[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 3 - Chương 48: Đồ Án

Lê Thốc điên cuồng dùng sức lực còn lại mà rung xe, nó không biết có bao nhiêu đất chôn vùi trên xe, nhưng nếu như dùng cách này mà bùn đất lở ra, cửa sổ xuất hiện ánh sáng, thì ít ra nó cũng biết mình chưa bị chôn sống.

Nhưng mà sức nặng của thân xe làm nó tuyệt vọng.

Khi cơn kích động qua đi, nó bắt đầu bình tĩnh lại, thở dốc, nó ý thức được không khí nơi này cũng đủ để chịu đựng được một thời gian dài.

Nó cũng không biết lần sụp hố này là do Ngô Tà sắp đặt, mặc kệ có phải tại chuyện nó làm lúc nãy hay không thì chuyện sụp hố này đều nhất định sẽ xảy ra.

Nó há miệng hít vào hai hơi. Nó bắt đầu hiểu ra tại sao một thằng nhóc như nó lại làm ra những chuyện khác người, những chuyện nó cảm thấy rất vui, rất thoải mái thì người lớn sẽ phản đối dữ dội.

Có lẽ phải chờ trưởng thành hơn một chút thì mới có thể biết trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu làm việc không theo một quy tắc nhất định thì chuyện ngoài ý muốn thực sự chỉ cần xảy ra một lần là đủ chết rồi.

Nó tựa vào chỗ ngồi, cẩn thận suy nghĩ, biết được giờ mình chỉ có thể chờ người tới cứu. Mình không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như lại sụp xuống một lần nữa, chỉ sợ người cứu nó cũng sẽ bị vạ lây.

Nó thầm thề với lòng mình, nhớ lại việc làm và phương thức tư duy của mình từ đầu tới cuối, nó hiểu được rằng nếu mình rơi vào khốn cảnh sẽ dễ đưa ra quyết định như vậy — Nếu nó nhận định người khác bỏ rơi nó, nó có thể dùng phương thức cực đoan để đối xử với người khác. Là “bỏ rơi” thật sao? Lòng nó hơi kích động, là bỏ rơi thật sao.

Tuyệt đối không thể lặp lại chuyện như vậy, không thể để tinh thần của mình đặt cuộc vào sự quan tâm của người khác.

Vừa lúc đó, nó chợt nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền tới từ trong bùn đất. Chắc là có người tới cứu nó, nó lập tức đập vào cửa sổ, nói cho đối phương biết mình còn sống.

Ánh sáng bỗng rọi xuống, culi thò người vào trong xe, kéo nó ra ngoài.

Xe lật ngược lên trời, nó được Culi ôm kiểu công chúa ra khỏi sàn xe, Lê Thốc liền thấy toàn cảnh của vụ sụp lở. Không chỉ là chỗ của nó, toàn bộ khu vực này kể cả bên thủ lĩnh cũng bị sụp thành một cái hố lớn, mặt mũi tất cả mọi người đều bị dính đầy bùn đất.

Nhưng mà cái hố này cũng vừa phải, không quá sâu quá lớn, cho dù là người bị rơi xuống, không có ô tô bảo vệ cũng không bị tổn thương gì, cùng lắm là một miệng đất.

Hoặc là một miệng phân, nó thấy chỗ nó vừa đi WC cũng bị sụp xuống đất không thấy nữa, trên người Nông dân có một ít màu vàng đen trộn lẫn, Thượng Đế phù hộ đừng thật sự như con đoán, nó thầm nghĩ.

Tuy nhiên sự chú ý của họ cũng không đặt vào nó, bọn họ nhìn thấy đáy hố trước khi bị sụp, chôn vùi bảy, tám thi thể đã thối rữa cực độ thành màu đen, một nửa vẫn còn chôn trong bùn đất.

Những thi thể này đều mặc quần áo của người hiện đại, Thương nhân đi lên cầm một cánh tay trong đó liền thấy bàn tay thi thể thiếu hai ngón.

“Đó là để thị uy, lại là người đó.” Thương Nhân nói, “Bọn họ đã tới nơi này.”

“Những người này là ai?” Lê Thốc hỏi Culi, Culi trả lời: “Có thể là kẻ địch, cũng có thể là người mình.” (Hoặc Trương hoặc Uông :))) )

Thương Nhân kéo một thi thể ra từ bùn đất, muốn nhìn hình xăm trên người hắn thì phát hiện da thịt cơ bản đã thối rữa hoàn toàn. Với thời tiết, nhiệt độ ở đây thì mức độ thối rữa này,… ít nhất là… nửa năm. Bên trên chi chít giòi bọ trắng đυ.c.

“Xem cả những đồ vật bọn họ mang bên người nữa, tách xương hàm ra, còn những thứ khác thiêu hủy.” Thủ lĩnh ra lệnh, “Những người còn lại nhìn xem có người đã thất lạc hay không.”

“Tình hình này thì xem ra thứ dưới đấu nhất định đã bị lấy đi, chúng ta có cần kiểm tra xuống dưới nữa không? Thương nhân hỏi. Thủ lĩnh lắc đầu, ra hiệu xóa sạch.

Thương nhân rút đao ra, bắt đầu lật túi trên quần áo những người này, cắt đi vòng cổ, dây đeo của họ, sau đó dùng một loại đao pháp kỳ quái, nhanh chóng cắt đứt quai hàm của những thi thể này, cất vào trong một cái túi. Nông dân nhanh chóng kiểm tra bùn đất xem còn thi thể nào bị vùi lấp hay không. Culi cõng Lê Thốc đi qua đống thi thể, leo lên miệng hố, sau đó nhóm lửa. Lê Thốc bắt đầu há mồm nôn mửa liên tục.

Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, mùi thối xông vào mũi làm nó thực sự không nhịn được.

“Ở đây có một cái điện thoại di động.” Thương nhân kêu lên, Lê Thốc thấy hắn móc ra một cái Iphone dính đầy chất nhầy từ một cỗ thi thể. Lê Thốc “Ục” một tiếng, nôn ra cả mật vàng.

Bọn họ nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng. Thương nhân đưa cái túi quai hàm thối rữa quơ trước mặt Lê Thốc, nhưng nó đã nôn sạch, không thể phun ra thêm nữa.

Bọn họ đắp đống cỏ dại và thi thể xuống đáy hố, Culi lấy bình xăng từ xe van ra đổ xuống. Châm lửa. Lửa cháy hừng hực nháy mắt thiêu đốt tất cả. Mùi xác thối rữa cháy trộn lẫn mùi xăng làm Lê Thốc trợn trắng mắt.

Sau khi nó tỉnh lại, thấy mình đã ở trong một cái xe Van mới, trong xe vẫn tràn ngập mùi thối rữa, Lê Thốc kinh ngạc thấy cái chum đen xì kia vãn chưa ném đi, vẫn đặt sau xe.

“Các người thật là nghèo.” Nó yếu ớt nói: ”Loại xe này đạp mấy cái là hỏng.”

Mặt trắng ở bên cạnh nó, dùng khăn giấy ướt che mũi, lùi ra xa Lê Thốc, trên người hắn bây giờ cũng tản ra mùi đi tả và mùi nôn mửa tanh tưởi, hòa lẫn mùi quai hàm thối rữa, thật sự là A tỳ địa ngục. Hắn cười nhạt nói: ”Chiếc xe vừa nãy không biết là ai phát điên lái vào bãi cỏ đây?”

Lê Thốc suy nghĩ một chút, thầm nghĩ quả thực là trách nhiệm của mình, liền đảo mắt lảng đi. Quai hàm thối rữa, cua chết, tối nay rau trộn và đồ ăn đều có, nghĩ đến lại muốn buồn nôn, tiếc là không còn gì để nôn ra nữa.

Trở lại khách sạn, Culi đi rửa xe, những người khác đều trở về phòng, ngay lập tức đi xử lý mùi trên người. Lê Thốc và Nông dân tắm trước, sau đó đều tự giặt giũ, cô gái kia cuối cùng. Mặt trắng ở cùng với cô gái đó, thủ lĩnh mang theo những người còn lại đến một quán trọ nhỏ bên ngoài để cọ rửa những thứ mang ra.

Cho dù cọ rửa nhưng Lê Thốc vẫn có thể ngửi thấy mùi thối khác thường, tất cả đều là một ít đồ trang sức, dụng cụ nhỏ, tiền xu, đồng hồ đeo tay, dụng cụ cắt gọt. Điện thoại di động được sạc pin, trong đó chỉ có một dãy số duy nhất, đây là một cái điện thoại hoàn toàn mới.

Thủ lĩnh gọi vào dãy số đó, phát hiện đầu kia đã tắt máy. Dãy số này rất kỳ quái, không giống số điện thoại trong nước mà là số điện thoại ở nước ngoài.

“Không phải người của chúng ta?” Thương nhân hỏi.

Thủ lĩnh không trả lời, lúc này Lê Thốc bỗng thấy phía sau điện thoại có dán một tờ giấy, đồ án trên tờ giấy đó hình như nó đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Nó lập tức nghĩ tới bởi vì mùi thối trên điện thoại và cảnh tượng lúc nãy, lần trước khi nó thấy đồ hình loại này cũng có liên quan đến thi thể. Những thi thể gửi cho nó khi ở Bắc Kinh có rất nhiều mảnh bị rạch lên đồ án như thế. Lúc đó nó đã không thể nào hiểu nổi ý nghĩa của những đồ án đó.