Bởi vì người trung niên nói không có chứng cứ trực tiếp, vì thế đứa trẻ này có phải là bị đánh tráo hay không, hay thật sự là từ 3000 năm trước vẫn sống đến bây giờ, kỳ thực không có cách nào phán đoán, câu trả lời chính xác có thể có rất nhiều loại, nhưng dựa theo sự giáo dục của người trung niên, đem những chi tiết ráp lại theo logic, Lê Thốc cho rằng khả năng đứa trẻ bị đánh tráo cao hơn vế sau, sự lớn hơn này gần như là lớn vô cùng.
Mặt khác, cho dù hài nhi 3000 năm kia vẫn còn sống, sẽ có người mạo hiểm nuôi nó lớn lên sao? Dù sao trí lực và tư chất của đứa bé này là điều không thể phán đoán, nếu bọn họ cần một bức tượng thần thì chọn một đứa trẻ có thể khống chế sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lê Thốc nghĩ tới đây, không khỏi tiếp tục suy nghĩ chuyện lúc trước, suy nghĩ về câu chuyện Chu Mục Vương, nó ý thức được, nếu muốn tất cả đều dựa trên logic, như vậy thì câu chuyện về Chu Mục Vương cũng cần xem xét lại một lần nữa.
Từ những khảo cứu và dẫn chứng trong lịch sử, có thể hiểu được Chu Mục Vương và đất nước của Tây Vương Mẫu thật sự tồn tại, Chu Mục Vương tây chinh cũng là sự thật, nhưng câu chuyện Chu Mục Vương mang về thì phải xem lại.
Nghĩ tới đây Lê Thốc cũng không dám suy luận tiếp, bởi lúc nghe giảng nó cũng không thật sự chăm chú, vì thế rất nhiều chi tiết bây giờ không nghĩ ra nổi. Nó cũng không muốn bảo người trung niên giảng lại lần nữa, nó quyết định sau khi tan lớp đi hỏi Uông Tiểu Viện về chuyện này, dù sao cô bé cũng đã nói có thể làm bất kỳ điều gì cho nó.
Nó nói lại quá trình suy luận của mình cho người trung niên, ông ta gật đầu, dường như miễn cưỡng chấp nhận.
“Cho dù là lời nói dối, trong lời nói dối nhất định cũng ẩn chứa chân lý.” Ông ta nói với nó: “Muốn học được phải gạt bỏ tất cả những gì mình đã biết.”
Nói xong ông ta mở máy chiếu, tiếp tục bài giảng ngày hôm nay.
Nội dung bài giảng tiếp tục là cái bẫy của Chu Mục Vương, người trung niên nói ông ta vốn mong là Lê Thốc có thể tự suy luận ra được, nhưng hiện tại xem ra là mong muốn xa vời. Trước khi phương thức tư duy cố hóa của Lê Thốc chưa được thay thế bằng phương thức tư duy mới, ông ta chỉ có thể không ngừng huấn luyện mạnh mẽ.
“Cái bẫy này được thiết lập cũng không phải nhằm vào một người đặc biệt nào, bất kể là ai cũng không có năng lực mạnh như vậy.” Người trung niên nói: “Ngô Tà rơi vào cái bẫy này là một sự ngẫu nhiên.”
Lê Thốc ngơ ngác lắng nghe, toàn bộ quá trình Ngô Tà rơi vào cái bẫy này, nó nghe đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nó nghĩ Ngô Tà có hơi bị ngu xuẩn, nếu là mình, mình đã sớm cưới vợ sinh con, sống cuộc sống an nhàn, ai thèm đi làm những chuyện điên khùng này, không biết vì sao Ngô Tà phải cố chấp muốn biết chân tướng như vậy.
Trong khi Lê Thốc bị liên lụy vào chuyện này, trong lòng nó cũng chua từng khát cầu tìm kiếm chân tướng, nó chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra sau lưng, nó chỉ quan tâm đến lối ra của chính mình.
Nó nghĩ cuộc đời của Ngô Tà giống như mặt trăng giữa những vì sao, Ngô Tà bị bao vây giữa cái bẫy này, trình độ lớn đến mức đó là do hắn lương thiện và có thân phận của người ngoài cuộc. Hắn được người ta bảo vệ quá tốt, không cần lo lắng điều gì, những khúc mắc này đều là những câu đố người khác sắp đặt cho hắn. Mãi cho đến khi hắn mất đi sự bảo vệ của những người đó, hắn mới bắt đầu thấy chân tướng.
Kết thúc bài học, Lê Thốc có thêm nhận thức sâu sắc về hệ thống của Chu Mục Vương, nó bắt đầu có thể nhớ lại vài thứ, nhưng vẫn không rõ, bài tập về nhà thì vẫn là đề bài hôm qua. Thì ra người trung niên này quyết tâm muốn cho Lê Thốc tự mình suy luận ra phương thức tư duy của Chu Mục Vương khi đó.
Xuyên qua dòng lịch sử để lý giải một cổ nhân, Lê Thốc bắt đầu hơi ý thức được, giờ học lịch sử ở nơi này dường như có tính thực tế. Cũng không phải đơn giản là bảo nó giải thích lịch sử, những thứ này sớm muộn gì cũng có tác dụng hết sức quan trọng trong cuộc sống của Lê Thốc.
Người trung niên vừa đi không lâu, Uông Tiểu Viện lại xuất hiện ngoài cửa sổ. Nếu tưởng tượng thời điểm cô xuất hiện là nửa đêm, Lê Thốc sẽ có cảm giác đây là câu chuyện tình giữa một thư sinh và nữ quỷ.
Cô bé không vào phòng mà chờ Lê Thốc đi ra, bắt nó phải cùng cô tản bộ trên bãi tập. Uông Tiểu Viện nói cho nó biết, cô đã lén hỏi người nối xương cho Lê Thốc, người đó nói Lê Thốc cần ít nhất nửa tháng nữa mới có thể thực sự đi lại được.
Lê Thốc không khỏi có chút chán nản, nửa tháng đối với người như nó, đơn giản là sống một ngày bằng một năm.
Trên sân tập toàn là thiếu niên đang đá bóng, nhìn họ đều xấp xỉ tuổi Lê Thốc, hơn kém tối đa chỉ là hai tuổi, nhưng khỏe mạnh hơn Lê Thốc rất nhiều. Lê Thốc vừa nhìn, cảm thấy những người này đá cầu tuy chẳng có chiến thuật gì, nhưng tố chất cơ thể đều đặc biệt tốt, dù đá cầu như người Anh chơi bóng bầu dục nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt. (tưởng bạn đang chê người ta ngu si tứ chi phát triển)
Hai người họ ở trên sân tập rất thu hút, rất nhiều người nhìn bọn họ, đều ném lại ánh mắt khác thường. Uông Tiểu Viện có vẻ rất được hoan nghênh, rất nhiều cậu con trai đều chào hỏi cô.
Bọn họ tiếp tục trò chuyện, Lê Thốc tìm một cơ hội hỏi cô: “Vì sao cậu muốn đi chung với tôi?”
“Vì tôi thích cậu.” Uông Tiểu Viện ở sau lưng nói, “Muốn đi cùng với cậu.”
“Đừng trêu tôi.” Lê Thốc nói: “Con gái thích ai đều không biểu hiện như cậu.”
“Cậu không có lòng tin vào bản thân à?” Uông Tiểu Viện xoa tóc nó, bỗng “a” một tiếng, Lê Thốc đã lâu không tắm, tóc đầy dầu: “Bọn họ không sắp xếp cho cậu tắm rửa sao?”
Lau người thì lau bình thường, nhưng tắm đối với da Lê Thốc mà nói chắc khó mà chịu được, tóc cũng chẳng có cách nào gội được.
“Tôi cũng mong điều cậu nói là sự thật, tuy nhiên điều đó rõ ràng là không có khả năng xảy ra.” Lê Thốc nói: “Cậu đột nhiên xuất hiện, mục đích rõ ràng, vừa nhìn đã biết có mưu đồ, tuy nhiên chẳng làm sao, tôi rất ít giá trị để người khác phải tính kế, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết cậu muốn gì, tôi sợ đến khi đó tôi không làm được sẽ làm cậu thất vọng.”
Uông Tiểu Viện trầm mặc một hồi, liền nói: “Khi cậu lựa chọn tôi cậu sẽ biết, tuy nhiên tôi có thể nói cho cậu, chọn tôi, cậu sẽ không thiệt thòi gì đâu.”
Đề tài này hơi khó xử, nói đến đây rồi không biết phải nói tiếp thế nào, thực ra Lê Thốc còn có một nghi vấn, vì sao cô gái này muốn nói với mình qua giấy tờ, nó nghĩ cô gái này rõ ràng có thể chính miệng nói cho nó biết.
Về sau nó đã biết nguyên nhân này, nó mới bỗng nhiên ngộ ra, nó cảm giác hành vi của cô gái này có phần mờ ám. Giống như đang cố gắng đem chuyện trao đổi lợi ích thông thường biến thành chuyện mờ ám tình cảm nam nữ. Nếu như là vậy, cô bé này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Uông Tiểu Viện nói cho nó biết, về sau cô sẽ rất khó khăn để đến thăm nó, cô sẽ cố gắng, nhưng cô đẩy xe lăn cho nó như thế này, có thể là một lần cuối cùng.
“Bọn họ rất kiêng kỵ để cậu thân cận với bất kỳ ai.” Cô nói, “Những hành động của tôi họ sẽ không ngăn cản ngay tại chỗ, bọn họ muốn cậu có thể thả lỏng để có thể cảm nhận được sự thoải mái khi ở trong “Nhà” nơi này, tuy nhiên hôm qua bọn họ đã tìm đến tôi. Hôm nay tôi phải gặp cậu nói lời từ biệt.”