[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 3 - Chương 9: Tâm Tính Thiếu Niên

Lê Thốc bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng gặp qua. Trước đây khi cha nó phát hiện ra nó giấu bài thi, cũng sẽ có thái độ như vậy cùng nó nói chuyện. Thời điểm lần đầu nói dối, đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng,  mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập loạn xạ, trả lời đều là nói năng lộn xộn.

Nhưng nó sớm tìm ra bí quyết trong việc này, thủ pháp nói dối hiệu quả nhất  chính là, vào thời điểm người khác phát hiện ra sơ hở của mình thì ở ngoài mặt lại càng phải bình thản. Cho dù tình hình thực tế ra sao cũng tuyệt đối không được biểu hiện ra ngoài.

Đây là việc tương đối khó khăn, bởi vì có những người không thể khống chế được biểu cảm của chính mình, trừ khi người này có nội tâm vặn vẹo.

Lê Thốc thật trùng hợp lại là kẻ như vậy, cái gì gọi là vặn vẹo, chính là từ trong nội tâm không hề cảm thấy chuyện đó là sai. Đồng thời từ trong tiềm thức cũng khinh thường sự trừng phạt sau đấy.

Khi nó làm sai một việc, phản ứng đầu tiên của cha chính là đánh nó, nhưng Lê Thốc chẳng hề bận tâm đến việc bị đánh, cũng không để ý tới sự thất vọng của cha về mình. Sự lo lắng, do dự chỉ mang lại phiền nhiễu.

Nó không muốn đối mặt với bài thuyết giáo dài dằng dặc của cha. Nếu nó tự động trình bày suy nghĩ thật của mình, thì có thể mau chóng tiến tới khâu trừng phạt. Mà thực ra cũng chẳng có nhiều điều để nói, nó sẽ nói với cha mình, nó căn bản không muốn làm chuyện đúng, nó cũng không muốn trở thành một người hữu dụng, càng không hiểu cho sự vất vả của cha với mình.

Nó đã nghĩ tới sẽ trở thành một thằng nhóc không ai quan tâm, không ai chăm sóc, không ai thèm để ý, và đương nhiên trọng yếu nhất chính là, cũng không ai đánh giá nó.

Nếu như không có ai đánh giá nó, sẽ không ai buộc nó phải nghe những lời nọ kia, mỗi ngày một lượt bị đánh, nó cảm thấy bản thân có thể chấp nhận được.

Dưới kiểu tâm tính này, nó có thể ở thời điểm bị người khác vạch trần lời nói dối, mà vẫn bảo trì gương mặt hoàn toàn bình thản.

Nhưng lúc này có chút không giống với trước đây, bởi vì nó đã đem lời nhắc nhở của Ngô Tà lúc trước đặt vào một vị trí khá quan trọng. Sau khi phạm sai lầm, nó không thể dùng tới cái kiểu “Lão tử căn bản không muốn phối hợp với kế hoạch của ngươi.” để thuyết phục chính mình, làm lộ rõ cái sự ngu ngốc mà nó đang cố chấp che dấu.

Cũng không phải hoàn toàn không thể sử dụng, trong nháy mắt, nó vẫn theo phản xạ có điều kiện tìm kiếm một cái cớ.

Nếu sự tình bại lộ, cũng đâu phải tại nó. Ngô Tà chính là anh đem tôi bỏ vào cục diện này, đó là quyết định của anh. Anh không hề cùng tôi thương lượng, cho nên tôi muốn làm gì thì làm, hoặc có thể gây ra sai lầm gì đó khiến kế hoạch của anh sinh non, thì đó cũng là do anh tự tìm tới, đáng đời cả thôi.

Cho nên tôi có phạm sai lầm gì làm việc của anh thất bại, đều do anh đáng bị thế. Tôi vô cùng đáng thương, tôi chỉ là một nạn nhân.

Tuy nhiên sau khi Lê Thốc tìm được cái cớ, nó ngay lập tức thức tỉnh, nó đột nhiên nhận ra lối suy nghĩ đó thật ấu trĩ.

Đây không phải do nó tự thức tỉnh, mà là Ngô Tà trong nội tâm nó.

Đúng đấy, tôi là Ngô Tà, tôi là một kẻ xấu xa, tôi không thương lượng với cậu đã đẩy cậu vào ván cờ, thế đã sao, thời điểm tôi thực hiện kế hoạch này, chưa từng có khắc nào áy náy tự hỏi về vấn đề này. Đem cậu lâm vào hoàn cảnh này, chính là mục đích của tôi.

Nhưng tôi đã để cho cậu lựa chọn, Lê Thốc, tôi và cậu có lối suy nghĩ hết sức giống nhau. Tôi không quan tâm cậu có thể thành công hay không, tôi cũng không để ý kế hoạch của tôi ở nơi cậu sẽ có điểm sai lầm.

Cho nên cậu đừng trông mong tôi nhìn thấy cậu thất bại. Thậm chí nếu điều đó làm kế hoạch của tôi đổ bể, tôi sẽ bật khóc, sẽ tiếc nuối, sau đó sẽ đánh giá các sai lầm.

Còn cậu thất bại chính là thất bại.

Tôi đem lợi ích của tôi cùng tính mạng của cậu buộc chặt vào nhau, là tin tưởng cậu sẽ giống một kẻ bình thường, vì tính mạng của mình mà sinh tồn, chứ không phải chứng minh tất cả mọi việc mình gặp phải là đều là do lỗi của kẻ khác.

Nếu nội tâm của cậu đã yếu ớt tới mức đó, vì muốn chứng minh bản thân không có gì sai, hết thảy đều là lỗi của người khác, chính mình chỉ là kẻ bị hại đáng thương, thì có thể ngay cả tính mạng của mình cũng không cần.

Sau đó, cậu có thể đạt được nhận thức xã hội to lớn nhất trong cuộc đời mình!

Cậu cho rằng cậu căn bản không muốn trở thành người cha mình đặt hy vọng. Thời điểm không đạt được bất cứ nhận thức xã hội hay chút thành công nào, chẳng qua bản thân cậu muốn chứng tỏ: tự lão tử đây cũng có hệ thống lí luận của riêng mình, lão tử chẳng cần tới các người. Nhưng ẩn ý lại là: đều là lỗi của các người, các người căn bản không nên dùng hệ thống đánh giá không thích hợp với tôi để đánh giá tôi.

Nếu cậu đã thường xuyên suy nghĩ như vậy, thì hãy tự thương hại bản thân nhiều vào trước khi chết mất ngáp.

“Không thể như vậy, không thể từ bỏ được, bởi vì Ngô Tà đã đem kế hoạch của anh ta cùng tính mạng của mình buộc chặt với nhau. Hắn sai lầm với sự sống chết của mình, không hề có quan hệ.”

Ngay cả khi là lỗi của kẻ khác, chuyện cần làm vẫn phải làm dù có muốn hay không, lỗi của người khác không phải cái cớ để cho nó bỏ cuộc.

Trong đầu nó, một tia chớp muốn buông bỏ mọi thứ lóe lên, vứt hết đi, thậm chí nổi lên ý niện muốn kể lại toàn bộ việc của Ngô Tà cho đối phương, đây quả là một sự trả thù sảng khoái. Sau đó lại trong nháy mắt đem ý nghĩ này vứt bỏ.

Nó bắt đầu trở về trạng thái như khi đối mặt với cha mình, tiếp nối cái biểu cảm trước đó, không được biến đổi. Đồng thời trong đầu phải nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó.

Đầu tiên nếu không muốn trả lời vấn đề nào, thì phải kéo dài thời gian để nhận được câu trả lời rằng nó không thể trì hoãn không trả lời về chuyện đó.

Câu giờ phải để lộ ra tầm quan trọng, làm cho người khác cảm thấy, bạn đang nói về một chuyện, so với vấn đề lúc trước lại càng quan trọng hơn. Hai việc đó là có liên quan.

Lê Thốc nói: “Trời, bị các ông phát hiện rồi, tôi quả thật có một việc không nói cho các ông biết. Chuyện này, có liên quan tới việc các người đang làm. Tôi cảm thấy, các người đã hiểu sai ý của tôi. Hành động của ông và lời nói của tôi, hoàn toàn khác biệt.”

Người áo đen nhìn Lê Thốc, không thèm để ý lời nó, lặp lại thêm một lần: “Trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.”

Thông minh hơn cha mình, Lê Thốc thầm nghĩ, nhưng lúc này đây, trong tay nó có rất nhiều bài tốt.

“Đại thúc à, ông muốn cùng đùa giỡn với tôi sao?” Lê Thốc nhìn người áo đen nói, “Ông có ý nói cho biết, nếu tôi không trực tiếp trả lời vấn đề của ông. Thì ông sẽ mặc kệ tôi quan trọng ra sao, đều nghĩ rằng tôi có vấn đề, rồi gϊếŧ hại hả?”

Ngô Tà đã nói cho nó một chi tiết mấu chốt. Hành vi của phía đối phương rất nhất quán, nếu họ cho rằng nó quan trọng, thì tuyệt đối sẽ không đe dọa nó, làm bộ muốn gϊếŧ nó hay gì đó. Nhưng nếu họ nói cho nó biết họ sẽ gϊếŧ nó, hơn nữa chỉ nội trong 20 giây, thì nhất định nó sẽ chết ở giây thứ 21.

Cho nên không cần đi ngược với ý đối phương, nếu đã xác định đối phương có thái độ khác với nó, thì có thể trực tiếp hỏi.

“Không, khả năng của cậu đã được kiểm chứng, tôi sẽ không gϊếŧ cậu. Tôi chỉ hoài nghi rằng cậu có điều giấu giếm, tôi đây không thích bị người che dấu, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.” đối phương nói, “Vì thế, trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi. Tôi muốn xác nhận, cậu sẽ không lừa gạt bọn tôi. Nếu chứng thực cậu có động cơ cùng hành vi lừa gạt, thì tất cả những lời nói về sau của cậu đều bị dè chừng cẩn thận. Cậu tuổi còn nhỏ, trong trường hợp này còn có thể lừa gạt và giấu diếm, thì hoặc đã qua huấn luyện, hoặc chính tính cách của ngươi có vấn đề.”

“Các người thật quá máy móc, lối suy nghĩ luôn logic như vậy thì sống còn có cái ý nghĩa gì.” Lê Thốc nói, “Tôi là một thằng nhóc khó chịu, ông hiểu như vậy nghĩa là gì không?”

Đối phương nhíu mày: “Cậu không chịu nổi thủ đoạn của tôi đâu, tốt nhất cậu không nên nếm thử.”

“Bye bye.” Lê Thốc nghiêng người một chút sang một giếng mỏ, cả người trong nháy mắt lăn vào. Rơi xuống chừng 3, 4 thước, liền bị người bắt được sau lưng.

Nó có chút kinh ngạc, sau khi được đưa lên, liền bị ném vào một góc tương đối thưa thớt trong mỏ.

“Không có lần thứ hai.” Đối phương nói, “Thân thủ của bọn ta không tốt tới mức ấy.”

“Tôi là một thằng nhóc khó chịu, về khoản này tôi hoàn toàn tự tin xếp số 1, ông có vẻ vẫn chưa hiểu điều đó nghĩa là gì?” Lê Thốc bắt đầu lao đầu về phía một tảng đá, đập đầu hai cái liền toạc ra một mảng lớn, đúng là dùng hết khí lực.

Không ai yêu thương nó, nó cũng không muốn tự tử. Tuy nhiên nó phải thể hiện đủ điên cuồng. Ngô Tà nói, bước đầu tiên, nghĩ cách làm cho bọn họ không lúc nào được yên ổn.