Sau đó Tiểu Hoa đã gửi cho hắn một số tài liệu, trong đó là một số tư liệu thực nhưng khá vụn vặt về Hắc Nhãn Kính, khi Ngô Tà đọc, có cảm giác sự thần bí của một người dần dần biến mất. Đối với những gì Tiểu Hoa nói, trong cuộc đời của hắn có một đoạn thời gian khuyết thiếu không thể phỏng đoán, vĩnh viễn là bí ẩn đối với người ngoài, loại bí ẩn này theo Tiểu Hoa thì rất khó giải thích.
Đó là lý do mà hắn vẫn còn giữ lại tính bí ẩn, nhưng tất cả về Hắc Nhãn Kính, từ hoàn toàn không biết cho đến bây giờ có thể biết, bí ẩn trên người hắn dường như sụp đổ. Lý giải và tiếp cận sẽ mang đi sức hấp dẫn của một người.
Ngô Tà cho là như vậy, hắn có chút hưởng thụ quá trình này, mãi cho đến khi hắn phát hiện ra phần tài liệu này ẩn chứa cái gì.
Khi học đại học, Ngô Tà từng được một cô gái hỏi một câu: “Vì sao cậu không thích ngày sinh nhật của mình?”
Ngô Tà không muốn trải qua ngày sinh nhật, lúc đó hắn nghĩ cuộc sống của mình không cần có vạch độ, sinh nhật giống như một hệ thống thông báo, luôn nói cho hắn biết, cho dù hắn không làm bất cứ điều gì, thời gian cũng sẽ không dừng lại trên người hắn. Khi đó hắn trả lời: “Tại sao phải có sinh nhật?”
“Bởi vì cả năm mới có một ngày sinh nhật mà!” Cô gái kia thấy buồn cười.
Ngô Tà trả lời: “Bất kỳ ngày đêm nào trong năm đều là duy nhất.”
Tính triết lý của câu nói này làm ngay cả hắn trong lúc đó cũng giật mình, hắn nghĩ những lời này không phải là mình nói ra được, mà là có một người khác nói ra thông qua miệng hắn. Tuy những lời này làm Ngô Tà được đặt cho cái biệt danh “Tà giả soái”, đồng thời làm cho hắn trở thành một loại tồn tại kỳ quái trong đám nữ sinh, nhưng hôm nay hắn vẫn cảm thấy, câu nói này chính là một chân lý mà người ta đã coi nhẹ.
Cho dù đó là thời gian đáng nhắc đến, hay là những người đáng nói, mỗi cá nhân đều có tính đặc thù, con người sẽ không đơn giản chỉ vì bị hiểu rõ mà mất đi cái gì, giống như trong một năm bất kỳ ngày đêm bình thường nào, giây phút bình thường nào, đều là duy nhất, hơn nữa không thể thay thế.
Tồn tại đã đủ cứng cỏi rồi, ngoài sự tồn tại ra, đều là không quan trọng.
Ngô Tà không xem hết tư liệu về Hắc Nhãn Kính, hắn buộc lòng phải đưa ra một kết luận, người này vô cùng đơn giản, đơn giản đến nỗi làm cho không ai có thể công nhận nổi.
Trên lưng ngựa, bất tri bất giác Ngô Tà nhớ lại rất nhiều, núi tuyết bốn phía hắn đã quá quen thuộc, tuy con đường này hắn đi không nhiều, nhưng mỗi lần đi đều khắc sâu ấn tượng.
Chuông trên cổ ngựa mỗi lần đi tới sườn dốc lại rung lên dữ dội, kéo hắn trở về từ trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Tuy nhiên, mỗi khi hắn ngẩng đầu, thấy núi tuyết phía chân trời càng lúc càng gần, sự hỗn loạn này lại bị mạnh mẽ đẩy ra.
Một đường không nói chuyện, khi hắn đi vào đến Mặc Thoát, cảm giác mình đã hoàn toàn quên hết tất cả ở ngoài núi.
Hắn ở khe núi cuối cùng làm ấm cơ thể, uống no trà bơ, ba ngày đã hết. Hắn vẫn như cũ không biết tin tức gì thêm từ Bắc Kinh và trong biển cát, hắn biết, không có khả năng tất cả đều thuận lợi như vậy, trở ngại và phản kích, cũng đã đến.
Hắn phải sống sót, bắt đầu từ giờ khắc này, tất cả nguy hiểm sẽ như cơn sóng ùn ùn kéo đến chỗ hắn.
Đây nhất định là một cuộc chiến vây thành vô cùng khó khăn gian khổ, hắn không có cách nào ở trong thành để đánh trận chiến này, bởi nhân tố quấy phá rất nhiều, một mình hắn một đôi mắt một đôi tai, ở trong vòng bao vây cực kỳ bất lợi.
Khi trận chiến này chưa kết thúc, chính mình cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng hắn cũng không muốn ở trong Pizza Hut bị người ta vỗ vai một cái, liền thấy vẫn chưa tỉnh lại. Ở Mặc Thoát nơi này là nơi duy nhất hắn có thể tự tin xưng là sân nhà.
Trong nháy mắt đi vào Mặc Thoát, hắn cũng đã bước lên chiến trường, nếu như đối phương phản ứng với tốc độ nhanh nhất thì khi hắn đến Mặc Thoát cũng vừa đúng lúc đối phương cản đường.
Có thể bọn họ còn nhanh hơn, Ngô Tà nghĩ tới đoàn xe Cherokeer kia, trên thực tế, bất luận trong chiếc xe nào vượt lên trước bọn họ trên đường cũng có thể là kẻ địch của hắn.
Hắn trốn trong một lớp màn đen, nhưng cuối cùng sau khi xuống xe cũng trốn không được.
Hắn liền nghĩ tới lời nhắn của chú Ba, sau khi hiểu tất cả ý muốn trong lời của chú Ba, đối với câu nói cuối cùng kia bỗng nhiên lĩnh ngộ được như một cú sốc điện.
Tất cả những việc chú Ba làm, hắn đã hiểu hết toàn bộ ý nghĩa, giống như là những quân domino trong vô số tổ khối, hay nên nói là tư liệu sống.
Tất cả những gì chú ba làm, đều là chuẩn bị những tư liệu sống, toàn bộ những nguyên vật liệu này phân bố ở những nơi không thể tưởng tượng nổi, chờ đến lúc phát huy tác dụng.
Cái này rất giống với công tác ngầm, chúng ta không biết cuối cùng cái gì mới là yếu tố then chốt trong kế hoạch, nhưng chúng ta cũng không thèm để ý, chúng ta chỉ là chôn những nguyên liệu này ở xung quanh, không theo bất kỳ quy luật nào, giống như 30 quân đầu tiên trong một ván cờ ca-rô, hỗn độn và không có mục đích.
Thế nhưng cơ hội sẽ xuất hiện khi sự tình hỗn loạn đến mức đối thủ không phản ứng kịp.
Chính hắn ở Mặc Thoát hạ cờ lung tung không có chút ý nghĩa nào, trong lòng Ngô Tà rất rõ ràng, cũng chỉ duy nhất điểm này hắn có cảm giác mình còn khả năng sống tiếp.
Nửa đêm cùng ngày, hắn về đến miếu lạt ma, hắn về phòng mình, lạt ma đã chuẩn bị xong bánh ngọt, hắn không ăn, mà leo lên xà nhà, lúc rời đi còn để lại bình rượu uống dở.
Hắn leo xuống, uống một ngụm, giấu vào trong ngực, ra khỏi cửa, bắt đầu đi tới núi tuyết.
Hắn không mang theo gì cả, không có bất kỳ thiết bị chuyên nghệp nào, không có quần áo giữ ấm, đi thẳng đến tuyết sơn. Hai ngày, hắn chỉ có bình rượu này để tồn tại.
Hắn cảm giác dường như bốn phía có người, khi bước xuống bậc thềm đầy tuyết, một loại cảm giác bị theo dõi làm hắn sợ nổi da gà.
Nhưng mà bốn phía không có gì cả, có thể nghe được tiếng gió rít bên vách núi, chỉ có vậy.
Trong khoảng khắc Ngô Tà nghĩ có phải là mình đã thần thánh hóa năng lực của đối phương hay không, cho dù có thể điều khiển được những chi tiết rất nhỏ, nhưng cũng chưa chắc có thể hoàn hảo đến như vậy trong cuộc đấu trí ác liệt này.
Lúc này, có lẽ là bọn họ đã bị kéo đi xa đến mấy con phố không chừng, hay có lẽ bọn họ vẫn chưa biết mình đã đến Mặc Thoát. Hay có lẽ hiện tại bọn họ đang bị đất đá chặn trên quốc lộ Xuyên Tàng (Sichuan-Tibet).
Hắn suy tính, bỗng nhiên phía sau có tiếng động, trong nháy mắt hắn bị người bịt miệng từ phía sau, lưỡi dao cắt ngang cổ hắn, máu nóng hổi vọt lên cổ họng.
Hắn bị đẩy ngã xuống đất, hắn thấy phía sau có một người mặc áo lông trắng toát, chỉ có một người. Hắn chưa từng nhìn thấy kẻ này, kẻ này đi ra từ đâu?
Bản thân mình xếp đặt một kế hoạch lớn như vậy, đối phương chỉ phái một người, hời hợt đến gϊếŧ mình như vậy sao?
Máu không ngừng tuôn ra từ vết thương trên cổ họng Ngô Tà, người thanh niên cắt cổ họng hắn đang lạnh lùng nhìn hắn, không có chút biểu cảm nào.
Hắn muốn xác nhận cái chết của mình.
Ngô Tà bịt vết thương trên cổ, bò về phía sau mấy bước, dùng hết sức lực cuối cùng đứng lên, trở mình ngã xuống vách núi sau lưng.