CHƯƠNG 26: Bảy Ngô Tà
Editor : An Nhiên
Beta : Tiểu Miêu
Kỳ thật kia cũng không phải dụng cụ tra tấn gì, thứ này bản thân nó không thể tạo ra thương tổn với chúng tôi. Nhưng với những người liên lụy tới việc này, sự uy hϊếp quả thật rất lớn.
Tôi quay đầu nhìn người bên cạnh, đối phương cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đây là bảy chiếc đầu người. Cô ta đặt chúng thành một hàng trên bàn trà trước mặt chúng tôi.Đầu người này không quá mới, đã trải qua xử lí, khuôn mặt vàng ởn và có phần bình thản, nhưng đó chính là trạng thái lúc chết. Điều làm cho đầu tôi muốn nổ tung, là bảy người này đều có gương mặt dài.
Kia đều là mặt tôi.
"Đây......Đây là chuyện gì?" Tôi lắp bắp nói, "Vì sao lại có nhiều tôi như vậy?"
"Có nhiều chuyện không phải chỉ một lần là có thể thành công, một bản sao hoàn hảo được tạo ra sao khi trải qua nhiều lần khiếm khuyết. Mà những hàng lỗi thì chẳng cách nào tái tạo lại được, cũng không thể đem vào sử dụng." Trương Long Bán nói, "Vì thế, bọn họ chỉ có thể tồn tại như một tư liệu."
"Những thứ này là..."
"Đây là những con tốt làm nền cho một trong hai ngươi. Trước khi một trong hai trở thành Ngô Tà thì những người này cũng từng biến thành Ngô Tà, nhưng tiếc là vận khí của họ không được tốt."
Tôi nhìn những đầu người kia, vẫn có phần lấy làm khó hiểu: "Nhưng bọn họ đều chết hết. Cho dù có thất bại, cũng không cần phải gϊếŧ họ chứ."
"Ngươi biết ta họ Trương, cũng có thể đã biết lai lịch của ta. Năm đó, kĩ thuật dịch dung có thành công hay không, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt, mà từ thân đến tâm đều phải vô cùng hoàn hảo. Hàng năm trời phải ở tại một nơi để bắt chước một người khác. Tuy nhiên, thời gian quá dài, có vài kẻ trong lòng phát sinh ý định muốn sống mà không muốn tiếp tục sứ mạng của mình, những kẻ như vậy thường trốn ra nước ngoài. Kĩ thuật dịch dung khó có thể duy trì trong thời gian dài được, cho nên việc lừa những người thân quen với người được giả mạo là điều không hề dễ dàng, chỉ có thể thực hiện trong một phạm vi nhất định, vì thế rất nhiều chuyện không thể hoàn thành được."
Trương Long Bán ngừng lại một chút, dường như vuốt tóc trên đầu, lát sau mới nói: "Bọn ta trong một khoảng thời gian, phát hiện trong phạm vi cả nước có ai đó đang tìm kiếm người tên Trương Khởi Linh, vì thế mới bắt đầu tham gia, đồng thời cũng nhận ra một âm mưu khiến người ta bàng hoàng trân trối. Bọn ta đứng ngoài quan sát âm mưu này liền phát hiện sự tình càng ngày càng không thể khống chế. Để đưa mọi chuyện về lại tầm kiểm soát, bọn ta đã âm thầm can thiệp vào một phần, thu được một số kết quả khiến ai nấy đều phải ngạc nhiên."
"Vậy nhóm của ông là người của Trương Đại Phật gia, hay chỉ là người của Trương gia?" Tôi hỏi, kì thật cũng không hoàn toàn hiểu những gì ông ta nói.
"Đã sớm không còn là Trương gia nhân nữa rồi. Tuy nhiên, trước thời điểm của Trương Đại Phật gia, cũng đã không còn thuộc về hệ thống của bọn ta."
Trương Long Bán nói, "Thời kỳ đại lục rối ren, bọn ta đã xây dựng được một hệ thống thương mại quốc tế tại Hong Kong, vận hành nó một cách tương đối hoàn chỉnh ở đây."
"Như vậy những người này, đều do các người gϊếŧ?"
"Đúng vậy, những tiền bối của bọn ta phụ trách phần lớn trong số đó. Nếu ngươi biết về việc gia tộc của ngươi cũng tham gia vào toàn bộ âm mưu, thì ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều nơi lưu lại dấu tích của bọn ta. Kỳ thật bọn ta luôn luôn quan sát các ngươi."
Lúc nói ra câu này, Trương Long Bán toát ra một loại khí thế bình tĩnh có chút ngạo mạn, cảm giác ấy khiến tôi rất khó hình dung. Sau đó tôi nhận ra rằng nó là khí thế phát ra từ bản thân ông ta, thế lực quý tộc. Nhưng không phải kiểu khí thế xa hoa, mà là cảm giác ưu việt thấu triệt mọi sự.
"Chuyện cụ thể ta sẽ nói sau khi phân biệt được hai ngươi, nói cho Ngô Tà thực sự. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thôi." Trương Long Bán ra hiệu với Trương cô nương. Cô ấy liền cùng một người khác nhấc bảy chiếc đầu đến gần chúng tôi, nói: "Chỉ có một câu hỏi – các người nhìn kĩ đám đầu người này, nói xem người nào giống với mình nhất."
Tôi cùng tên kia liếc nhìn nhau. Lòng thầm than: sao có thể đoán được? Rốt cuộc có giống hay không, hoàn toàn là mỗi người một ý, hơn nữa đều là gương mặt của tôi chỉ nhìn vào đã đủ hoa cả mắt, căn bản không thể phán đoán.
"Chỉ cần dựa theo cảm nhận là được." Trương Long Bán nói, "Quyền quyếtđịnh là ở ta." Đoán trong 1/7 cơ hội. Đầu óc tôi đau tới mức quả thật không thể nhìn thẳng vào mấy cái đầu người. Ở bên cạnh Ngô Tà giả bèn nói với tôi: "Đừng để bị lừa, bất luận thế nào cũng chẳng phân rõ được đâu. Chúng ta cứ cự tuyệt mới có cơ hội cùng nhau bảo toàn mạng sống."
"Thực ra cũng không phải vậy." Cô gái kia nói, " Đối với bọn ta thì nếu thực sự nhận không được đành phải đánh gãy chân tay các ngươi, đem nhốt lại, để cho các người chết già."
"Tôi không tin các người sẽ làm như vậy." Tôi phản bác, "Chúng ta dù sau cũng không oán chẳng thù."
"Các ngươi còn 10 phút, nếu không các ngươi chỉ có thể dành phần đời còn lại để bò loanh quanh một chỗ." Trương Long Bán không thèm để tâm đến lời nói của tôi.
Tôi vẫn còn chưa hết than thầm thì tên bên cạnh đã liếc tôi một cái rồi nói: "Tôi chọn xong rồi, đưa giấy bút đây tôi viết."
"Mẹ nó." Tôi mắng một tiếng, "Ngươi nói chuyện cũng thật là thúi quá đi."
"Bởi vì tôi tin họ đã làm đến mức này thì cậu cũng nên nhanh chóng chọn đi." Hắn nói. Đầu óc tôi cứ ong ong, nhìn bảy cái đầu bày ra mà hoa hết cả mặt mày. Người nào giống tôi hơn? Tôi thèm vào, nếu chọn sai thì tôi cũng thành cái đầu thứ tám.
Không thể tưởng tượng nổi đầu mình rồi cũng trở thành vật phẩm sưu tầm, hơn nữa còn rất đầy đủ. Tôi nghĩ đến trước đây chơi trò đánh bụi dứa, thầm nguyền rủa: chó má, chính mình giờ đây cũng trở thành nạn nhân trong cái tộc săn đầu này.
"Anh có chọn không? Sớm chết sớm siêu sinh." Trương cô nương nhìn tôi thúc giục.
Tôi mắng: "Chọn sai thì chẳng phải các người cũng đem đầu tôi phơi nắng hay sao, tôi không thể vô trách nhiệm với đầu mình như vậy."
"Được, vậy tiếp tục suy nghĩ đi." Cô ta nhìn tôi có vẻ cảm thấy rất buồn cười, "Tuy nhiên trong thời điểm quan trọng này, ngươi còn có thể trêu đùa thì cũng coi là có bản lĩnh. Nếu ngươi chọn sai, ta sẽ cho ngươi một cái chết thỏa mãn."
Tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục quan sát chiếc đầu. Người nào giống tôi? Người nào giống tôi? Mẹ nó, trông cái nào mà chẳng giống nhau.
Nghĩ đi, nghĩ đi, tôi phải có một ý tưởng, một phương hướng.
Tôi cố buộc bản thân phải suy nghĩ: nhìn vào mặt thì phương diện nào dễ nắm bắt nhất? Là tuổi sao?
Căn bản chẳng còn nhìn ra tuổi được nữa, đã chết thành như vậy còn nhìn sao ra tuổi sao? Tôi đã nghĩ đến không biết trước kia mẹ tôi hình dung diện mạo tôi như thế nào, chắc có thể- không giống như sinh ra mà là bị lôi ra ngoài.
Chết tiệt, mẹ của con à, không còn cái ý kiến mang tính xây dựng nào hơn sao?
"Còn 3 phút."
"Đừng thúc giục, cô giục tôi, tôi phiền lắm." Tôi mắng lên.
"Được rồi, được rồi." Cô ta nói xong liền lui qua một bên.
Tôi nhìn về phía mấy chiếc đầu, đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.
Phiền – khi tôi còn học đại học, có một cô gái khi ấy hình như thích tôi đã nói với tôi một câu, nói mặt tôi thực sự rất bình thản, người khác nhìn sẽ không thấy phiền muộn.