Chương thứ 30: Nguyên nhân thay đổi lập trường.
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Cũng giống như công ty vậy, đang lúc tiến hành thu mua hạng mục, sử dụng những đội ngũ vô cùng cường mạnh đẳng cấp, khi những người này làm chuyện nguy hiểm bản thân họ thường có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đó gần như là một nhu cầu cá nhân, dưới tình hình đó địa vị của bọn họ đột nhiên bị tước đoạt, bọn họ không thể chấp nhận mà để sự tình phát triển được.
"Đương nhiên, rất nhiều người sẽ cảm thấy chán nản, chọn phương án rời đi, nhưng vẫn có một nhóm người lại sinh ra lòng hiếu kỳ, bọn họ liền thuận theo đó mà làm, vừa được lăn lộn vừa được tìm hiểu xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.". Phùng lùn uống một ngụm nước, "Tôi chính là người như vậy."
"Tôi thấy lạ lắm, nếu như anh nói thì những người kia được ông chủ lớn của các anh tín nhiệm như vậy, theo như phương pháp của bọn họ, giống như không cần phải tìm tới sự trợ giúp của các anh, mà phong cách làm việc của các anh cũng vô cùng khác với bọn họ nữa. Vậy vì sao lại có người Đức xuất hiện ở nơi này, mà anh thậm chí còn tiến vào tuyết sơn với chúng tôi? Bọn họ cho phép vậy sao?"
"Cái này nói ra rất dài dòng.". Phùng lùn đáp, " Cũng không phải chỉ có nước mấy người mới được đọc qua binh pháp, cách làm việc của người Đức thực ra chưa hẳn đã hoàn hảo nhất."
Trong quá trình điều tra toàn bộ tài sản tiếp quản, tư liệu phức tạp vượt quá phạm vi người bình thường có thể xử lý, đặc biệt có rất nhiều máy tính phổ biến rộng rãi các tài liệu văn bản trước đây, mà bản thân công ty Cầu Đức Khảo là lại là một công ty theo chủ nghĩa độc lập, hệ thống trong công ty không quá nghiêm mật, dẫn tới rất nhiều tư liệu cũ đều nảy sinh những vấn đề rất lớn về sở hữu và bàn giao.
Bản thân Phùng lùn cũng là một người cẩn thận, dưới tình huống như vậy, công ty bàn giao công tác sẽ trì hoãn lại. Trong những công ty lớn vẫn có một quy định cũ, một quyết định muốn được thông qua tới cùng thành văn kiện để giao cho các phòng ban, cần khoảng thời gian chênh lệch, lúc này số chênh lệch đó giống như là thời cơ để điều tra.
Mà địa vị của kế toán của lão Phùng lùn rất đặc biệt, vì thế mà hắn là người duy nhất ở ngoài chuyện nhưng lại biết đích xác người quyết định. Trước khi quyết định này chưa được truyền đạt, trong khoảng thời gian chênh lệch, hắn lợi dụng quyền xử lý nhưng tài liệu trong tay, tra xét lai lịch của nhóm người kia.
Hắn muốn từ những tư liệu thành viên trong công ty, có thể lý giải được hoàn cảnh của những người này, bọn họ vì sao lại có thể ảnh hưởng tới hành động của ông chủ như vậy.
Kết quả, hắn trải qua một đêm dài không ngủ suốt hơn hai mươi giờ lật xem, lật tới tài liệu của bốn mươi năm trước mới phát hiện ra tên của những người này.
Trong số thành viên Trung Quốc kia có vài người, vào bốn mươi năm trước đã nhậm chức trong công ty.
Nếu như vậy, trong những người đó, hiện tại phải có rất nhiều người đã già khụ.
Nhưng hắn phát hiện trong ký ức của hắn, nhóm người Trung Quốc kia gần như đều có diện mạo chỉ ở tuối hai mươi tới ba mươi, hình dạng của bốn mươi năm trước và hiện tại gần như giống nhau như đúc.
Lúc này, hắn mơ hồ biết nguyên nhân ông chủ của mình thay đổi lập trường.
"Bọn họ quá già rồi, nhưng hết thảy mọi người khi đã già thì đều muốn cuộc sống của mình có thể kéo dài hơn nữa.". Lão Phùng lùn nói, "Tôi tin ông chủ của chúng tôi trước đó đã nghe tới một tin đồn rồi những người Trung Quốc kia lại cho ông ta một vài chứng cứ, ông ta càng tin tưởng hơn mà không chút nghi ngờ."
"Nói tiếp đi.". Tôi hứng thú, bản thân biết người nước ngoài này không phải đơn giản.
"Nhưng cũng không phải là tất cả những thành viên trong ban giám đốc đều là người lớn tuổi, nếu như những người lớn tuổi không bị quy luật tự nhiên khống chế, kỳ thực đối với người trẻ tuổi lại là bất lợi. Mà công ty của chúng tôi và công ty Cầu Đức Khảo khác nhau, chúng tôi càng thêm nghiêm cẩn, những người Trung Quốc lại không có thời gian xâm nhập vào trong hệ thống công ty chúng tôi, vì thế tôi đã lợi dụng điểm này, khiến cho nhóm người Trung Quốc đó không thể muốn làm gì thì làm như trong công ty Cầu Đức Khảo.". Hắn đè vết thương, " Việc đầu tiên tôi tiến hành, chính là khiến cho người của công ty mình và nhóm người Trung Quốc cùng hành động.
Nói trắng ra là, những lão già kia cũng không quá tín nhiệm nhóm người Trung Quốc đó, khi ban giám đốc trong công ty tôi đồng ý quyết định nhưng đi kèm theo điều kiện yêu cầu thậm chí còn uy hϊếp tới việc bác bỏ, bọn họ liền giả bộ từ chối. Mà những người Trung Quốc này rõ ràng là đang rất sốt ruột, cũng không có thời gian mà giằng co nữa. Vì thế, bọn họ nhất định là hận tôi thấu xương, tôi biết bọn họ chắc chắn sẽ tìm cơ hội hạ thủ mình, nhưng tôi thật không ngờ rằng bọn họ lại chọn ra tay vào lúc này."
"Vì sao? Anh tự nguyện tham gia lần hành động này, sau đó trên đường đi cơ hội gϊếŧ anh vô cùng dễ dàng. Nếu như là tôi, tôi chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay để ban cho anh cái phúc lợi này." Bàn Tử đáp.
"Vì tôi trước đó có ám chỉ qua với bọn họ, nếu trong lần khảo sát này bọn họ xuống tay với tôi, tôi sẽ đem hết tư liệu có liên quan tới bọn họ đi rải rác khắp nơi. Tôi có sắp xếp một bưu kiện tự phát tán ở địa điểm bí mật, chỉ cần trong vòng hai tháng tôi không tới hóa giải nó, tất cả công ty tình báo, cùng rất nhiều ban ngành liên quan ở Trung Quốc, thậm chí là một vài vị trí quan trọng trong chính phủ sẽ nhận được gói bưu kiện đó. Tôi tin là theo quy định cũ của bọn họ thì họ sẽ không làm ra việc mạo hiểm gì cả."
Tôi suy nghĩ giây lát, ngẫm tới thái độ tự tin của Phùng lùn, cách uy hϊếp đó rõ ràng là trong phút chốc không đủ để cấu thành đe dọa được. Có điều tôi lại nghĩ tới một việc khác, dựa theo khả năng này thì nhóm người kia hoàn toàn có thể theo dõi Phùng lùn, chờ hắn trở lại trụ sở liền có thể ra tay sát hại. Cho dù là một uy hϊếp nhỏ, những người này cũng sẽ không phải không có quan tâm.
"Bí mật mà anh để ở nới đó có chắc chắn không? Sẽ không bị bọn họ ngăn chặn chứ?"
"Không ai có thể phát hiện được nơi đó, tôi cũng không cho các người biết đâu. Tôi chỉ có thể nói với các người là nơi đó tuyệt đối an toàn, không chỉ là trên lý thuyết mà ở trong thực tế, nơi ấy tuyệt đối không thể nào bị phát hiện được."
Tôi thấy trong lời nói của Phùng lùn rất chuẩn xác, nhưng lại không làm ra vẻ gì nhiều, cũng chẳng buồn suy nghĩ để hỏi thêm gì, tôi lại nghe hắn kể tiếp. Hóa ra là từ lúc bắt đầu, Trương Hải Hạnh đã muốn diệt trừ tôi và Bàn Tử. Nhưng Phùng lùn có chú ý tới điểm đó, Trương Hải Hạnh cũng không muốn tha cho hắn. Cô ta đem Phùng lùn ra làm mồi diệt Bàn Tử, sau đó đi đối phó với tôi.
Bàn Tử sau khi cứu hắn, liền lập tức trở lại cứu tôi, nhưng Phùng lùn nói Trương Hải Hạnh thân thủ tương đối tốt, đặc biệt giỏi trò đánh lén, rất khó mà có thể thắng được cô ta, vì thể Bàn Tử mới phải ở bên ngoài này bố trí cạm bẫy, chỉ là không ngờ rằng trong động kia lại xảy ra chuyện như vậy.
Tôi nhìn Trương Hải Hạnh, lại hỏi Bàn Tử:" Anh chuẩn bị xử lý cô ta thế nào?"
Tôi vẫn có chút không đành lòng, nhưng Bàn Tử đáp:" Ném cô ta đi, xem cô ta may mắn tới đâu, cậu đọc qua Ba tay súng chưa, trong tuyệt thuyết đó có một nữ nhân rất thâm độc, nhất định phải gϊếŧ chết mới có thể trừ hại được. Đương nhiên nếu cô ta có thể sống sót, tôi cũng sẽ không động thủ gϊếŧ, là do cô ta đã có ý định gϊếŧ chúng ta, lão tử sẽ không cảm thấy có lỗi đâu."
"Thượng đế nói, thấy chết mà không cứu giống như là gϊếŧ hại vậy." Phùng lùn nói.
"Vậy ý của anh là, lấy cô ta?" Bàn Tử hỏi, "Anh thật sự muốn lấy ơn báo oán à"
"Không, ý của tôi là, anh không cần mượn cớ, gϊếŧ là gϊếŧ không cần cảm thấy có lỗi, người chết là kẻ thù mà."
"Nói nhảm, nếu như cô ta không gϊếŧ anh, anh chắc chắn sẽ cùng phe với ả, chúng ta có điều kiện liên minh, đừng có mà lên giọng dạy đời."
Phùn lùn nghe xong liền im bặt, Bàn Tử nháy mắt cho tôi, tôi nghồi xuống cẩn nhận nhìn. Trương Hải Hạnh chưa tỉnh dậy, rõ ràng lần này cô ấy bị thương rất nặng, tôi lại hỏi Bàn Tử giờ chúng ta làm gì đây, tiếp theo sẽ thế nào.
Bàn Tử đáp: " Chỗ này không thích hợp để ở lâu, chúng ta phải đi lên trên kia"
"Nhưng tình hình hiện tại như vậy, ánh sáng cũng là một vấn đề lớn", Tôi nói.
Bàn Tử lại tiếp:" Chúng ta dẫn nó tới đây, đối phó với nó ngoài này, hoặc là dùng kế điệu hổ ly sơn, hoặc là lúc bò ra lập tức chém chết."
Tôi nghe xong liền cười khổ, " Dùng cái gì để làm?"
Bàn Tử vỗ vỗ lên dây đạn của mình, vừa chỉ về Phùng lùn:" Anh nói cho Thiên Chân của chúng ta nghe, thứ bên trong kia rốt cuộc là cái mầu xít gì."
Phùng lùn nói:" Tôi đã bảo là không biết rồi mà."
Bàn Tử đáp:" Anh nói anh biết, chẳng phải anh vừa nói với tôi thế sao."
Phùng lùn nhìn tôi một cái rồi lại liếc Bàn Tử, rõ ràng là có chút không tình nguyện, nhưng cũng không làm khác được, dừng một lát mới tiếp:" Cái thứ kia không phải là lần đầu tiên xuất hiện, tôi thấy nó lần đầu là ở trong một tàu buôn ở Đức."