[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 4 - Chương 9: Sinh Vật Hình Người

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương

~~~

Bà cụ tới cùng Lâm Kỳ Trung, hiển nhiên hai người họ đã hoà giải, anh ta vẫn có sự thù địch với tôi như cũ, nhưng tôi có bà cụ bênh vực nên cũng chẳng phật lòng.

Địa hình thôn xóm không quá giống với trước kia, trước đây ngoài thôn đều là các loại cây sơn tra, bây giờ thì có rất nhiều nhà máy, đất của bà cụ bây giờ đang ở giữa hai nhà máy.

Nhà máy ở Trung Quốc thường chỉ bằng một nhà kho đã là xây dựng hoàn chỉnh, rất nhiều nhà máy bên trong chỉ có một cái máy. Hai nhà máy này, một bên là nhà máy ép nhựa, một bên làm sắt, đều gây ra tiếng động rất lớn, cho nên toàn bộ quá trình chúng tôi giao tiếp chẳng có chút hiệu quả nào.

Tôi không mang gì đến vì vốn chỉ muốn đến nghe chuyện mà thôi. Ở trên, tôi mua ba cái cần câu với dây carbon dài bốn năm mét và một cây búa, tháo đi vài đoạn trên cần câu, rồi ghép trở lại, vót nhọn đầu, cắm một lưỡi dao lên đó rồi dùng búa gõ xuống mặt đất. Còn tốt hơn hạ xẻng Lạc Dương, dùng cái này ở đây có thể dễ dàng cắm xuống tối đa ba bốn mét.

Tôi nhổ cần lên từ bảy tám lỗ, cơ bản đã hiểu được chín phần mười, lần cuối cùng tôi cố sức cắm sâu hơn, sau khi rút ra, tôi phát hiện cho dù cắm sâu xuống đến sáu mét cũng đều có thể rút ra tầng đất chứa mảnh vụn đồ sứ.

Nơi này có một lượng lớn đồ sứ chôn dưới đất hoặc nên nói là đã từng chôn dưới đất. Có nhiều đồ sứ quý giá như vậy, vị trí địa lý của Ninh Hạ trong lịch sử khá đặc biệt, nơi này có lò nung nhưng cũng không quá có thể sản xuất được men sứ đỏ hay có lẽ là đồ sứ men đỏ, cho nên có thể nói, đồ sứ Trung Nguyên xuất hiện nhiều và đơn nhất ở chỗ này hẳn là do vận chuyển.

Hiện tượng lở đất ở các vùng quanh đây tương đối phổ biến, tuy địa mạo nơi này đã thay đổi rất nhiều nhưng có thể xác định sau thời cổ, nơi này là một khu vực tương đối hiểm trở.

Phát hiện đồ sứ ở chỗ này chắc chỉ là tình cờ.

Tôi mời bọn họ về quán nhỏ trong thôn ăn cơm trưa, đã muốn quay về thị trấn đi tìm kho lưu trữ về các hệ thống văn hoá để hàn huyên một chút, xem có các loại tư liệu về truyền thuyết dân gian của địa phương hay không. Trên thực tế có một số ít những website khá tốt của huyện trên Internet, phạm vi bao quát rất rộng, có một số lượng lớn lịch sử địa phương từ huyện, quận, tỉnh, cùng với biên niên sử. Còn có một số gia phả ở địa phương mang tính tài liệu lịch sử. Từ thời cận đại cho đến thời Minh, đối với tôi là cơ sở dữ liệu rất tốt.

Lúc đó tôi ghi lại một ít, về sau chuyện quá gấp gáp nên phải đi, về sau nữa, trang web này không còn, tôi nghĩ là bởi nhập vào chẳng bằng xuất ra, người tổ chức về sau lại không có năng lực quản lý.

Trên thực tế, đối với loại nghề nghiệp của chúng tôi, nếu trang web này có thu một ít phí phục vụ thì cho dù giá cả rất cao chúng tôi cũng không quá để tâm tính toán, bởi vì những tài liệu lịch sử có tính định hướng đối với người thạo nghề mà nói chính là vô giá.

Lúc này Lâm Kỳ Trung đột nhiên hỏi tôi: "Anh đã cảm thấy hứng thú đối với chuyện này như vậy thì tại sao không đến nơi xảy ra tai nạn năm đó mà xem?"

Tôi vẫn luôn có ý nghĩ này, nhưng khổ nỗi tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ không đồng ý nên cũng không nói ra, không ngờ Lâm Kỳ Trung lại tự mình nói ra, tôi thật sự kinh ngạc.

Lúc đó tôi đã có phòng bị, nhưng có thể là do lúc trước tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, nội tâm quá bình tĩnh làm tôi không thể vận hành được cơ chế phòng bị đối với một số nguy hiểm có thể đoán trước. Nói một cách dễ hiểu hơn, tôi khinh thường Lâm Kỳ Trung, cảm thấy bằng kinh nghiệm của tôi, dù anh ta có làm gì tôi cũng đều có thể khiến anh ta nuốt trở về.

Vì vậy tôi gật đầu đồng ý, bà cụ ở lại trong thôn, tôi cùng anh ta lên ô tô đi tới nơi xảy ra tai nạn mười mấy năm trước.

Từ đường bê tông chạy đến đường đất, tới một công trường khai thác đá cũng chưa có gì. Chúng tôi xuống xe bắt đầu đi lên núi.

Ở Trung Quốc, trải qua mấy thập niên khai phá cũng có một điểm tốt là hầu hết các địa phương đều có người từng đi qua. Có những con đường mòn khả năng là một năm cũng không có người ra vào đến vài lần, tuy nhiên anh nhìn thấy trong bụi cây có một ít đất trồng sẽ có cảm giác thoải mái hơn.

Tiếp tục đi vào trong, Lâm Kỳ Trung cũng không nói câu nào với tôi, đi đến tận ba giờ chiều, tôi đi tới một khe núi.

Cỏ dại bên trong mọc thành bụi, đường núi dốc khoảng 45 độ, dưới đáy khe tất cả đều là đá tảng. Trên sườn núi cũng có rất nhiều đá vụn lớn nhỏ. Lâm Kỳ Trung dừng lại, nói với tôi: "Chính là chỗ này."

"Đã lâu như vậy mà anh còn nhớ rõ?" Tôi kinh ngạc, bởi vì địa mạo rất giống nhau, hơn nữa lại nhiều ngã rẽ, tôi đếm trên mười ngón tay cũng không hết, đường đất nhiều chỗ bị cây cỏ bao trùm, nếu không gạt cây cỏ ra thì rất dễ cho là đường cụt.

"Tôi thường xuyên tới chỗ này." Anh ta nói: "Thuỷ chung tôi vẫn không thể tin, một vùng rộng như vậy lại có thể biến mất một cách vô căn cứ trong một thời gian ngắn như thế." Anh ta chỉ sườn núi đối diện: "Ở sườn núi đối diện kia."

Đất trong núi không thể sụp xuống dưới đáy khe núi, bất luận là sụt lún như thế nào, đất đá trôi hoặc là sơn thể sụp đổ tự nhiên sẽ huỷ diệt tất cả, vì thế đều sẽ cắt ra ở đoạn giữa sơn thể.

Tôi bỗng nhiên hiểu được sự nghi ngờ của anh ta, bởi sườn núi đối diện rất dốc, hiện tại tôi đang thấy sơn thể đối diện liền một khối, hờn toàn không có dấu hiệu sụt lún. Trên sườn núi chỉ có nhiều đoạn đá vụn và bùn cát phủ lên, nhưng đắp đống cực kỳ tự nhiên.

Lấy một thí dụ, là hình con rắn rất dài, nếu muốn đem một vết tích vừa dài vừa mảnh che giấu, trừ khi đắp lên toàn bộ khu vực, nếu không rất dễ phát hiện ra, vết tích che giấu cũng rất dài, so với không che giấu còn dễ xảy ra trường hợp bất ngờ hơn.

Đối diện tình huống hoàn toàn không có gì như vậy, lại cực kỳ tự nhiên, tự nhiên như một ngọn núi bình thường.

"Tôi muốn sang đó quan sát." Tôi nói với Lâm Kỳ Trung.

Lâm Kỳ Trung ra hiệu bảo tôi tự mình đi: "Tôi đến đó rất nhiều lần rồi, không phát hiện ra bất kỳ điều gì."

Bởi vì khe núi không rộng, hơn nữa chỉ có cỏ dại chứ không có quá nhiều cây cối nên tôi cũng không so bì gì, tự mình túm cây cỏ đế xuống khe núi, sau đó leo lên sườn núi đối diện.

Đã lâu không vận động ở nơi hoang dã, khi đến sườn núi tôi đã thấm mệt, tôi bốc một nắm đất, bóp nhuyễn, ngửi thử.

Nếu có người động tay chân, đối với tôi mà nói nhất định sẽ phát hiện sơ hở rất rõ ràng, tuy nhiên đất này lại hoàn toàn không có mùi đặc biệt, cũng không có vết tích bị đảo lộn.

Tôi đốt một điếu thuốc, liền thấy ở trên sườn núi có một cây đại thụ.

Tôi chưa thấy cây nào lớn khi tới Ngân Xuyên, vừa rồi leo lên cũng chưa thấy cây lớn nào, cái cây này lớn hơn tất cả cây cối tôi thấy lúc trước.

Đây là một sự to lớn khác thường, bởi vì nó thoát khỏi hệ thống phổ biến ở nơi này.

Tôi đi tới dưới tán cây đó, thử đẩy thân cây một cái, thân cây cực kỳ rắn chắc, chạc cây sinh trưởng rất tự nhiên, đây là một gốc cây sinh trưởng từ lúc nảy mầm, lớn lên ở chỗ này, ở đây không thể là qua sửa chữa, nghi ngờ của Lâm Kỳ Trung cũng giống nghi ngờ của tôi hiện tại.

Lúc này tôi quay lại nhìn sườn núi đối diện, liền thấy có một vật đứng đối diện tôi, mới vừa rồi tôi đứng nói chuyện chỉ cách nó vài khối đá ngoài rìa.

Tôi tưởng là Lâm Kỳ Trung, nhưng chợt phát hiện không phải, tôi thấy đó là thứ gì đó màu xám tro, là một sinh vật hình người, nhưng tuyệt đối không phải người, cũng không phải bất kỳ động vật nào tôi đã từng thấy trước đây. Nó có hình người, màu xám tro, giống như một con hồ ly đang đứng thẳng, chỉ là không có lông, chỉ có da khô queo trần trụi.

Ninh Hạ: Khu tự trị của người Hồi ở thượng du phía tây sông Hoàng Hà

Nhân tiện chương đầu quên chú thích Ngân Xuyên là thủ phủ khu tự trị Ninh Hạ của người Hồi.