CHƯƠNG 24: Ám hiệu không biết đến từ đâu
Editor : An Nhiên
Beta : Tiểu Miêu
Chẳng lẽ trước đây cũng có một đồng đạo cũng bị bức vẽ này làm nghi hoặc, sau đó ngồi lại đây, vừa bị táo bón vừa chất chứa đầy phiền muộn trong lòng, dùng chất thải vẽ loạn trên cửa để giải nỗi sầu tịch mịch cô liêu.
104 là có ý gì? Số phòng? Chẳng lẽ, đây là một gợi ý, có người muốn tôi chú ý đến số phòng 104? Gian phòng này cách phòng tôi khoảng bốn, năm phòng, tôi chợt thấy đây thực sự là một gợi ý. Mọi việc lúc càng thú vị, tới cuối cùng việc gì sẽ xảy đến với tôi?
Tôi đứng dậy dội nước, hăng hái ra khỏi nhà vệ sinh, quyết định không cần cân nhắc, lập tức đi tới phòng 104. Rất nhanh, tôi thấy cửa phòng không đóng, có người cởi trần ở trong phòng dùng khăn rửa mặt lau người, vừa lau vừa hát: "Muội muội, em đi phía trước. Ca ca ở trong phòng chờ. Yêu thương ân ái, đừng để cho người khác thấy." Tôi nhìn bụng người đó thấy có nhiều vết sẹo nhìn như bàn cờ, râu tóc dài lòe xòe, nhìn qua vô cùng lôi thôi, trên người đặc một khối mỡ. Bàn Tử?
Tôi kinh ngạc, nhưng theo quán tính liền đi qua cửa phòng 104, thẳng đường đi xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ: người đó chính là Bàn Tử. Sao Bàn Tử có thể tới nhanh như vậy, trong cái thời tiết này đi từ vùng hoang dã kia đến vùng hoang dã này, sao có thể nhanh thế được. Hơn nữa đây là Mặc Thoát, tiến vào nơi này còn khó hơn vào Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng dường như Bàn tử không muốn để lộ rằng tôi và anh ta có quen biết, nên không đi tìm tôi, mà chỉ để lại dấu hiệu trong nhà cầu, hơn nữa khi nãy còn mở cửa ca hát để ám chỉ tôi. Bước xuống lầu, tôi cũng không rõ mình muốn làm gì, liền tìm một nơi bắt đầu hút thuốc. Bỗng nhiên nhìn thấy Bàn tử người rỏ nước đi từ trên xuống, gọi với xuống dưới: "Bà chủ, không có nước ấm, mang hai thùng nước ấm lên đi." Phía dưới bà chủ người dân tộc Môn Ba vâng một tiếng rồi sai người mang nước nóng lên. Bàn tử còn nói tiếp: " Nhanh lên, đừng để tôi tiêu chảy. Đến cái chỗ quỷ quái của mấy người, cứ sáng ra đúng bảy giờ lại bị đi ngoài, đồ ăn của nhà này có phải không sạch sẽ không hả?" "Không có, ông chủ, tuyệt đối sạch sẽ. Ngài có phải là không quen ăn những thứ đó hay không?"
Tôi đốt điếu thuốc, không thể nhịn cười, sáng ra đúng bảy giờ lại bị đi ngoài. Được rồi, bảy giờ mười lăm tôi liền theo anh đi tiêu chảy.
Ngày hôm sau tới giờ hẹn, tôi đi vào wc, ngoài thứ mùi tanh tưởi rất mới bên ngoài, tôi thấy trên mặt sau cánh cửa có nhiều thứ rất ghê tởm dán vào giấy vệ sinh, phía trên viết nhiều chữ. Cẩn thận kéo xuống dưới, lòng nói quả thật tiêu chảy, Bàn Tử này đúng là rất lắm chuyện. Trên đó viết khá nhiều thông tin, tôi xem liền hiểu được hết.
Ba tuần trước Bàn Tử đã phát hiện điện thoại của gia đình A Qúy bị nghe trộm, nhưng án binh ở trong thôn lại không phát hiện có kẻ muốn theo dõi mình. Anh ta liền ý thức được, mục tiêu nghe trộm không phải là anh ta, mà là người mỗi tuần đều gọi cho anh ta – tôi. Cho nên, anh ta sắp đặt mọi thứ, dặn trước A Quý mỗi lần tôi gọi điện tới, A Quý thoạt đầu sẽ không nghe, mà chuyển cuộc gọi tới di dộng của Bàn Tử, làm cho tôi tưởng anh ta vẫn còn ở Quảng Tây. Nhưng trên thực tế thì đã sớm rời khỏi đó, đang chuẩn bị bí mật tới Hàng Châu tìm tôi. Kết quả là sau khi anh ta đi Hàng Châu mới phát hiện tôi đang ở Nepal, liền định chờ tôi trở về.
Mãi cho đến khi tôi đi Mặc Thoát, liền đợi tiếp một thời gian rồi mới rời Hàng Châu tới đây. Sau cuộc điện thoại cuối cùng, anh ta đã ở quanh vùng Lâm Chi, rồi lập tức liền tới Mặc Thoát. Tới nơi rồi, cũng không gặp mặt tôi, mà chờ đợi ở sơn khẩu rồi một đường luôn đi theo tôi. Anh ta nói tôi cứ rời một nơi khoảng ba phút là kẻ theo dõi xuất hiện.
Đều là dân bản xứ nên kinh nghiệm không nhiều, chỉ có thể thông qua sự quen thuộc về địa hình mà họ theo dõi tôi. Bọn họ không hề biết, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn, Bàn Tử luôn ở gần tôi.
Cũng vì nguyên nhân này mà anh ta không có cách nào liên lạc được với tôi. Anh ta nói, chỉ cần anh ta xuất hiện, nhất định cũng sẽ chung kết cục với tôi vì nơi này chẳng rộng lớn gì. Anh ta sẽ tự mình điều tra xem có thể phát hiện thêm gì không, nhưng lại không nghĩ ra cách liên lạc bí mật với tôi, mà nơi khiến tôi để ý nhiều nhất chỉ có thể là wc.
Tôi ném giấy vệ sinh xuống bồn cầu, trong lòng cũng vững vàng hơn rất nhiều. Bất kể là bản thân có mạnh mẽ cỡ nào, có người bảo vệ và chiếu cố luôn là việc tốt. Sau đó, tôi lại nghĩ đến trong đầu mình có hai chiều suy nghĩ mâu thuẫn với nhau. Theo như trước đây tôi từng thực hiện, lúc này lẽ ra chẳng nên nghĩ ngợi gì, cùng Bàn Tử rời khỏi đây trước rồi nói sau mới phải. Nhưng trong lòng tôi và anh ta đều nghĩ phải biết được rốt cuộc ai là kẻ giăng bẫy chúng tôi, mục đích là gì? Kéo quần, đẩy cửa đi ra ngoài, tôi cảm thấy mọi việc vẫn phải suy xét kĩ hơn. Ván cờ bây giờ mới vừa bắt đầu.
Nhưng vừa đẩy cửa đã thấy hai lạt ma đứng ở cửa nhà cầu. Tôi có chút sửng sốt, hỏi: "Xếp hàng sao?" Lạt ma lắc lắc đầu: "Ngô tiên sinh, đại lạt ma gọi cậu lập tức lên núi." "Có việc gì vậy?" tôi hỏi. "Việc hai mươi năm trước lại xảy lần nữa, có một người đi ra từ trong tuyết sơn." Tôi không nhớ rằng mình đã nói vị trí đang trọ với lạt ma, nhưng cũng không biết có phải lạt ma ở đây thần thông quảng đại hay phải gõ cửa từng nhà tìm người, hiện tại tôi cũng chẳng có thời gian so đo việc đó. Lập tức theo bọn họ lên núi, đi vào Miếu lạt ma, tôi mới phát hiện tất cả đều là một đống lộn xộn. Mọi người đều đáng ngờ, họ bận bịu không rõ là làm việc gì, nơi này giống như biến thành một cái bệnh viện dã chiến. Nhóm lạt ma đưa tôi thẳng tới phòng riêng của đại lạt ma, tôi phát hiện trong phòng còn có thêm một người.
Người này đưa lưng về phía tôi, mặc một chiếc áo choàng, lặng lẽ uống trà bơ. Tôi cảm thấy trong không khí có một chút tế nhị, bởi vì tôi vừa bước vào phòng, vài lạt ma trong đó đều dùng một ánh mắt hết sức kì dị nhìn tôi. Không thể nói là ánh mắt kì dị, mà đúng ra bọn họ cảm thấy tôi thực kì dị. Loại không khí này làm tôi kết sức không thoải mái, bước tới ngồi cạnh người kia, đưa mắt nhìn sang. Ngay lập tức, tôi dường như bật ngay ra khỏi chỗ ngồi, cả người nhảy dựng lên. Trong đầu tôi ong ong, dường như vừa bị dọa cho suýt ngất. Ngồi phía đối diện lạt ma, không phải là ai khác mà chính là tôi.
Không, đầu óc tôi rất hỗn loạn có phần nói năng lộn xộn, không phải tôi mà là kẻ giống tôi như đúc. "Là ngươi?" Tôi kinh ngạc. Đối phương nhìn về phía tôi, ánh mắt hết sức thờ ơ, chỉ gật đầu, nói: "Ta biết, cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tôi mắng lớn, "Ngươi là cái thứ yêu quái gì vậy, vì sao lại giả dạng thành ta?"
Nói xong đã muốn xông tới bóp chết hắn, nhưng tên đó lập tức đứng dậy, lui về sau vài bước, làm cho đợt tấn công của tôi thất bại. Tiếp theo hắn khoát tay áo: "Chúng ta hiện tại không có xung đột về lợi ích, cậu không cần manh động như vậy với tôi."
"Không cần?" Tôi tiếp tục mắng lớn, "Mẹ ngươi không cần, chó má, nếu ngươi là ta, ngươi có thể không manh động không?"
"Ha ha, kì thật, ta chính là cậu, cậu chính là ta." Hắn uống tiếp ngụm trà bơ, "Đây cũng không phải điều tôi muốn, chúng ta đều là người bị hại."
Trong lòng tôi càng ngày càng tức giận, cảm thấy không thể tiếp tục nói lí, chỉ muốn choảng cho hắn một trận ngay tức khắc. Lúc này đại lạt ma bắt đầu lên tiếng. "Hai vị, không cần phải đấu khẩu với nhau, tốt nhất nên giải quyết vấn đề trước mắt của chúng ta đã." Tôi nhìn vào bản thân ở đối diện, rồi nhìn sang đại lạt ma, bỗng nhiên cảm thấy trận này giống như cảnh nào trong "Tây du kí". Đại lạt ma chính là Phật tổ Như Lai, tôi là Tôn Ngộ Không, còn anh ta là Lục Nhĩ Yêu Hầu. Tôi cảnh giác ngồi xuống, tên này trước kia từng muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi tuyệt đối sẽ không rơi vào trạng thái thiếu phòng bị. Cho nên tôi ngồi cách hắn một đoạn xa, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng duy trì tư thế đủ để phòng ngự và phản công.
"Rốt cuộc là sao lại thế này?" Tôi hỏi. Đại lạt ma nói: "Vị tiên sinh này giữa trưa hôm nay đột nhiên xuất hiện ở cổng miếu, giống y như chuyện hai mươi năm trước. Anh ta nói với đệ tử của ta, anh ta từ trong tuyết sơn đi ra. Bởi vì anh ta trông giống y như cậu, nên đệ tử của ta tưởng cậu nói đùa. Nhưng sau khi ta tiếp xúc hồi lâu, mới thấy đúng là hai người khác biệt, vì thế ta cho người tìm cậu về đây. Muốn rõ đây là chuyện gì." Ngô Tà giả nói: "Tôi nói chuyện với mấy người này một lúc thì được biết cậu cũng ở đây. Nhưng họ không cho tôi rời đi, tôi nghĩ, rất nhiều việc nên gặp cậu nói rõ ràng sẽ tốt hơn."
"Ngươi từ trong tuyết sơn đi ra?"
Anh ta gật đầu, tôi hỏi: "Ngươi muốn rõ ràng, vậy nói cho ta biết, ngươi là ai? Mục đích là gì?" Anh ta cầm chén trà bơ, không khách khí uống tiếp, nói: "Tôi cho cậu biết chẳng có lợi gì cho cậu." "Ta cũng đã gần như chết rồi, nói cho ta biết." "Đáng tiếc, tôi lại muốn sống, cũng chẳng nể nang gì cậu. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, chuyện tôi và cậu từng trải qua, tốt nhất không nên lẫn lộn."
Tên đó nói, "Mọi thứ cũng qua rồi, các người cũng đã tự do. Cậu không cần tiếp tục điều tra nữa, không cần hủy hết thành quả đi. Cậu không nên tiếp tục tìm kiếm linh tinh gì nữa, không nên phá hủy kết quả này ."
"Ta không quan tâm, lợn chết không sợ nước sôi, hơn nữa ta cũng chẳng thấy gì là linh tinh cả. Ta ở đây là vì một chuyện phải làm." "Không phải phải tự cậu tìm đến nơi này?" Hắn lộ ra vẻ mặt hơi giật mình. Tôi gật đầu. Hắn buông chén, hỏi: "Vậy sao cậu tới được đây?"
Tôi thầm nghĩ, không biết đáp sao? Chẳng lẽ kể với hắn là có kẻ đưa đẩy tôi tới đây? Tôi có nhất định phải nói ra sự thật không? Vì thế lắc đầu: "Ngươi quan tâm làm gì?" "Cậu không hề biết hoàn cảnh của mình." Tên giả mạo bỗng nhiên đứng dậy, "Nếu không phải cậu tự mình tìm tới đây thì hai chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
Hắn đứng lên rồi nhanh chóng nhìn xung quanh phòng, sau lại hỏi đại lạt ma: "Thượng sư, phòng này còn có cửa khác không?" Đại lạt ma lắc đầu. Tôi đang định hỏi hắn muốn cái gì, thì đột nhiên cửa phòng mở ra, có một vài người từ bên ngoài bước vào.
Là đám người Hong Kong.Cộng cả nhóm lạt ma, trong căn phòng nhỏ tập trung hơn 10 người.Cầm đầu nhóm người Hong Kong, tôi chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, chính là gã trung niên Trương Long Bán. Ngoài ra còn có cô gái họ Trương kia, những người khác tôi không nhớ ra. "Quả nhiên, tiểu tử ngươi đã trúng kế. Cũng vừa hay, đầu óc ngươi không thể phát triển thêm tí nào sao?" Ngô Tà giả thở dài. "Mấy vị này vì sao không mời mà tới?" Đại lạt ma nói. Trương Long Bán không trả lời, chỉ nhìn về phía hai chúng tôi, nói: "Hai vị cũng chẳng cần nhọc công suy nghĩ làm gì, dựa theo thân thủ của hai người, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi gian phòng này.
Thật không dễ gì hai người mới tụ lại một chỗ, như vậy nghi vấn của chúng tôi dường như cũng có thể vạch trần." "Ông là?" Tên Ngô Tà giả hỏi, "thần thánh phương nào? Vì sao phải bố trí kế hoạch này để bắt chúng tôi?" "Trước khi quyết định xem cậu có đáng tin hay không, chúng tôi cũng như cậu sẽ không để lộ thông tin." "Ông nghĩ mình thực sự hiểu tôi." Ngô Tà giả nói, "Nhưng các người quá tự phụ rồi." Nói xong, hắn bỗng tới gần tôi, lôi tôi kẹp chặt trong cánh tay, kéo về sau. "Tránh ra, nếu không, mục đích của các người sẽ chẳng thực hiện được đâu."
Trương Long Bán nhìn chúng tôi như nhìn hai kẻ ngốc, ông ta tránh ra một khe hở, phía sau là Trương cô nương kia. Cô ta đưa tay giơ lên thứ gì đó, tôi phát hiện đó chính là súng cao su tôi làm, trong nháy mắt có âm thanh xé gió, Ngô Tà giả ở phía sau tôi cả người chấn động, kéo theo tôi ngã xuống đất. Tôi vội thoát khỏi cánh tay hắn, đứng lên lại thấy tên kia ôm mặt đau đớn cuộn mình lại. Quay đầu lại, thì đã thấy cô ta nhắm súng cao su vào tôi. Tôi lập tức nói: "Dừng tay! Tôi rất biết điều......." Chưa nói xong, đã thấy súng rung lên, tôi ai da một tiếng, ngã xuống đất.