Chương 20: Tiểu Ca xuất hiện
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Tôi không rõ mình đã đứng ở đó bao lâu, ngơ ngác nhìn về bóng lưng ấy.
Thầm nhủ làm sao điều này có thể xảy ra? Không phải chính anh ta đã nói mười năm sau ư?
Sao Tiểu Ca đã ra khỏi đó?
Chẳng lẽ anh ta căn bản chỉ lừa gạt tôi? Hay sự tình có biến cố mới.
Hơn nữa anh ta tới nơi này vậy lẽ nào đây cũng là một vị trí quan trọng. Anh ta vừa ra khỏi cánh cửa Thanh Đồng liền tới thẳng đây?
Chờ đến khi tôi đi đến trước mặt bóng lưng kia thì cơn mộng du đã trở thành sự phẫn nộ và nghi hoặc. Vì đó thực chất không phải một người đang ngồi mà là một bức tượng đá. Chiếc áo đen khoác lên bức tượng, rất gọn gàng, mũ tránh tuyết đội đầu, nhìn qua giống như một người thực.
Tôi hết sức tức giận, rốt cuộc ai là kẻ làm ra trò đùa tai quái này, khoác một chiếc áo lên tảng đá, mà điều khiến tôi nghi hoặc là vì sao nó lại có hình dáng giống Tiểu Ca đến như thế.
Tôi tiến sát hơn nữa để nhìn gần gương mặt của bức tượng, đó chỉ là một bức tượng đơn giản khắc từ đá núi Himalaya, hết sức thô sơ, hoàn toàn không có chi tiết, nhưng toàn thân quả thực là rất giống Tiểu Ca. Tôi như có phản xạ tự nhiên mà nhìn vào hai ngón tay tượng đá, nó cũng không khắc tỉ mỉ đến phần ngón tay.
Kiểm tra xung quanh, tôi còn nhận thấy chiếc áo này khá đắt. Những đoàn du khách kia tới đây cũng chẳng dễ dàng gì, đâu có ai mang đến hai chiếc rồi để lại một chiếc ở đây trêu người khác. Chiếc áo khoác này khẳng định có chủ, hơn nữa nếu người đó muốn xuống núi nhất định vẫn sẽ quay lại lấy.
Xung quanh không có ai, tôi lượn vài vòng rồi trở về trước mặt tượng đá cẩn thận quan sát.
Cảm giác này hết sức kì quái, ảnh của Tiểu Ca tôi có cực kì, cực kì ít, ngoài một vài bức hình mờ mờ ra, thì trong khoảng thời gian chúng tôi ở cạnh nhau không hề lưu lại thứ gì.
Điều này khiến tôi nảy sinh một ý nghĩ, chung quy lại thì tôi và anh ta cũng không phải là quan hệ bằng hữu.
Bên cạnh những điều được coi là quan trọng, khi cuộc sống của mình có ý nghĩa mới phát sinh tình bằng hữu thực sự, nếu không, nghĩa của hai từ bằng hữu kia, dù biến mất hay vốn không tồn tại, cũng không phải là vấn đề nữa.
Tôi châm một điếu thuốc, nhìn bức tượng điêu khắc dở, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải hỏi đại lạt ma xem đây là cái gì. Nhưng tôi cũng phát hiện ngay rằng, tượng đá này không phải không có ý định điêu khắc chi tiết, mà là giữa chừng liền ngừng lại.
Tất cả các bộ phận có mức độ chi tiết hoàn toàn không giống nhau, cẩn thận nhất là mặt, phần này chắc đã được chuẩn bị để hoàn thành đầu tiên. Tôi có thể dựa theo nhưng đường nét điêu khắc của thợ thủ công để đoán ra ý đồ. Gương mặt của bức tượng này chính là mặt Tiểu Ca. Khuôn mặt của anh ta khá đặc trưng, gương mặt ấy sẽ chẳng lẫn được vào đâu giữa một đám người, nhưng đó không phải điểm làm tôi để ý, tôi để ý chính là biểu cảm trên gương mặt kia.
Tôi nhận ra anh ta đang khóc.
Tôi bước lui lại vài bước, càng ngày càng cảm thấy rùng mình. Toàn bộ tượng đá khiến tôi có một cảm giác khϊếp sợ – Tiểu Ca ngồi trên một tảng đá, đầu cúi thấp, đang khóc.
Tiểu Ca chưa bao giờ lộ ra biểu tình gì rõ ràng, nhất là khóc. Đến một tia thống khổ, tôi còn chưa từng nhìn thấy anh ta biểu đạt nữa là. Tôi nhìn tượng đá, hút xong điếu thuốc, rồi định cởi chiếc áo khoác để đi tìm lão lạt ma hỏi chuyện.
Nhưng tay tôi vừa chạm vào mặt ngoài của tấm áo đã phát hiện có gì đó không đúng, nó để lại trên tay tôi một lớp bụi. Tôi thật cẩn thận cởi bỏ khóa kéo cùng nút thắt, liền thấy rằng chiếc áo này vốn không phải màu đen. Màu sắc lúc đầu đã không thể xác minh nổi, có thể là trắng hoặc đỏ, nhưng vì quá cũ rồi nên biến thành màu đen.
Chiếc áo này hẳn đã phủ ngoài tượng đá một khoảng thời gian dài. Nhìn vào chất liệu là một hỗn hợp nilon, nhưng kiểu dáng lại khá là mới, có lẽ không quá ba năm. Nói cách khác, trong vòng ba năm trở lại đây có người đã khoác áo lên tượng đá nhưng lại không có lấy về, đồng thời trong khoảng thời gian đó cũng không ai phát hiện ra chuyện này.
Sau đó, tôi có hỏi đại lạt ma. Ông nói cho tôi biết, không có nhiều lạt ma hoạt động trong khu vực đó. Miếu này có những khu vực mà nhiều lạt ma cũng chưa hề bước vào, có lẽ chỉ có người xây dựng chùa mới rõ. Nói vậy cũng có nghĩa là người khắc tượng đá này, người đã khoác áo lên đó đều không thể nào chứng thực.
Đại lạt ma cũng giúp tôi hỏi một số người nhưng không có kết quả, bởi vì có vẻ tất cả lạt ma đều nói, từ khi vào chùa họ chưa hề bước tới sân kia. Tôi tin họ nói thật. Đối với nơi này mà nói, tất cả lạt ma ở đây đều rất mộ đạo, sự tò mò của họ đã sớm được loại bỏ từ khi bắt đầu còn đường tu hành. Cho nên họ đều có cái nhìn rất đơn giản, không du͙© vọиɠ về cuộc sống chung quanh, không cần phải tới đó, cho dù có cách một cánh cửa, họ cũng chẳng đẩy ra liếc lấy một lần.
Như vậy, tượng đá này rất có thể xuất hiện từ thời của Đức Nhân đại lạt ma, mà các lạt ma thời điểm đó hầu như đã qua đời, suy luận tới đây, muốn biết người mặc áo cho tượng càng không thể kiểm chứng được.
Trong đầu tôi tưởng tượng, khi nào, Tiểu Ca ở trong khoảng sân này mà khóc thầm?
Sau đó anh ta còn bị người ta trông thấy, lại bí mật tạc tượng, bức tượng đó trong ba năm trở lại đây còn được người khác phủ thêm áo khoác.
Tôi chắc rằng có rất nhiều chuyện lúc trước mà tôi không biết, những ngày tiếp theo e rằng cũng sẽ không bình yên như tôi nghĩ.
Về lại phòng mình, tôi bảo người làm thuê đọc một lựơt tài liệu phía sau, tôi nghĩ sẽ tìm thấy những bản ghi chép về "khóc". Còn mình thì cẩn thận kiểm tra chiếc áo gió, muốn tìm kiếm chút thông tin về chủ nhân của nó. Vì tôi biết, chỉ cần có một điểm đột phá, tôi có thể làm sáng tỏ các manh mối để tìm kết luận.
Cái áo này có nhãn hiệu Colombia, đây là một thương hiệu của Mĩ thành lập năm 1938, lượng tiêu thụ nhiều vô kể, gần như tất cả các nơi trên thế giới đều có cửa hàng của công ty ấy, có vẻ chẳng thể nghiên cứu từ thương hiệu, màu sắc ban đầu cũng không thể kiểm chứng. Tôi chỉ biết, số đo của nó là XL, mặc số này chỉ có thể là nam giới, nhưng cũng có khả năng là nữ nhân đô con, tuy nhiên bỏ một số tiền lớn thế này thì khả năng đó cũng không nhiều.
Không phải dân bản xứ, bởi vì phong cách ăn mặc hiện đại như này rất ít thấy ở họ, xác suất là dân ở đây là vô cùng nhỏ.
Tôi sờ vào các túi tiền trên chiếc áo, trong một cái, có mấy đồng tiền xu, là tiền xu nước ngoài. Tôi không biết nhiều về tiền ngoại quốc, nhưng tôi đoán là chiếc áo được mua ở nước ngoài. Trong túi áo, còn có biên lai, là biên lai nhà hàng, tôi không chắc đó là một khách sạn ở Mặc Thoát, nhưng nhất định là một khách sạn ở Tây Tạng. Trong đó còn có một mảnh giấy bọc trong túi chống thấm nước.
Mảnh giấy này hoàn toàn bao kín trong túi chống thấm, mặt trên toàn là tiếng Đức, ở phía sau có một dãy số: 02200059.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, bảo người giúp việc xuống núi tìm người phiên dịch đoạn tiếng Đức này.
Mặt khác, tôi cũng có phần sốt ruột, liền nghĩ đến việc tìm một người Đức, sau khi hỏi thăm vài lạt ma, liền tới nơi nghỉ ngơi của người Đức để nhờ giúp đỡ. Trong số lạt ma có người biết phát âm một chút tiếng Đức, mà người Đức kia cũng hỗ trợ phiên dịch, vì thế tôi biết được trên đó viết:
Gửi Trương tiên sinh, tôi đã mở chiếc hộp cổ mà ngài gửi cho tôi. Tôi hiểu ý của ngài, tôi đoán rằng ngài muốn nói với tôi về quá trình biến hóa của thế giới. Tôi cũng biết ngài đang lo lắng về chuyện xảy ra. Những gì đã nói từ trước, tôi hy vọng phương pháp của gia tộc ngài có thể tiếp tục hiệu lực trong thời gian ngắn. Đây không phải việc mà thế hệ chúng ta có thể giải quyết, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục những bằng hữu của tôi mang niềm hy vọng đích thực lưu lại vào mười năm sau . Hy vọng tới khi đó ngài vẫn còn nhớ được chúng tôi.
Dãy số dùng để mở hộp là 02200059. Đây là lần cuối cùng. Chúng tôi hiện không có nhiều thời gian, tôi rất muốn được gặp ngài hoặc người của ngài càng sớm càng tốt. Nếu ngài đọc được lá thư này, vui lòng viết thư trả lời theo địa chỉ trên phong thư, tôi sẽ lập tức tới.
Bất kể là ai nhìn thấy mảnh giấy này, xin hãy để nó lại nguyên vị trí, chúng tôi muốn truyền tải thông tin này tới một người rất quan trọng.
Chữ kí để trống, nhưng ở vị trí chữ kí lại là một huy hiệu từ chữ tiếng Đức kì quái.