đến mấy trăm chum nước, xếp hàng tăm tắp dày đặc trong đất.
Tôi đi tới, phát hiện mỗi cái chum đều có một nắp bằng gỗ, bên trên là đất cát và cỏ dại, có thể tưởng tượng mỗi chum nước như một chậu hoa lớn.
Nhìn quân đoàn chum nước đồ sộ, tôi ngây ngẩn cả người.
Ảo giác, tôi bỗng giật mình, chẳng lẽ lại là ảo giác?
Tôi cầm đầu thuốc đưa tới lưỡi, dí tàn đỏ vào đầu lưỡi.
Đau, tất cả cả cảnh tượng trước mắt không hề có chút cảm giác chập chờn hay mờ ảo chút nào. Không phải ảo giác.
Tôi vứt thuốc đi, leo lên trên chum nước, độ cao của chum đều gần đến cổ tôi, tôi đi dọc theo bờ chum, đi tới giữa quân đoàn chum nước, nhìn quanh, tình cảnh này hết sức mộng ảo.
Đá văng một cái nắp chum ra, tôi chỉ thấy thứ gì giống như một cái hố dầu đen, cơ bản đã ngưng kết thành thể rắn, dùng dao găm thọc một cái, tôi phát hiện trong dầu đen có tóc.
Không ổn, trong dầu có lẽ có thi thể, tôi thầm nghĩ. Lập tức đậy nắp lại, sau đó tôi nhanh chóng chạy đến biên đoàn chum, nhảy xuống.
Sụt lở đã dừng lại, nơi tôi đứng lúc nãy đã bị sụp thành một lòng chảo lớn, toàn bộ những thứ bị vùi lấp trong khe núi lúc trước đều lộ ra. Mặt đất nơi này vì bị nâng lên cao đến hơn một nửa nên dường như đã mất cân bằng.
Tôi chợt hiểu ra khu đất Lâm Kỳ Trung nhìn thấy tại sao lại biến mất.
Nếu tôi đoán không nhầm thì ngọn núi này là giả.