Chương 37: Thoát thân
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Tôi cùng Bàn Tử chẳng hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo. Cởi xong, hắn bắt đầu hất toàn bộ than trong lò xuống sàn nhà gỗ, than củi cháy bừng bừng, sàn nhà nhanh chóng tỏa ra mùi khét lẹt. Hắn còn dùng áo choàng bịt kín đống than làm nó tắt rụi. Sau khi dập tắt lò than lại dùng quần áo của chúng tôi gói một ít tro than nóng, bọc lại, bảo chúng tôi ôm vào người.
Xong đâu đấy, lạt ma kia tóm lấy tay tôi, nhìn nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "Bây giờ nội trong ba phút các người phải nghe hiểu những gì tôi nói, hơn nữa còn phải làm theo bởi vì chúng ta không còn thời gian để hỏi đáp. Cái gói trong tay các người hiện tại có thể là cơ hội sống duy nhất."
Tôi cảm thấy thật quái dị, nếu là nói từ bây giờ trời sẽ trở nên vô cùng lạnh cho nên chúng tôi cần có đồ để sưởi ấm, vì vậy phải cởϊ áσ rồi ôm cái bọc quần áo nóng rẫy này, có vẻ như điều đấy chẳng có tác dụng gì lắm. Cái bọc này có thể giúp chịu được giá rét sao? Chúng tôi thân trên đều để trần, việc này so ra chả có lấy một chút ý nghĩa. Nếu không phải như vậy thì cái bọc này có tác dụng gì? Chẳng lẽ bởi vì thứ tro bên trong?
Bàn Tử hỏi: "Có phải chúng ta đem bụi này đi tạt mắt địch nhân, làm mù mắt bọn họ?"
Lạt ma kia hết sức thái độ, quát: "Đừng nhảm."
Bàn Tử vừa định quát lại thì bỗng nhiên toàn bộ cửa phòng đại lạt ma chợt chấn động. Tên lạt ma nhìn nhìn cửa sổ, nhìn chúng tôi làm động tác giữ im lặng. Hai người nhanh chóng bịt chặt miệng, điều chỉnh hô hấp. Ngoài cửa sổ thủy tinh không biết từ bao giờ xuất hiện rất nhiều bóng đen kì quái.
Những bóng đen này vô cùng mờ, giống như hình dạng cành cây in ngoài cửa sổ. Nhưng chúng tôi hiểu rằng không phải thế, vì trong sân vốn không có cây. Lạt ma kia nhìn chúng tôi cúi rạp trên nền nhà, liền nắm gáy lôi đứng dậy, sau đó chỉ vào bọc than chúng tôi đang ôm, dùng một giọng vô cùng nhỏ nói: "Ôm cái này, rồi chạy theo tôi với tốc độ nhanh nhất." Dứt lời hắn chỉ chỉ cửa, ý bảo Bàn Tử ra mở.
Toàn bộ các khung cửa rung lên kịch liệt. Trong lòng tôi đặc biệt sợ hãi vì tôi hiểu sau khung cửa chắc chắn có thứ không bình thường. Nhưng nó rốt cuộc là cái gì? Nếu chúng là những thực thể tồn tại, là người hay quái vật, thì bóng dáng in trên cửa nhất định càng đen càng đậm. Nhưng đây chỉ là những đốm loang lổ, tôi căn bản không tưởng tượng được bên ngoài là sự gì. Hơn nữa lúc trước khi ra đóng cửa, tôi đã xem xét bên ngoài, không hề thấy gì khác thường. Hiện tại mới qua một chút thời gian mà đã thành ra cục diện này. Mấy thứ kia rốt cuộc từ đâu tới? Tôi cảm thấy lời lạt ma kia có lẽ không sai, bởi vì bất kể thế nào, hắn sẽ không tự đưa mình vào chỗ chết.
Tôi nhìn sang Bàn Tử, gật gật đầu. Bàn Tử cùng lạt ma lần mò tới cạnh cửa, sau đó chậm rãi mở ra. Đột nhiên, lạt ma bước ra một bước, trong khoảng khắc đó hắn hất toàn bộ bụi than của mình về phía người tôi và Bàn Tử, rồi co giò chạy như điên.
Hai chúng tôi bị đống bụi than làm không thở nổi, dính đầy toàn thân, không ngừng phủi. Không chờ tới khi cả hai nhìn ra tình hình trước mắt, đã có vô số côn trùng có cánh từ cửa bay vào. Trong giây lát, một trời đầy trùng ập tới chỗ chúng tôi. Cả căn phòng ngập tràn cái giống như ruồi bọ, tôi càng không ngừng gạt đi thì phát hiện đám trùng này vô cùng lợi hại, vừa bám vào người liền chui vào trong da. Tôi còn chưa kịp đập phát nào, trên người đã thấy đầy thương tích. Lúc này, mắt tôi mới có thể trông thấy tình trạng phía trước, nhất thời mắt trợn tròn.
Trong sân dày đặc toàn côn trùng, đám côn trùng này cứ như bắt sóng được thứ mùi gì đó trong phòng mà xông đến. Chết tiệt, đám trùng này không biết từ đâu mà tới, vài phút trước vẫn tuyệt nhiên không thấy. Ngôi miếu này là sao vậy, người thì bỗng nhiên mất tích, trùng thì tuồn ra cả tấn.
Bàn Tử so với tôi còn thảm hại hơn, rống lên: "Con mẹ nó, con lừa chết tiệt ấy lại ám toán chúng ta."
"Vì cái gì mà trùng không cắn thằng cờ hó ấy, toàn nhắm vào chúng ta?" Tôi hỏi.
"Nhất định là do đám tro kia, mau đưa tôi cái bọc." Tôi cùng Bàn Tử đem bọc chứa tro than ném vào bờ tường, quả nhiên đám trùng liền bay theo hướng đó. Rất nhanh, chúng vây lấy bọc quần áo, cắn tan thành nhiều mảnh nhỏ. Đám trùng chui vào bên trong tro than nóng rẫy lập tức chết cháy, nhưng lớp trước ngã xuống, lớp sau lại xông lên. Đến lúc này, chúng tôi mới có cơ hội thở một hơi, thoái lui đến góc phòng sáng sủa.
Nhìn đám trùng này thì phát hiện chúng giống với đom đóm. "Đom đóm thế quái nào mà lại cắn người?" Bàn Tử nói.
Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, bởi vì đom đóm vốn sống ở nơi ẩm ướt. Ở cái chỗ rét lạnh nhiều năm nhiệt độ về âm như thế này sao lại có đom đóm tồn tại. Tro than vì sao lại hấp dẫn chúng, chẳng lẽ là do nhiệt độ? Tên lạt ma kia đã giăng bẫy chúng tôi, làm chúng tôi ôm tro than nóng để nhiệt độ cơ thể cao hơn so với hắn, vì thế đám trùng ấy bay về chỗ chúng tôi để hắn có cơ hội chạy trốn. Nếu là như vậy thì không hay rồi, nhiều trùng như vậy mà than sẽ nguội dần, chúng rất nhanh sẽ phát hiện chúng tôi cũng thân nhiệt cao hơn. Làm sao bây giờ?
Côn trùng trong phòng vẫn dồn dập bay vào đống tro than. Côn trùng bên ngoài thì đổ xô tiến lại trong này, xung quanh đống than không có chỗ chen liền bay loạn, nửa nhắm vào lò than, nửa nhắm đế đèn, còn một số rải rác phát hiện thấy chúng tôi, liền bay tới, lập tức bị chúng tôi đập chết. Bàn Tử nói: " Nếu chúng đã thích lửa như vậy, không bằng chúng ta nhóm cho to lên"
Nói xong, Bàn Tử liều mạng phi thân tới bên cạnh lò than, một cước đem lò than lật xuống, than nóng lăn trên nền gỗ. Anh ta đem hết vô số hồ sơ trên bàn cùng kinh phật ném vào trong lửa, sau đó nhìn tôi nói: "Mau hỗ trợ, đem tất cả những gì có thể đốt được ném vào đây. Chúng ta cần một nguồn nhiệt lớn, hấp dẫn toàn bộ số trùng tới."
"Anh định phóng hỏa cả ngôi miếu à."
"Tôi chả cần biết, bây giờ còn để tâm nhiều như vậy. Chúng ta mặc đám lạt ma bọn họ, không cần thay họ suy nghĩ làm gì, nói không chừng bọn họ đã mua bảo hiểm trước rồi."
Lòng tôi thầm nghĩ cũng đúng, quan tâm nhiều chuyện làm gì, chạy bảo mạng bây giờ quan trọng hơn. Vì thế lập tức vơ vét các thứ trong phòng, vừa phẩy vừa dùng chăn bông ném vào trong lửa. Chăn bông thực rất dễ cháy, lập tức tỏa nghi ngút khói đen, rất nhanh trong phòng đã bị khói bao phủ. Bàn Tử nhìn tôi hô: "Không cần thả chăn bông nữa, cậu định hun khói chúng ta sao?"
"Khói đen này có thể đuổi chúng đi."
"Cậu không thấy chúng ngay cả lửa cũng không sợ sao, chúng thích nhiệt độ cao đủ để vượt xa sự sợ hãi rồi. Cậu không gϊếŧ chết chúng, mà biến hai ta thành thịt hun khói trước thì có."
Bàn Tử nói thì cũng đã quá muộn, cả căn phòng giờ chìm trong khói. Chúng tôi chỉ có thể khom lưng, tiếp tục nhóm lớn ngọn lửa. Rất nhanh, phòng đại lạt ma dần biến thành một đống lửa trại cực lớn. Đàn trước rơi xuống, đàn sau lại lao thân lửa trại kia. Mỗi khi chúng tôi nhóm được lớn hơn một chút, chúng lại tiến vào làm rụi bớt đi, dường như trong cơ thể chúng toàn là nước.
Cả phòng có thứ gì đốt được đều bị chúng tôi đem nhóm hết, khói lửa phủ kín nóc nhà, mà trùng thì vẫn chưa thấy hết. Bởi vì khói quá dày đặc nên cũng không nhìn thấy tình hình trong sân, chẳng rõ giờ chạy ra còn nguy hiểm nữa không. Bàn Tử nói: "Chúng ta chắc chắn không thể đi ra sân, nhìn thử xem phòng này còn lối khác hay không. Không cần mở cửa sổ đối diện sân, mở cửa phía sau núi ấy, nhìn thử xem tình hình thế nào."
Tôi gật đầu, phủi rơi đám trùng trên người, nhanh chóng chạy tới cửa sổ phía sau núi, vừa cẩn thận mở ra, ngay lập tức phát hiện có gì đó không đúng. Toàn bộ nhà gỗ đã bị đám trùng vây kín, mới hé của ra chúng đã đổ xô tới. Tôi vỗ mặt mình, nhìn Bàn Tử lắc đầu: "Tình hình không mấy lạc quan, đám trùng này không biết từ đâu tới, ít cũng phải trên triệu con."
"Chuyện này thật không hợp lí, tại sao lại như vậy được? Thiên Chân, có phải chúng ta ngủ mơ không, cậu thử véo tôi một phát xem có đau không?"
"Điên, cần gì." tôi chỉ miệng vết thương trên tay anh ta, "Anh bị cắn thành thế này mà không thấy đau sao? Là mộng thì đã sớm đau quá mà tỉnh rồi."
Nói xong tôi liền nghĩ, chợt ngộ ra, nhớ tới lúc trước khi gặp phải trùng, liền nhìn Bàn Tử nói: "Anh có đem dao không?" "Gì chứ, định tự tử à? Hiện tại tự tử còn sớm quá. Yên tâm đi, nếu quả thực không ổn, tôi cũng sẽ một đao chém cậu chết, không để cậu có phải chịu đau đớn đâu."
Tôi nói: "Bớt nói nhảm đi. Đưa con dao cho tôi. Tôi cao số lắm, cho dù tôi tự đâm mình, mười dao cũng chẳng chết được đâu, tôi cũng không muốn chết dưới dao của anh. Vận mệnh của tôi tôi không muốn để người khác nắm giữ, cho dù chúng ta có là bằng hữu tốt, tôi cũng không muốn anh nhúng tay vào."
Bàn Tử hít một hơi, rút ra con dao giấu ở thắt lưng. Tôi đem con dao miết một đường trên bàn tay mình, lập tức cắt thành một vết thương sâu, máu chảy ra.
Bàn Tử hỏi: "Làm gì thế, cậu không biết cổ tay mình đặt ở đâu sao. Cổ tay không phải ở đó, cắt cổ tay phải ở chỗ này này. Kia là cắt bàn tay rồi, có đem bàn tay chặt đứt cũng chẳng chết nổi đâu."
"Con mẹ nó, anh có nói linh tinh ít thôi không, nhìn đây." Tôi cầm máu trên tay mình, vẫy vào đám trùng phía trước. Máu văng ra ngoài, rơi xuống nền nhà, đột nhiên cả đám trùng dãn ra, tựa như đang né chỗ máu của tôi.
Bàn Tử nói: "Uầy, cậu cũng làm được sao."
Tôi mừng húm lên, không thèm để ý đến anh ta, đưa tay ra quệt lên người Bàn Tử mấy phát. Sau đó tiến vài bước về trước, đám trùng này như đỉa phải vôi, toàn bộ rầm rầm mở đường thoát.