Chương 28: Trương gia sụp đổ
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Có rất ít người được trải qua trải nghiệm như tôi, trong lúc vẫn tỉnh táo mà cảm giác được có người đang cắt cổ mình. Nhưng Trương cô nương kia không hềlừa tôi, tôi chẳng cảm thấy có chút gì đau đớn, chỉ là thấy máu nóng theo bả vai chảy xuống. Cái cảm giác nóng bỏng này, không phải bởi vì máu tôi thật sự nóng mà là vì cơ thể tôi rất lạnh.
"Anh tội gì phải giả trang người khác." Cô ta đưa lưỡi dao đi dọc cổ tôi, nhẹ giọng nói.
"Cô bắt sai người rồi." Tôi dùng khí lực toàn thân, nói một câu.
À, không, không phải khí lực toàn thân, tôi đã chẳng còn toàn thân rồi, cơ thể kia rất có thể đã tách rời với đầu mình rồi.
Tiếp theo, tôi thấy vô cùng buồn ngủ. Ngô Tà giả đốt một điếu thuốc bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi cười cười với một biểu cảm chế nhạo, tay làm một tư thế "không còn cách nào khác".
Tôi càng ngày càng thấy mí mắt nặng dần, một khắc trước khi mất đi ý thức, nghe được Ngô Tà giả nói với cô gái kia: "Cậu ta là thật đấy. Dừng lại đi, đừng hù chết cậu ấy."
Sau đó một cảm giác đau nhức lan truyền trên lưng, rồi lan truyền khắp cơ thể. Tôi dần không còn thấy buồn ngủ nữa, ý thức từ từ khôi phục lại. Có người nâng tôi dậy đặt ngồi trên ghế trong phòng, Ngô Tà giả không biết từ đâu bước ra đưa cho tôi một chiếc khăn mặt.
Tôi mơ mơ màng màng hỏi: "Sao lại thế này? Các người không phải muốn cắt đầu tôi à? Đầu tôi rụng rồi, sao tôi vẫn chưa chết?"
"Bọn ta chẳng hứng thú gì với cái đầu của cậu đâu." Ngô Tà giả nói.
"Bọn ta? Sao ngươi cũng xưng là "bọn ta"? Ngươi không phải cũng chỉ là hàng giả sao?" Tôi yếu ớt nói.
"Ta chỉ diễn khổ nạn cùng cậu thôi. Xin được tự giới thiệu, tôi họ Trương, cùng họ với bằng hữu của cậu. Tên là Trương Hải Khách." Ngô Tà giả ngồi vào đối diện tôi, "Ta là thành viên của chi tộc này, người vừa rồi cắt cổ cậu là Trương Hải Hạnh, em gái ta, bọn ta đều là người của Trương gia ở nước ngoài. Thật ngại quá, vì thử xem cậu có phải Ngô Tà hay không, bọn ta đã khiến cậu hoảng sợ. Là do kiểu mặt nạ da người này trong một thế kỉ qua đã bị lạm dụngquá mức lợi hại."
"Vậy sao, làm thế nào anh... cổ tôi vừa rồi...."
"Vừa rồi bọn ta đã tiêm sau gáy cậu một ít thuốc mê, sau đó đổ máu heo lên gáy." Hắn đưa cho tôi điếu thuốc, "cậu ngốc tới mức tin rằng cổ mình đã bị chặt đứt."
Lòng tôi nghĩ: mẹ nó, đám người này thật xấu bụng.
"Tuy nhiên, ta tin tưởng kẻ đã bị dồn ép đến mức này chắc là không còn biết nói dối. Hơn nữa trong trạng thái vừa rồi cậu cũng không thể phán đoán được đó chỉ là một trò cá cược." Trương Hải Khách vỗ vỗ tôi, "Cậu cũng đừng tức giận. Nhìn bảy cái đầu người này xem, chúng tôi chính vì tìm cậu, mà tìm đượcnhiều người như vậy. Gần đây ở những chỗ cậu không biết tới, đâu đâu cũng có bóng dáng "cậu" hoạt động."
"Vậy đây là vì cái gì?" Tôi nhìn mặt hắn. Tôi không trông thấy nhiều cái "tôi", mà chỉ thấy được cái "tôi" này.
"Bởi vì cậu là người duy nhất." Trương Hải Khách nói, "Có lẽ chính cậu cũng không biết, cậu chính là người duy nhất trên đời này có thể cứu được Trương gia."
Tôi nghĩ thầm: thôi đi mẹ nó chó má, các người toàn một đám trâu bò, làm sao còn cần tôi cứu vớt? Muốn cứu thì cứu cổ tôi trước đây này, đau chết mất.
Nửa giờ sau, Trương Hải Khách kể hết vài chuyện mà tôi không biết. Tôi nghe cứ mông mông lung lung, cũng vỡ ra được tám, chín phần.
Năm đó, thế lực Trương gia chủ yếu chiếm cứ ở vùng đông bắc, lớn mạnh dần theo thời gian. Gia tộc này kì thật khống chế rất nhiều sự kiện lịch sử, trong lịch sử Trung Quốc cũng có rất nhiều danh nhân họ Trương, đều là những quân cờ ngầm của Trương gia dùng để "can thiệp" vào toàn bộ lịch sử.
Gia tộc này như một mạng lưới vô hình, thâm nhập vào tất cả các vị trí then chốt trong xã hội. Trải qua vô số triều đại, chính bọn họ cũng không thể lí giải vì cái gì mà Trương gia có thể sụp đổ trong một ngày đêm.
Khởi đầu từ khi một chi là tổ tông của Trương Đại Phật Gia tách ra, Trương gia cũng dần bị tư tưởng mới ăn mòn mà từ từ tan rã. Lúc ban đầu, bọn họ cũng không hiểu được vì sao một hệ thống hoàn chỉnh như vậy có thể bị phá hoại được? Sau khi nghĩ thông suốt, thì ra là bởi họ đã phát triển trong một thời gian quá dài, gần như tất cả mọi nỗ lực đều đã thực hiện vì thế nhiều kẻ trong số họ mong đạt được một trạng thái hoàn toàn mới.
Giống như một trò chơi điện tử, một người đánh easy level đã cả ngàn lần, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét với trò chơi, nhưng lại chưa có trò chơi mới. Cho nên, biện pháp của người đó là chiến sang hard level.
Hệ thống chủ chốt tan rã vô cùng nhanh chóng, mặc dù nhiều người trẻ trong gia tộc mong muốn hướng tới cảm giác tự do, nhưng một nhóm khác thì hoàm toàn ngược lại.
Họ là người của Trương gia hoạt động ở khu vực Đông Nam Á, chính là cửa ngõ vươn ra bên ngoài, cũng là hệ thống bảo hộ của Trương gia, chi tộc duy nhất nằm ngoài vòng cấm.
Chi này được tự do phát triển trong khu vực Đông Nam Á, cho nên với các trào lưu tư tưởng mới mẻ họ đều thích ứng vô cùng mau lẹ. Nhóm người này vẫn vô cùng ổn định cho đến tận khi Trương gia sụp đổ hoàn toàn, phát triển cường đại ở nước ngoài, dần trở thành một hình thái khác.
Đối với đám người của Trương gia ở nước ngoài mà nói, bọn họ luôn thấy gia tộc trong đại lục vô cùng phức tạp: Một mặt, gia tộc đại lục vô cùng lợi hại, cao thủ nhiều như mây, khống chế cả một hệ thống khép kín hùng mạnh. Bọn họ cảm thấy mình thực may mắn có thể từ bệ phóng này vươn ra bốn phương. Nhưng mặt khác, gia tộc đại lục lại có liên hệ cực kì chặt chẽ với họ, mối quan hệ hết sức gần gũi. Bọn họ không cách nào ngăn chặn được sự sụp đổ của gia tộc, nhưng vẫn luôn cùng các chi khác trong hệ thống duy trì mối quan hệ. Nói cách khác, tuy rằng họ sống ở nước ngoài, hoàn toàn có thể không cần thực hiện hết thảy sứ mệnh của Trương gia. Nhưng đã là Trương gia nhân, bất luận là ở nơi nào, đối với gia tộc của mình luôn duy trì một mối ràng buộc bền chặt. Bọn họ chẳng qua chỉ là xé lẻ từ đó mà thôi.
Tình trạng này kéo dài suốt một thời gian dài, mãi cho đến khi chi của Trương Hải Khách cũng chuyển ra nước ngoài. Nhân tài trong Trương gia ở nước ngoài mới nhận ra rằng gia tộc của họ đang trải qua một tai kiếp. Dường như có một thế lực vô hình muốn chia cắt toàn bộ Trương gia, thậm chí muốn quét sạch họ khỏi lịch sử.
Đây là việc vô cùng khó khăn, thậm chí đối với cả một quốc gia cũng không có cách nào đối phó với mạng lưới vô hình của Trương gia. Nhưng thực sự đã có kẻ làm được. Nó không chỉ làm sụp đổ mạng lưới, mà còn muốn xóa bỏ tới những phần nhỏ nhất.
"Người đó là ai vậy?" Tôi hỏi Trương Hải Khách, nhưng hắn không trả lời, ý bảo tôi nên tiếp tục nghe.
Vì thế, Trương gia ở nước ngoài liền bắt đầu tiến vào nội địa điều tra, liền phát hiện một cục diện kì quái.
Lão Cửu Môn chẳng qua chỉ là một gợn sóng trong vòng xoáy đó mà thôi, nhưng vì nó có liên quan đến chính trị và Tiểu Ca nên họ đặc biệt quan tâm tới. Họ dầnnhận ra một mạng lưới lớn thiết kế bao vây triệt hạ thế lực Trương gia đang dần phát huy tác dụng.
Mà kẻ giăng ra mạng lưới này chỉ có một người.
Trương Hải Khách nhìn về phía tôi: "Người này họ Uông, tên là Uông Tàng Hải, ông ta đã chết cách đây cả ngàn năm."