CHƯƠNG 40: Tỉnh lại.
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Đến khi tôi tỉnh lại thì phát hiện có gì đó bất hợp lý. Sau một lúc lâu
mới dần khôi phục được trí nhớ: chạm trán với đám trùng, rời khỏi Miếu lạt ma, rồi trở lại quán rượu, cuối cùng là ngất lịm.
Mí mắt nặng như chì căn bản không thể mở ra, chỉ có thể dựa vào khứu giác cùng xúc giác, tôi ngửi thấy một mùi đặc biệt quen thuộc.
Điều này chứng tỏ tôi đã được đưa vào bệnh viện, vậy là tốt rồi.
Tôi mê man ngủ thϊếp đi, nhưng chỉ sau vài giây thì đột nhiên bừng tỉnh. Lần này đôi mắt tôi rốt cuộc có thể mở ra.
Tôi trợn tròn mắt phát hiện ra mình không phải đang trong bệnh viện như đã nghĩ. Không phải màu trắng của trần phòng, cái kiểu mà tôi đã hết sức quen thuộc đó. Cái tôi nhìn thấy là đỉnh chóp của một tòa nhà rất cũ, nhìn kĩ lại tôi liền ý thức được đây là kết cấu của Miếu lạt ma.
Chuyển động con ngươi nhìn về bốn phía liền thấy Trương Hải Khách, Trương Hải Hạnh, đại lạt ma đang ngồi cách tôi không xa.
Tôi đang nằm trên sàn gỗ, bao quanh bởi các tấm chăn,lò sưởi được đốt lên. Bàn Tử cũng đang nằm bên cạnh. Tôi chậm rãi ngồi dậy. Lúc này, bọn họ phát hiện tôi đã tỉnh liền vừa nói gì đó với nhau, vừa đi tới chỗ tôi. Lỗ tai tôi không quá tốt, quan sát một vòng xung quanh, tôi hỏi:
"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi không phải đã xuống núi sao? Nơi này không phải bị trùng bao vây à?"
Trương Hải Hạnh đi tới bên cạnh tôi, lắc lắc chiếc chuông trong tay. Tôi nhìn một lúc thấy rất quen mắt, nheo mắt nhìn kĩ, kia chẳng phải là chuông lục giác lúc trước từng gặp qua sao, chuông phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.
Trương Hải Hạnh cúi người xuống hỏi tôi: "Biết đây là cái gì không?" Tôi đã lắc đầu rồi lại gật, tuy rằng tôi biết thứ này nghe nhiều sẽ làm sinh ra ảo giác, nhưng quả thực không biết tên nó là gì.
Trương Hải Hạnh không ngừng rung chuông bên tai, tôi càng nghe càng
tỉnh tảo, cảm thấy tầng sương mờ trong đầu đang tan ra. Tiếp theo tôi nhìn thấy, tôi và Bàn Tử đang đứng giữa một cái giá kì quái, trên giá bày bảy chiếc chuông lục giác kì lạ.
"Thế này là sao?" Tôi ngộ ra gì đó, liền hỏi Trương Hải Hạnh.
Cô ta nói: "Ta không thể nói với cậu bây giờ. Đấy là một loại kĩ thuật mà bọn ta tìm ra từ rất lâu rồi, thông qua tổ hợp chuông không cùng chủng loại, bọn ta có thể khiến con người nảy sinh rất nhiều ảo giác. Những ảo giác này vô cùng chân thực, nếu không phải ta nói cho cậu biết những việc đó đã xảy ra như thế nào, thì cậu sẽ cảm thấy những việc đã trải qua đều là sự thật."
Khi tôi nhìn kĩ chiếc chuông thì Trương Long Bán đã đi tới, cầm một chiếc thìa trong tay. Ông ta đi tới bên cạnh tôi, cẩn thận đổ thứ gì đó trong thìa vào chuông, tôi ngửi thấy một thứ mùi rất đặc biệt.
Trương Hải Hạnh tiếp tục nói: "Bọn ta cũng không dám tùy tiện sử dụng, bởi vì không rõ các tổ hợp khác sẽ dẫn tới hậu quả gì, cho nên tạm thời dùng nhựa thông nóng chảy đổ vào bên trong."
Tôi tin rằng họ không hiểu rõ cơ chế hoạt động của thứ này, nên không hỏi lại. Tuy nhiên Trương Hải Hạnh vẫn tiếp tục ở bên cạnh giải thích: "Trương gia bọn ta đã tiến hành nghiên cứu về thứ này rất lâu rồi, vì thế đã nắm giữ mười hai cách sử dụng."
"Cái vừa dùng với cậu là loại hiệu quả nhẹ nhất."Cô ấy vừa cười vừa đáp. Không hiểu vì cái gì, tôi cảm thấy cô ta có vẻ rất hả hê.
Tôi nhớ tới kinh nghiệm trong cổ mộ lúc trước, phải biết là nếu các công cụ được sử dụng không đúng cách thì có thể gây ra hậu quả tai hại. Nhưng tôi không cảm thấy họ sử dụng cách này với tôi vì xem thường, bởi lẽ cảm giác rét lạnh cùng sự đau đớn khi bị trùng cắn thực sự rất chân thực.
Tôi loáng thoáng ý thức được, đây có vẻ là một thí nghiệm, lại hỏi Trương Hải Hạnh: "Các người làm vậy vì mục đích gì, đám người Đức đâu?"
"Việc này để anh trai ta giải thích cho cậu nghe. Tuy nhiên, chúc mừng cậu, cậu đã vượt qua một việc mà người bình thường rất khó có thể làm được."
Tôi nhìn Bàn Tử, hỏi: "Còn anh ta?"
"Hắn so với cậu hơi kém một chút, nhưng hắn còn ở đây thì cậu cứ yên tâm, cứ tính là đã qua cửa đi."
Tôi hỏi: "Vậy đây rốt cuộc là vì cái gì?"
"Có một số người nghe loại chuông này rất khó để tỉnh lại. Nói ví dụ như
hắn." Cô ta chỉ vào Bàn Tử, "Nhưng, cậu không giống như vậy, cậu có thể tự mình tỉnh dậy. Điều đó chứng tỏ trước đây cậu từng có kinh nghiệm tốt hơn. Ngẫm thử xem, cậu không phải đã từng trải qua tình huống cực kì, cực kì vô lí rồi chứ?"
Tôi nhíu mày. Cô ta tiếp: "Có thật, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra?"
Tôi không muốn suy nghĩ tiếp về vấn đề này, đầu đau như búa bổ, nhưng một mặt khác, tôi hy vọng được nghe Trương Hải Hạnh nói tiếp.
"Tiến vào trong tuyết sơn, thì việc miễn dịch với loại chuông này vô cùng quan trọng. Chúng tôi cần phải biết liệu cậu có đủ năng lực chống đỡ trước mọi biến đổi hay không. Tuy rằng không rõ trong ảo giác của cậu xuất hiện tình cảnh gì, nhưng chúng tôi biết đấy nhất định là điều mà trong lòng cậu vô cùng lo sợ. Cậu vô cùng tuyệt vọng, mà dạng tuyệt vọng này gây ra tâm lý tiêu cực, đau đớn và phản ứng bài xích. Tuy nhiên trong tình huống đó, cậu lại chống lại được, đó là việc không dễ dàng. Bởi thế chúng tôi hiểu rằng, cậu là người có thể chấp nhận thử thách, không vì khó khăn mà cam chịu, là người có thể giải quyết các nguy cơ. Khó nhất chính là, sau khi ảo giác biến mất có thể tự mình tỉnh táo, không như nhiều người không thể tỉnh lại."
Tôi đã nghĩ bụng định nói với cô ta: "Con mẹ nó chứ, tôi khẳng định không phải là người có thể giải quyết khó khăn. Hơn nữa làm sao cô biết trong ảo giác của tôi là xảy ra cái quái gì?", Nhưng quả thực lúc này không có sức mà đi cãi cọ nữa.
Trương Hải Hạnh nói: "Bọn ta có thể nghe được cậu nói và thông qua ngôn ngữ để hiểu được ảo giác của cậu, tất cả những gì cậu thảo luận trong lúc đó chúng tôi đều nghe được. Điều làm ta vui mừng chính là lời cậu suy nghĩ rất tích cực, không giống tên béo kia, những gì hắn nói trong cơn mê quả thực rất khó nghe. Tôi cũng thật không hiểu trong lúc nguy cấp hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì."
Tôi nhìn Bàn Tử, nhưng anh ta còn chưa tỉnh lại. Trương Long Bán đang ở bên tai anh ta nhẹ nhàng rung chuông, Bàn Tử mãi mới có chút phản ứng, thì thào tự nói: "Không cần đi, không cần đi, ngươi gϊếŧ luôn ta đi, ta nguyện ý. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu."
Trương Hải Hạnh liếc mắt với tôi, tỏ ra hết sức bất lực. Tôi cũng thở dài, thầm nghĩ: đối với Bàn Tử mà nói, nếu thực sự phải nói ra cái bản thân sợ hãi nhất, chưa chắc chính anh ta đã thừa nhận, càng có thể cái anh ta sợ nhất chính là bản ngã của mình. Mặc dù là lời nói tục tĩu tới mức nào, nhưng có lẽ trong ảo giác, anh ta đã nhìn thấy âm hồn Vân Thái.
Tôi nhìn ánh mắt Trương Hải Hạnh, lại nhìn bàn tay cùng thân thể mình, phát hiện quả thực không có vết thương. Vừa rồi đúng là ảo giác, trong lòng cảm khái, bỗng trước mắt như bắt đầu hiện ra một màn sương mù. Thực sự chỉ là ảo tưởng.
Trương Hải Hạnh nhìn ra sự nghi ngờ nơi tôi, nói: "Cậu không cần quá lo âu, ta biết cậu lo lắng về điều gì. Khi bọn ta bắt đầu quả thực đã phát hiện ra thứ này hết sức nguy hiểm. Nhưng chỉ cần cậu ngẫm lại quá trình trải qua lúc rồi, chuyện đó liệu có phát sinh một cách hợp lí hay không, cậu sẽ biết được rốt cuộc đó là ảo giác hay sự thực."
Vừa rồi cả ngôi miếu tràn ngập trùng, giờ nhìn lại, suy nghĩ một chút thì thấy, việc này đúng là tuyệt đối không thể xảy ra. Tất cả ảo giác đều đột nhiên xuất hiện, nếu không phải vì nó chân thực như vậy, tôi nhất định sẽ phát hiện ra mình đang nằm mơ. Đáng sợ nhất chính là ngay cả đau đớn cũng rất chân thực.
Sau đó Trương Hải Hạnh còn nói: "Hãy thử suy nghĩ một lần xem, những điều khủng khϊếp cậu đã trải qua vừa rồi có phải là nỗi sợ hãi trong lòng cậu không?"
Tôi lặng đi không nói, sờ sờ trên người. Trương Long Bán đưa tôi một điếu thuốc.
"Mọi chuyện tôi vẫn chưa hiểu rõ hết, cô để tôi nghỉ ngơi một lúc đã."
Trương Hải Hạnh có vẻ rất hào hứng, bởi vậy tôi nhận ra rằng tuổi của cô ta hẳn không nhiều, sức sống như này so với trạng thái trầm ổn của A Ninh khá khác biệt.
Cô ta bị tôi dội gáo nước lạnh, liền có phần mất hứng, trừng mắt với tôi một cái, quay đầu bước đi, trước khi đi bỏ lại một câu: "Vậy cậu chờ đó, anh trai ta so với ta còn nói nhiều hơn. Cứ để anh ấy tiếp chuyện cậu đi."
Nhưng Trương Hải Khách cũng không thấy xuất hiện. Sau khi Bàn Tử tỉnh lại, tôi liền bịa ra vài lời giải thích cho anh ta một lần. Tôi cảm thấy chuyệ này chính xác là xảy ra từ sau khi hai chúng tôi trở về phòng. Chuông có lẽ đã được treo trên cửa, chúng tôi đẩy cửa bước vào, thân mình cũng rất hưng phấn nên không nhận thấy điểm khác thường, kết quả là ảo giác xuất hiện lúc nào cũng không hay.
Phải mất một lúc lâu Bàn Tử mới tin đó là thật. Thân thể chúng tôi còn chưa hồi phục, cũng không hẳn là mệt mỏi, mà như vô lực.
Đến tối, Trương Hải Khách cũng không thấy đến mà là Trương Hải Hạnh. Lần này cô ta mang tới một số đồ cho chúng tôi xem.