Lê Thốc vô thức nhớ lại thời điểm bị rắn trắng quấn lấy, tại giai đoạn ý thức còn mơ hồ, thấy được những chuyện người áo trắng kia đã từng trải qua cùng bọn họ.
Hắn một mực thuyết phục bọn họ tiến vào một hang động, xem vết tích từ bốn phía cái hang động này, chắc cũng cùng địa điểm với vùng quần thể kiến trúc dưới lòng đất kia, nơi đó có rất nhiều cửu đầu xà bách và một hang động đã bị phong bế một nửa.
Bọn họ thực sự vào trong cái hang động này, thấy được cực nhiều vàng trong đó.
Nếu như suy luận mà Hắc Nhãn Kính nói với bọn họ chính xác, vậy hắn chắc đã từng tới chỗ này, cũng là người thực sự đã từng sinh tồn phía dưới biển cát.
(Người áo trắng ở đây là Hắc Nhãn Kính, Lê Thốc thấy những hình ảnh này qua pheromone của con rắn trắng)
Những chuyện xảy ra trên đường đi, nó kỳ thực đã không phân rõ cái nào mới là sự sắp xếp của Ngô Tà, cái nào chỉ là trùng hợp. Duy chỉ có chuyện này, nó có thể khẳng định là sự sắp xếp của Ngô Tà.
Bởi vì rõ ràng là khu vực dưới sa mạc, cửa ra vào không chỉ có một, Ngô Tà chỉ cho bọn nó một cái, lại cũng chẳng phải một con đường thẳng an toàn nhất, bọn họ nhất định biết bên trong có bạch xà, đồng thời cố ý đem bọn nó dẫn vào bên trong căn phòng chứa cái ao trữ nước kia.
Chuyện xảy trong phòng vô cùng hung hiểm, Ngô Tà đã từng nói với bọn nó, muốn sống qua ba ngày thì chủ yếu phải vượt qua ngày đầu tiên.
Giờ nghĩ lại mới thấy cái gã Ngô Tà này chưa bao giờ nói bất kỳ lời đe dọa nào, lời của hắn có lẽ chẳng đáng tin, nhưng chắc là sẽ không thổi phồng những chuyện vô nghĩa. Nói cách khác, Ngô Tà đối với việc bọn nó có thể sống qua ba ngày hay không cũng không nắm chắc hoàn toàn.
REPORT THIS AD
Chính vì vậy Hắc Nhãn Kính vẫn đi theo bọn nó như bóng với hình, e rằng chính là để tăng thêm hệ số an toàn. Thế nhưng cho dù là Hắc Nhãn Kính, nhưng một mình phải bảo vệ nhiều ngươi như vậy thực sự cũng quá khó khăn, hơn nữa nó còn làm ra chuyện khiến chính nó thấy ngu ngốc — cho nổ C4.
Hơn nữa, từ lời Hắc Nhãn Kính, Lê Thốc đã biết Ngô Tà đã không thể tiếp tục đọc loại hormone kia nữa. Như vậy, có thể cho rằng, loại hormone của con rắn trắng kia , giờ chỉ còn nó có thể đọc được.
Nếu như Ngô Tà cố ý sắp xếp nó đi đọc pheromone của con rắn kia, vậy đã có thể làm rõ một vài điểm, thứ nhất, Ngô Tà biết nội trung chứa trong pheromone của nó có giá trị. Thứ hai, ngoài giá trị với Lê Thốc còn có thể nói là rất có ích đối với kế hoạch của Ngô Tà.
Đây là phần nó khó bề tưởng tượng nổi nhất trong những gì nó đã trải qua dưới sa mạc, Ngô Tà mặc dù không nói tỉ mỉ toàn bộ, thế nhưng trong kế hoạch của Ngô Tà, có một câu nói không ngừng được tái diễn lại.
“Theo dòng số phận, nếu như cậu bị dồn đến bước đường cùng, suy nghĩ duy nhất hiển hiện trong đầu cậu, nhìn như có thể là manh mối, nhất định là của tôi đã để lại cho cậu.”
Lê Thốc không tin tưởng lắm, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, nó cũng phải thử một lần.
“Ông có nghĩ tới hay chưa, biết đâu vật có giá trị nhất không phải là vàng.” Lê Thốc nói.
Những lời này có hai cách lý giải, một là cảm khái, nếu như nó nói có thứ gì đó không phải vàng, lời này có thể hiểu thành: “Cái thứ chôn bên dưới sa mạc còn quý hơn vàng, thật là cảm khái a.” Nếu như quả thực là vàng, đối phương sẽ cho rằng phía dưới ngoài vàng còn có thứ gì đó quý giá hơn.
Quả nhiên, sắc mặt Râu Quai Nón lập tức thay đổi: “Phía dưới kia còn có thứ gì quý hơn?”
BINGO…
Lê Thốc hít vào một hơi, quả nhiên không sai.
“Có.” Lê Thốc bắt đầu miêu tả cái động kia.
Trí nhớ của nó vào lúc đó, bị cảnh tượng chân thực khiến cho chấn động, thế nên cảm thụ cũng sâu sắc vô cùng. Cái hang động chứa đầy vàng đó, bên trong có vô số đồ bằng vàng sáng bóng, có chén bát quý giá chế tác tỉ mỉ, còn có cơ man là bảo thạch lẫn trong đó, nó đều có thể miêu tả cặn kẽ.
Càng nói về sau, Lê Thốc thậm chí có thể kim quang từ miệng nó phát ra, bốn phía cái lều bạt này cũng bắt đầu được mạ lên tầng kim sắc.
Râu Quai Nón nghe được thế thì ngây ngẩn cả người, nghe đến một nửa, hắn nhìn qua mấy người bên cạnh, sắc mặt thay đổi.
Hắn không đuổi người bên cạnh ra ngoài, mà vẫn để cho bọn họ tiếp tục ở lại, thế nhưng Lê Thốc sau này cũng không bao giờ nhìn thấy bọn họ nữa.
Theo như suy tính tới khả năng tồi tệ nhất là những người này nghe câu chuyện của nó quá sống động, để tránh cho câu chuyện này truyền tới tai những người khác, bọn họ cũng chỉ có thể vĩnh viễn câm miệng.
Sau khi Lê Thốc nói xong chuyện kia, kể xong chi tiết tất cả những gì có trong cái cửa động đó, cùng với hình dạng đại khái của căn phòng kia, nó bắt đầu đi vào phân tích một chút.
Toàn bộ mặt phẳng kiến trúc dưới lòng đất chia làm ba bộ phận, ngoài cùng là hệ thống phòng cát lấn, phần giữa là hàng loạt những đường ống kì quái hình thành nên khu vực đi liền với tàng đá ở trung tâm “Lăng mộ” .
Tuy rằng vẫn nói là lăng mộ, thế nhưng kinh nghiệm của Lê Thốc nói cho nó biết, đây thật ra là một “mỏ rắn” . Hệ thống phòng cát và các dường ống đều được xây dựng bằng xi-măng, thế nhưng giữa mỏ rắn lại là đá núi tự nhiên, chứng minh rằng lúc đầu ở trong lòng đất bên dưới sa mạc này, có một dãy núi đá đen lớn giống như loại đá này.
Ở bên trong những khối đá đen khổng lồ sâu trong sa mạc, cất giấu một số lớn “ổ rắn”, rắn dựa theo mạng lưới mạch khoáng mà phân bố rải rác ở trung tâm núi đá. Có người phát hiện ra bí mật này, tìm được khối núi đá kia, đồng thời bắt đầu đào thành động.
Trong quá trình khai quật mỏ rắn đã sản sinh ra rất nhiều vật liệu từ đá, được dùng để xây dựng nên công trình hề thống thoát nước trong lòng cát này. Theo lý thuyết mà nói, trong sa mạc không cần loại hệ thống này, thế nhưng ở đây không chỉ có xây dựng mà quy mô dường như còn rất lớn. Rất có thể là bởi vì ở vùng sa mạc này thường có mưa lớn theo định kỳ.
Đối với một hệ thống trường kỳ khô hạn mà nói, chỉ cần một cơn mưa lớn cũng có thể trở thành điểm trí mạng, không chỉ có công trình trong sa mạc, ngay cả những thành thị khá lớn ở Trung Quốc đều cũng không thể chống lại một cơn mưa như thế. Điều này nói rõ, cho dù là loại khí hậu thông thường điển hình nhưng đột ngột xảy đến cũng rất đáng sợ.
Cho nên xây dựng cái hệ thống thoát nước này đúng là rất biết nhìn xa trông rộng, mà sử dụng loại đá đen này, có lẽ là bởi nước mưa ở đây có tính ăn mòn quá cao đối với xi-măng. Mà đá có nguồn gốc từ nơi này chắc chắn có thể chống chịu được loại ăn mòn ấy.
Cửu đầu xà bách mà nó thấy có lẽ là ở bên trên trung tâm hệ thống thoát nước, đó là một cái cây khổng lồ, chiếm cứ một khoảng không gian rộng lớn. Dựa theo quy luật thông thường, để loại cây này có thể trưởng thành như vậy phải cần đến thời gian hàng ngàn năm. Nói cách khác, có lẽ cây này từ bên trong một khoảng trống bên trong núi đá mà mọc ra, sau khi bắt đầu có nhà xưởng kia mới cùng với kiến trúc nơi này xen lẫn một chỗ.
Cây có ba nhánh, như ba cánh tay lực lưỡng, dây leo tập trung nhiều nhất ở nhánh cây ngả về phía hồ, dây lượn quanh hồ, đem hồ vây quanh, những phương hướng khác cũng có rất nhiều, thế nhưng vẫn ít hơn.
Lê Thốc thật ra cũng không biết, trong lúc ý thức mơ hồ nó cũng không rõ cái động chứa vàng kia ở khu vực nào, thế nhưng nó có thể từ cảnh tượng đã thấy mà suy luận. Cửa động bằng đá, và chuyện bên trong hang đá đã chứng minh cái động này cũng có thể ở bên trong khối núi đá đen đó.
Vì thế, bước đầu tiên Râu Quai Nón phải đi không phải là tiến vào đến bên trong khu vực trung tâm mà là tiến vào khu vực trung tâm, có một cái thông đạo cực kì đơn giản mà thuận tiện. Nó nằm ở ngay chỗ Râu Quai Nón đóng quân, nơi có mùi khai của nướ© ŧıểυ và hương vị BBQ.