[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 1 - Chương 27: Chân Tướng Hố Chôn Tập Thể

Editor: An Nhiên

Lê Thốc đến gần xe, liền thấy tất cả thi thể đều co quắp bên dưới xe, bị vùi sâu trong cát. Lại nhìn bốn phía thân xe đều căng vải bạt : "Hình như bọn họ dùng chiếc xe tải này và cái cột mốc kia để hợp thành một góc, sau đó phủ vải bạt lên, dùng làm nơi cắm trại."

"Bọn họ có lều bạt, nhưng không dựng lên. Xem ra nơi này không phải là không có gió, cần cột mốc và xe tải để làm thành bình phong chắn gió, nói lên ở đây rất có thể đã xuất hiện một cơn bão cát rất lớn."

"Vậy bọn họ chết như thế nào?" Lê Thốc nghĩ có chút kỳ quái.

Ngô Tà suy đoán: "Chắc là bị kẹt lại mà chết, hầu như tất cả những thi thể này đều ở dưới xe tải, cùng duy trì tư thế khá giống nhau, điều này chứng tỏ bọn họ đồng thời gặp nạn. Xem ra bọn họ gặp phải nguy cơ rất đột ngột, làm cho bọn họ không có cả thời gian dựng lều che chắn."

"Cái này có thể giải thích được vấn đề gì không?"

"Giải thích được rằng chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra phương và hướng để ra ngoài, bằng không, một khi xuất hiện nguy hiểm tương tự, chúng ta cũng sẽ thành như bọn họ hết."

Lê Thốc quay đầu lại nhìn, Vương Minh đang ngây người phơi nắng ở bờ hồ. Cậu muốn đổi chỗ với Vương Minh, dù sao chờ ở bờ hồ vẫn yên tâm hơn, cũng thoải mái hơn so với kéo xác khô. Nhưng khi cậu nhìn lại lần nữa, phát hiện bè da hình như rất nặng, mà Vương Minh và hồ cũng không có vẻ sẽ di chuyển, lại cảm thấy Ngô Tà sắp xếp như vậy có thể là có dụng ý khác nên đành phải đến giúp hắn một tay.

Hai người bận rộn một lúc, cuối cùng cũng lôi được tất cả thi thể từ dưới xe ra ngoài, chất sang một bên để sau đó sẽ từ từ kiểm tra. Tiếp theo Ngô Tà bắt đầu tìm đến buồng lái của ô tô.

Cửa thủy tinh vẫn nguyên vẹn, Ngô Tà kéo thử, kinh ngạc nói: "Khoá rồi, đúng là thói quen tốt."

"Gõ cửa kính, nói cảnh sát giao thông kiểm tra giấy tờ." Lê Thốc cười cười.

"Chắc cậu không biết, trong sa mạc thông thường người ta không khoá xe. Khoá xe đa phần là khoá từ bên trong, chẳng lẽ có người ở trong xe rồi khóa trái cửa lại?" Ngô Tà trèo lên bám thành xe.

"Có lẽ là người lái bị tự kỷ ám thị?"

"Tôi không có tâm trạng đùa đâu." Ngô Tà phủi cát và bụi phủ trắng trên cửa xe, nhìn vào trong vài lần, sau đó lại tụt xuống, lui về phía sau vài bước, mắng: "Con mẹ nó, thực sự rất bất thường."

"Là sao?"

" Viên lái xe chết ở bên trong, tay vẫn nắm cái gì đó." Ngô Tà nói, "Nó khiến tôi giật mình."

"Người này chết rất đặc biệt sao? Không phải là anh không sợ xác chết sao, cái này sao lại làm anh sợ vậy?"

"Người chết không đáng sợ, là vật trong tay hắn mới đáng sợ." Ngô Tà chỉ những cái thùng chứa chất nguy hiểm trong thùng xe, "Trong tay người lái xe đang cầm thứ đó, còn được mở ra rồi. Nếu quả thật như lời cậu nói, cái thùng này chứa chất gì đó rất nguy hiểm, vậy hắn có thể là vì mở nó ra mà chết. Có thể hắn sợ người khác lỡ tay mở cửa xe nên trước khi chết đã khóa trái cửa xe từ bên trong."

"Ý ông là người đó tự sát sao?"

Ngô Tà không nói rõ: "Hoặc trong thùng là hoá chất nguy hiểm, hắn đóng cửa tự sát như vậy, người khác không thể cứu hắn. Mà cửa xe đóng rất chặt, người bên trong sẽ không làm liên lụy bên ngoài này."

Ngô Tà lại nhìn cửa xe: "Tuy nhiên việc đã xảy ra nhiều năm, lớp đệm cao su cũng đã biến chất, cũng không còn kín được như trước nữa. Chúng ta đứng ở cạnh cửa xe lâu như vậy mà chưa chết, xem ra thứ đựng trong thùng cũng đã mất khả năng sát thương. Cậu đi tìm một cây gậy lại đây, tôi sẽ cậy cửa ra."

"Khỏi cần, anh qua một bên đi." Lê Thốc nói, "Tôi có cách, khoá như thế này trình gì làm khó được tôi."

"Cậu định làm gì?"

"Tôi có thể mở nó. Nếu như cạy hỏng cửa, cửa sẽ không đóng được nữa. Khi chúng ta cần một không gian kín lại không thể đóng được cửa, nên giữ cửa nguyên vẹn thì hơn."

" Ổ khóa này đã gỉ nát hoàn toàn, mở bằng cách nào?"

"Khoá cơ học, có gỉ cũng không gỉ tới mức ấy đâu."

Lê Thốc muốn thể hiện khả năng. Cha cậu lúc trước làm người điều khiển xe vận chuyển trong nhà máy, rất thành thạo mở khoá xe kiểu này. Tay nghề mở khoá ô tô của cậu là học được từ cha, chỉ là kỹ thuật rất đơn giản, nhưng cũng không phải là loại khoá nào cũng có thể mở, khoá cơ học thông thường trên xe ô tô thật ra lại không thành vấn đề, cao cấp hơn thì không được.

Cậu lên xe, cũng nhìn vào cửa kính xe một chút, quả nhiên thấy được cái xác bên trong kia. Tuy nhiên cách thủy tinh nhìn rất mơ hồ, không thấy hình dạng cụ thể. Cậu thở dài, tự nhiên đùng một cái thấy xác chết sẽ hơi hãi, nhưng thấy quá nhiều rồi cũng thành quen. Cậu sờ sờ khoá ô tô, bẻ thử tay nắm cửa, hỏi Ngô Tà có que kim loại nào nhỏ như cái ghim không. Ngô Tà tháo chìa khoá trên người xuống, đem vòng móc chìa khoá bẻ thẳng ra, đưa cho cậu. Lê Thốc chọc lỗ khoá, phát hiện có gì đó sai rồi:

"Cái cửa này không khoá."

"Không khóa tại sao mở không được?"

"Khoá cửa này bị làm hỏng, hơn nữa bị làm hỏng từ bên ngoài. Là người bên trong bị nhốt lại."