Chương 43: Phóng dã
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Ban đầu hành trình của bọn họ đặc biệt buồn tẻ. Đầu tiên là xuất phát theo núi Trường Bạch, rồi tới Sơn Đông, sau đó từ Sơn Đông xuôi thuyền, mãi cho tới Thượng Hải.
Trương Hải Khách nghĩ rằng, những chỗ như Lạc Dương là trọng địa cổ mộ, phỏng chừng những đạo mộ tặc đặc biệt nhiều. Tuy rằng đánh nhau cùng những người từng trải đó chưa chắc đã thua, nhưng đối phương dù sao cũng nham hiểm, gϊếŧ người không ghê tay. Hơn nữa bấy giờ còn là thời đại súng ống hoành hành, tiểu hài tử Trương gia này đối mặt với những kẻ đó có khi không thể có phần thắng. Đối với họ mà nói, tiến vào nơi như vậy nguy cơ quá nhiều, họ lại chỉ có hai người, một đứa còn mới mười ba, lộ phí cùng lương khô cũng không nhiều. Chi bằng đến Chiết Giang tìm kiếm một số dấu vết, kiếm một cái đấu nhỏ, rồi tùy xem vận khí có tốt hay không.
Hai người ở lại quanh vùng Thượng Hải một thời gian khá lâu, cũng đổ vài cái đấu, sau phát hiện chúng đều đã bị vét sạch, những thứ đồ quan trọng đều đã bị lấy hết đi. Bọn họ lại từ Thượng Hải sang Hàng Châu rồi chuyển tới vùng Giang Tô, nơi gần Từ Châu, kiếm được vài cái đấu khá lớn, sau khi vào rồi lại thấy rằng bên trong đã được quật không còn gì, thứ sót lại chỉ là một vài mái ngói nát, hoàn toàn không thể coi là báu vật.
Tới lúc này, bọn họ đã đi du lịch qua một nửa đất nước, tiền cũng không còn nhiều, gần như lúc bình thường đều nhờ vào đi lượm lặt hoặc trộm ít rau vườn ăn trừ bữa. Hai người chật vật không chịu nổi, Trương Hải Khách cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì tới cuối năm họ cũng chẳng thể hoàn thành được bài khảo nghiệm phóng dã.
Vì thế họ thảo luận, quyết định tiếp tục đi về phía tây, vẫn là hướng tới đất cổ mộ, lượn qua những di chỉ cũ, có lẽ may ra tìm được ít màu sít gì đấy. Tuy nhiên kế hoạch này lại không thể thực hiện được. Trong quá trình đi về phía tây, ông trời thật khéo để họ đυ.ng phải một nhóm người Trương gia cũng tham gia phóng dã, cả đám đều là những đứa trẻ khoảng chừng mười lăm tuổi, có tổng cộng ba đứa.
Nhóm này cũng giống như bọn họ, quanh quẩn hết nửa vòng đất nước mà chẳng thu hoạch được gì. Tuy rằng cổ mộ ở Thiểm Tây rất nhiều, nhưng việc đạo quật lại hoành hành dữ dội, bên trong rất nhiều cổ mộ hầu như đã chẳng còn gì đáng giá. Một số thậm chí còn bị đυ.c khoét tới mấy trăm lần, đạo động dày đặc giống như tổ ong vò vẽ, trong cổ mộ căn bản không còn đồ tốt, có đi vào cũng chả để làm gì. Mà trong nhiều ngôi mộ như vậy kiếm được một chỗ chưa bị đào bới đối với họ không phải việc đơn giản, cái này cần rất nhiều vận khí. Năm người lúc nào cũng trong cảm giác bức bách, thời gian đã qua phân nửa, nếu cuối năm mà vẫn chưa trở về thì không chỉ có họ mất mặt, không qua được kì thi còn làm mất mặt phụ mẫu.
Năm tên bí quá hóa liều liền đi làm một việc vô cùng nguy hiểm – bọn họ quyết định đạo mộ ngôi mộ cực kì đặc biệt. Ngôi mộ này không cần tìm, nó ở ngay đây, nhưng không ai trộm được.
Chính đó là nguyên nhân cho rất nhiều chuyện về sau.
Lúc ấy bản thân bọn họ cũng không biết mình đang ở địa phận nào, chi biết ở đó có một ngôi làng rất lớn tên là thôn Mã Am. Nghĩa địa của Mã Am nằm phía sau núi. Bấy giờ nơi này có một lực lượng vũ trang địa phương được tổ chức bởi một ông chủ lớn bao gồm những lính lẻ và quân đào ngũ. Nhóm người này đều là lính dày dặn kinh nghiệm, tuy rằng không được tham gia chiến tranh nhưng thân thủ cũng không tồi, bọn họ làm nhiệm vụ bảo vệ đại bộ phận thôn Mã Am.
Khi đó ý tưởng của họ chính là tìm cách đi tới núi phía sau thôn. Đây là hành động cực kì liều lĩnh bởi vì nơi này luôn có người trông coi nghĩa địa, đồng thời quy mô nơi này cũng không lớn, biệt lập trên một đồi đất.
Một số người chạy tới phụ cân thôn Mã Am, giả bộ như những đứa trẻ đang chơi đùa, cẩn thận dò xét tình hình bên kia, phát hiện thấy rằng cách nhanh nhất để tới đó là đi trong rừng tiến tới thẳng chân núi, sau đó từ chân núi tiến tới nghĩa trang. Mục tiêu của họ hết sức đơn giản, các phần mộ ở thôn Mã Am chia thành ba cấp độ, phía ngoài cùng có vẻ rất mới đều là mộ phần gần đây, tổng cộng có bảy phần. Bọn họ nghe nói ở đây đã chứa ba mươi sáu thế hệ ở thôn Mã Am này, nếu đúng là phần mộ tổ tiên từ trước tới nay đều được chôn phía sau núi thì dựa theo thói quen mai táng hẳn là phải có một khu mộ khổng lồ. Nhưng quy mô đồi đất này cũng không lớn, nói cách khác, nơi này cũng không có nhiều chỗ lắm để hết được ba mươi sáu thế hệ hạ táng. Ngôi mộ sớm nhất và có giá trị nhất ắt hẳn phải ở một nơi thập phần kì quái.
Bọn họ đứng trên nơi cao gần đấy nhìn xuống nghĩa trang, suy đoán sự vận động của đồi núi cùng biến đổi về địa hình, muốn tìm hiểu xem địa hình nơi này ban đầu có hình dạng thế nào. Rất nhanh sau đó họ phát hiện ra rằng do người ta không ngừng đào huyệt mộ, lấp đất đai khiến cho nghĩa trang càng ngày càng cao. Nói cách khác, toàn bộ nghĩa trang này phải là một khu quần mộ lớn, phía trên mặt có rất nhiều mộ lớn nhỏ. Thời điểm ban đầu chúng cũng không hề cao như vậy, có thể chỉ là một gò đất nhỏ trên đồng bằng, hoặc không có gì, hay chính ra chung quanh nghĩa địa bán kính vài km đều là chỗ cổ mộ ban đầu, hơn nữa nó
hẳn phải sâu vô cùng.
Vì thế vấn đề chính, mấu chốt nhất là quan tài của cổ mộ này nằm ở chỗ nào? Phải biết rằng một khi họ đào sai thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội thứ hai. Suy nghĩ của nhóm tiểu hài tử phóng dã bấy giờ rất tích cực, họ nghĩ rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến cho tất cả mộ cổ đều di chuyển về hướng gò đất. Theo thuật phong thủy mà nói, nơi này phong thủy vô cùng tốt, nhưng vì sao lại không đặt ngay trên mặt đất? Quả thực cũng không nhất định phải làm như vậy.
Sau khi cân nhắc có người nói: "Có lẽ là tình huống như vậy, vốn nơi an táng này là một khu vực bằng phẳng, đến một ngày nơi này xây dựng một tòa cổ mộ thật lớn. Việc xây dựng này tạo ra một gò đất thừa đùn lên, gò đất thừa chính là nguyên hình của núi này. Khi gò đất hình thành sẽ làm cho thế núi nơi này nhấp nhô. Sau khi trở nên nhấp nhô, rất nhiều người sẽ không bằng lòng với việc mộ phần nhà mình sẽ bị chôn ở nơi đất thấp, mà muốn táng ở nơi cao hơn. Sau một thời gian dài, những mộ phần cũ nhất biến mất dần, rất nhiều người sẽ đem gò đất này trưng dụng thành nghĩa trang. Thông thường, mộ chồng mộ là một điềm rất xấu, nên có lẽ người chủ cũng không rõ, vì vậy tạo thành kết quả hiện nay."
Nói cách khác, ngôi mộ phía dưới ngọn núi hẳn phải là một cổ mộ khổng lồ, vấn đề bây giờ là làm sao qua mặt được đám lính trông coi dày dạn. Nhóm tiểu hài tử Trương gia tiến hành đo đạc khoảng cách, từ trong rừng đào hầm tới bên này tối thiểu hai km, là việc vô cùng hao tài tốn của, nhìn vào lực lượng năm đứa nhóc bọn họ, muốn đào dài như vậy là việc rất khó khăn.
Bọn họ phải dẫn hố đào đến gần nơi này, vì vậy phải sử dụng đến thủ thuật che dấu. Nhưng theo như tình hình, điều này dường như là không thể, bởi vì bốn phía trừ bỏ vài trạm gác, dường như một tấc cỏ cây cũng không thấy, tất cả đều là sắc vàng của núi, có thể nhìn không sót thứ gì, bất luận kẻ nào tới gần đều bị phát hiện.
Tuy nhiên, bọn họ thấy rằng đám người kia tuần tra vô cùng lười nhác. Quả thật dưới tình hình như vậy, dám tới chỗ này trộm mộ khẳng định không nhiều lắm, cho nên không cần quá lo lắng.
Tuy rằng mấy đứa nhóc Trương gia rất tin tưởng vào phán đoán của bản thân, nhưng trong đó có một đứa nghĩ rằng, cổ mộ như vậy không thể chưa từng bị ai nhòm ngó, chỉ cần tìm kiếm thử một lần, nhất định có thể tìm được dấu vết đạo động của người khác hướng vào trong cổ mộ. Bọn họ nghĩ biện pháp để tìm đạo động đó, cân nhắc xem liệu nó có còn dùng được nữa hay không.
Lúc ấy Trương Hải Khách nói: "Nếu mà thực sự có đạo động, thì chẳng phải mộ này đã bị trộm rồi sao?"
Đứa nhóc kia nói: "Cũng chưa hẳn, cậu nghĩ chủ quản của thôn Mã Am này vì cái gì mà xây dựng lên cả một lực lượng vũ trang bảo vệ khu mộ? Điều này chứng tỏ rất có thể họ biết trong đó có rất nhiều vật trân quý. Cổ mộ như vậy, khẳng định không phải tên tiểu mâu tặc có thể trộm được, cho dù có là cao thủ tới đi nữa, cũng sẽ lưu lại chút ít cho hậu nhân. Tóm lại, việc này nhất định đáng giá."